Con Rể Là Thần Y

Chương 306




Đại trưởng lão vận khí công, dùng tay không đón lấy tảng đá kia, kết quả sức mạnh của nó lại vượt qua dự đoán. Tảng đá kia bay thẳng vào lòng bàn tay ông ta rồi xuyên thủng bay ra ngoài.

Xương trên lòng bàn tay của ông taị gãy, một hố sâu máu đỏ xuất hiện.

Tay đứt ruột xót, đau tận xương tủy, làm ông ta ngay cả vũ khí của mình cũng không chắc.

Nhưng nếu chỉ vì vậy mà muốn ông ta buông ra thì không bao giờ có khả năng.

Đại trưởng lão trực tiếp kéo một miếng vải trên người xuống quấn lấy miệng vết thương trên tay: "Trái lại tôi coi thường cậu. ”

Ánh mắt Lâm Thần híp lại, một cước giẫm lên tảng đá bên cạnh, cả tảng đá đều bay lên, bên ngoài tảng đá kia bọc một tầng linh lực, mang theo tư thế không thể ngăn cản, đánh thẳng vào tim đại trưởng lão.

Đại trưởng lão bị tảng đá đẩy liên tục lui về phía sau, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đánh vào đại cây đại thụ cấm. Ba người vây quanh thân cây đều bị đâm nát bấy.

Trong lòng khí tức rối loạn, một ngụm máu tươi phun ra trên mặt đất, ông ta lau máu bên khóe miệng, có chút kiêng kỵ nhìn anh một cái: "Hôm nay nếu cậu làm tôi bị thương, đừng nghĩ có thể đi ra nguyên vẹn. ”

Đại trưởng lão sở dĩ điên cuồng là để trừ cho mình một con đường sau này.

Chỉ thấy ông ta vung tay lên, mấy chục người cầm cung tiễn bắn xuống, thủ đoạn dứt khoát, ra tay sạch sẽ gọn gàng.

Nhưng đứng trước mặt bọn họ là vị bậc thầy đẳng cấp, chỉ là vung tay áo lên đã làm bọn họ tản ra.

Đại trưởng lão dù thế nào cũng không nghĩ đến chuyện này, nhân tài mình tỉ mỉ bồi dưỡng, ở trước mặt người thanh niên này, không chịu nổi một kích.

Lúc này ông ta mới ý thức, lực lượng giữa hai người bọn họ chênh lệch lớn như thế nào.

Tiếp tục đánh tiếp chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Đại trưởng lão vẫy vẫy tay, lại là một đám xác chết kéo đến. Mà ông ta thừa dịp không có gì ngăn cản, trực tiếp chuồn đi, dọc theo đường chạy trốn ra phía sau vùng núi cấm, đầu cũng không dám ngoảnh lại.

Sau khi cảm nhận được phía sau không có truy binh, ông ta dựa vào một gốc đại thụ chậm rãi ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Nhìn bầu trời xanh biếc, chỉ một lát đã mưa như trút, tạt vào vết thương của ông ta làm đau tận xương tủy.

Ông ta không ngờ bản thân một đời sống thông minh lại có một ngày thuyền lật trong mương, cũng không biết người kia có lai lịch như thế nào lại có thể lợi hại như vậy.

Ông ta từng nghĩ võ công của mình là số một nhưng đối mặt với thằng nhóc đó ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, nghe thật buồn cười.

"Khụ khụ..."

Ông ta nhịn không được ho khan vài tiếng, nhổ ra từng ngụm máu.

Đúng lúc này, bên trong sơn động phía xa truyền đến một thanh âm rất cổ xưa. Thanh âm tràn ngập hấp dẫn, mang theo tơ tằm khàn khàn, giống như âm thanh cello êm dịu.

"Lại đây, tôi có thể giúp ông báo thù rửa hận, gột rửa sự xấu hổ đã qua...”

Ban đầu ông ta còn tưởng do mình xuất hiện ảo giác nhưng sau đó lại nghe thấy thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng ngay phía trước, cách đó không xa.

Đại trưởng lão miễn cưỡng đứng lên từ trên mặt đất, nhìn cái cửa động tối tăm kia, ông ta do dự từng bước từng bước đi tới.

Âm thanh đó vẫn đứt quãng truyền đến: "Tôi có thể cho ông lực lượng tuyệt đối. Khiến thế nhân phải cúi đầu cúi đầu xưng thần với ông. Ông chỉ cần trả một cái giá không đáng kể, là có thể hoàn thành tất cả tâm nguyện..."

Ông ta đi đến cửa hang động và không ngần ngại bước vào.

Bên trong rất sâu, không nhìn thấy cái gì, có phải sẽ có mấy con dơi bay ra ngoài hay không? Cửa động này hình như sâu không thấy đáy.

Ông ta đỡ tảng đá bên cạnh, cảm nhận được cảm giác trơn trượt ở trên đó, cho dù muỗi xung quanh cắn trên người ông ta cũng không cảm giác được đau đớn.

Theo âm thanh kia, ông ta cũng không biết đi bao lâu, dừng lại trên một tảng đá phát sáng. Tảng tóc đá kia tỏa ra ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt, quanh thân tản ra lạnh như băng.

Đại trưởng lão ngoan ngoãn ngồi xuống bên tảng đá, cả người đã bắt đầu vô thức gật đầu: "Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.”

Ông ta nằm mơ cũng muốn báo thù, nằm mơ cũng muốn muốn nắm trong tay tập đoàn nhà họ Chu.

Chỉ nghe tiếng cười ha ha, mang theo bóng tối vô tận. Nghe được lời nguyện ý từ ông ta, chậm rãi từ trên không trung hiện ra, giáng xuống trong đầu hắn.

Đại trưởng lão cả người vô thức vặn vẹo, cảm giác có thứ gì đó mạnh mẽ tiến vào thân thể của mình, thống khổ thật lớn, làm cho ông ta càng sợ hãi. Ông ta lắc đầu nói: "Mày nhanh chóng ra khỏi thân thể tao. Thù hận của tao, tao tự mình báo..."

Ông ta phát hiện ra, đốm nhỏ không rõ ràng này muốn cưỡng ép chiếm thân thể của ông ta.

Nhưng khi ông ta phát hiện ra tất cả đều đã muộn, đốm sáng vẫn cứ thế mạnh mẽ tiến vào thân thể của ông ta. Bắt đầu tước đi linh hồn cùng thân thể của ông ta, cho đến khi khống chế được toàn bộ thân thể.

Cái lưng còng đột nhiên trở nên thẳng tắp vô cùng, một đôi mắt khác sắc bén, thông minh lợi hại.

Gã ta chậm rãi đứng lên, xương cốt khẽ động kêu răng rắc.

Gã ta nhìn khung cảnh xung quanh, khóe miệng nhếch lên một vòng cung hài lòng, linh hồn Đại trưởng lão đã bị gã ta nuốt chửng.

Mang theo thân thể đại trưởng lão, chậm rãi từ trong sơn động đi ra ngoài. Tuy rằng không nhìn thấy đường, trong sơn động cũng không có ánh sáng, nhưng mỗi một bước hắn đều đi cực kỳ vững vàng.

Gã ta bị mắc kẹt ba ngàn năm ở chỗ này, không ai biết gã ta đã làm cách nào để sống sót qua những ngày dài đằng đẵng này.

Không biết bao nhiêu ngày đêm, gã ta giống như sắp bị mình bức đến phát điên. Gã ta nghĩ cách chạy trốn nơi này, nhưng tất cả đều có vẻ bất lực như vậy. Mấy lão khốn nạn kia vì phòng gã chạy trốn mà thiết lập không biết bao nhiêu trận pháp.

Nhiều đến nỗi gã ta đếm không hết được, gã ta từng nghĩ cả đời này cũng không có cách nào đi ra ngoài. Vào giây phút cuối cùng linh hồn sắp biến mất, cái tên tràn ngập thù oán này xuất hiện.

Hai loại cảm xúc này, quả thực chính là thuốc bổ tốt nhất mà ông trời cho gã ta, cuối cùng gã ta đã được đi ra.

Nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, lại nhìn thoáng qua hai tay mình bởi vì tuổi tác mà có nhiều nếp nhăn, gã ta có chút không hài lòng lẩm bẩm: "Số thật xui xẻo, tùy ý chọn một người lại chọn đúng một kẻ sắp chết, mình phải tìm thuốc bổ thật tốt mới được.”

Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua, cả người gã ta đều đã biến mất không thấy đâu.

Chu Nguyệt đang ngồi thiền tu luyện, thân thể hơi run rẩy không thể kiểm tra ra được, run run: "Ảnh Nhất.”

Một bóng tối lướt qua: "Đây.”

“Cậu đi ra sau núi xem lá bùa trên núi kia có còn nguyên vẹn hay không.”

"Vâng."

Cái bóng màu đen lại biến mất, xuất hiện phía sau núi.

Nhìn thoáng qua ngọn núi trơ trụi, xoay người trở về thông báo tình huống này cho Chu Nguyệt: "Bùa trận pháp sau núi đều đã bị phá.”

Trong lòng Chu Nguyệt hoảng hốt, không ngờ chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.

Phía sau núi được thiết lập là vị trí quan trọng. Đã có nhiều thế hệ của bọn họ trông coi chỗ này. Chỉ cần qua mấy ngày nữa, đợi đến đêm trăng tròn, thứ đó có thể hoàn toàn biến mất. Nhưng rốt cuộc ai đã ra sau núi vào điểm mấu chốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.