Con Rể Là Thần Y

Chương 172




Lâm Thần để cho Bạch Cốt lợi dụng thân phận quản lý viên của mạng lưới ngầm để điều tra các thế lực đứng sau hai anh em Hạ Khai và Hạ Minh.

Kết quả cuối cùng lại khiến cho Lâm Thần cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Những người này nhìn như phân tán nhưng thật ra lại tập trung.

Tán là bởi vì cơ hồ mỗi thành phố đều có dấu vết của bọn họ, tập trung lại là vì người bọn họ phân bố dày đặc ở các thành phố.

“Có vẻ như đây là một cái lưới khổng lồ.” Lâm Thần sau khi nghe xong Bạch Cốt báo cáo, không khỏi trầm tư một hồi: “Kết quả điều tra của anh về bệnh viện đó thì sao? Những thi thể đó đi đâu rồi?”

Bạch Cốt lắc đầu, có điểm nhụt chí mà nói: “Ngày hôm sau tôi rời đi thì những thi thể đó đều đã biến mất. Không chỉ có thế, ngay cả máu bên trong cũng bị xóa đi một cách sạch sẽ. Nếu không phải bởi vì bên trong còn có tàn lưu một chút mùi máu tươi thì tôi cũng không dám tin tưởng đó là nơi mà hôm qua chúng ta đã đến.”

“Xem ra, nhiệm vụ được bọn chúng phân công cũng rất rõ ràng, người cũng rất nhiều.” Lâm Thần suy tư nói: “Chỉ là không biết những người này nghe ai chỉ thị, căn cứ ở đâu.”

Bạch Cốt do dự sau một lát mới nói: “Có một người có thể sẽ biết căn cứ bọn chúng ở đâu.”

“Ai?”

Bạch Cốt nhìn anh dừng một chút lúc sau nói: “Người đứng đầu bảng xếp hạng ám sát, Cực Dạ.”

“Vì sao anh ta lại biết?” Lâm Thần nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì anh ta từng tham dự vào giao dịch bên trong đó sao?”

Bạch Cốt gật gật đầu giải thích nói: “Đúng, cũng không đúng.”

“Có ý gì?”

“Cực Dạ là người đứng đầu bảng xếp hạng ám sát nhưng cũng là tồn tại thần bí nhất. Anh ta không chỉ là một sát thủ giỏi mà còn là người thu hoạch tình báo giỏi nhất. Trên thế giới này không có thông tin nào mà anh ta không có được.” Bạch Cốt vừa nhớ lại vừa giải thích: “Có chút khó khăn nếu muốn có được sự trợ giúp của anh ta.”

Lâm Thần nghe vậy tiếp tục truy vấn: “Là vì tiền công rất cao sao?”

Bạch Cốt lắc đầu nói: “Tiền không phải vấn đề. Tính tình anh ta cổ quái, đồ vật anh ta muốn không phải là thứ mà chúng ta có thể tùy tiện có được. Có lời đồn rằng lúc trước có người muốn anh ta hỗ trợ gϊếŧ một người. Kết quả là Cực Dạ đưa ra yêu cầu cũng không phải muốn tiền tài, mà là muốn người đó tự tay móc tim mình ra làm thù lao.”

Lâm Thần xem như hiểu được, muốn có được sự trợ giúp của người này, phải chuẩn bị tốt mọi thứ để tùy thời có thể dâng hiến tính mạng bất cứ lúc nào.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ một phen, Lâm Thần gật gật đầu nói: “Tôi muốn liên hệ với anh ta, anh giúp tôi liên hệ đi.”

Sau khi Bạch Cốt liên tục xác nhận, chỉ có thể dựa theo lời của Lâm Thần đi liên hệ với người kia.

Thực nhanh, Cực Dạ trả lời tin nhắn của Bạch Cốt trên mạng lưới ngầm.

“Lâm Thần, Cực Dạ nói chuyện này anh ta muốn cùng cậu gặp mặt bàn bạc.” Bạch Cốt nhìn Lâm Thần hỏi: “Cậu có muốn gặp mặt không?”

Lâm Thần không nói hai lời liền đáp ứng, chỉ là anh không nghĩ lần tới gặp mặt này thiếu chút nữa anh phải để lại mạng của mình.

Trong phòng gặp mặt của bệnh viện, Lâm Thần nhìn người đang đè thấp vành nón trước mặt, từ giọng nói của anh ta có thể thấy được người này tuổi tác cũng không lớn.

“Bạch Cốt đều đã nói với tôi.” Cực Dạ đè thấp thanh âm nhìn anh nói: “Cậu muốn mua tình báo từ chỗ tôi, như vậy quy củ của tôi cậu hẳn là đã biết hết rồi.”

“Quy củ của anh chính là không có quy củ, điều kiện mà anh ra chính là tùy tâm sở dục.”

Lâm Thần giơ hai tay nói: “Nói đi, anh muốn gì? Là mạng sống? Hay là đầu của tôi?”

Cực Dạ lắc đầu nói: “Lần này không giống những lần trước. Tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn nhìn một chút xem cậu có năng lực xứng đáng để tôi đưa cho cậu tình báo này hay không.”

“Vậy anh muốn như thế nào?”

Cực Dạ tiếp tục nói: “Rất đơn giản, chỉ cần sau ba phát súng của tôi mà cậu vẫn còn đứng trước mặt tôi thôi. Như vậy, tôi sẽ không ra thêm bất cứ yêu cầu nào nữa mà đem toàn bộ tình báo mà tôi biết đưa cho cậu. Nhưng, nếu sau ba phát súng mà cậu chết hoặc trúng đạn ngã xuống đất không dậy nổi. Vậy mạng của cậu sẽ thuộc về tôi.”

Bạch Cốt ở một bên nghe Cực Dạ nói như vậy, đang định mở miệng hòa hoãn không khí giữa hai người một chút để cho điều kiện của Cực Dạ không cần hà khắc như vậy.

Nhưng mà Bạch Cốt còn chưa kịp mở miệng, liền bị một súng của Cực Dạ xé rách quần áo.

“Đây là cảnh cáo.” Cực Dạ lạnh lùng nói: “Quy củ của tôi, cậu ta rõ, chẳng lẽ cậu còn không rõ? Bạch Cốt, cậu muốn thách thức tôi?”

Bạch Cốt cắn môi, không nói chuyện, nhìn thoáng qua Lâm Thần, trong ánh mắt đang hỏi anh có cần mình trợ giúp không.

Nhưng mà Lâm Thần chỉ hướng Bạch Cốt mà lắc đầu, ý bảo anh ấy không cần hành động thiếu suy nghĩ, sau đó anh nhìn Cực Dạ tiếp tục hỏi.

“Tôi chỉ có một vấn đề.” Lâm Thần tiếp tục hỏi: “Chúng ta sẽ tiến hành ở đây hay là ở nơi khác? Tôi phải đứng yên tại chỗ hay có quyền được né?”

“Tôi không có nhiều yêu cầu như vậy, cậu cứ tùy ý.” Cực Dạ nói, từ bên hông móc ra một cây súng lục nói: “Thế nào? Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”

Dứt lời, anh ta cũng không cho Lâm Thần thời gian để phản ứng, trực tiếp bắn một phát súng ngắm vào trán của Lâm Thần.

Trong nháy mắt, Lâm Thần phản xạ có điều kiện mà nằm nghiêng xuống.

Sự việc xảy ra chỉ trong vòng một phần mười giây mà thôi, nếu Lâm Thần phản ứng chậm một chút chỉ sợ kết cục của anh sẽ giống như kệ sách bị bắn thủng phía sau vậy.

“Phát súng thứ nhất.”

Cực Dạ vừa dứt lời, ngay sau đó liền bắn phát thứ hai về phía Lâm Thần.

Chẳng qua, lúc này cư nhiên là nhằm ngay án thư mà Lâm Thần đang trốn.

Phát súng thứ hai qua đi, phía dưới án thư chảy ra một chút máu tươi.

Cơ hồ cùng với thời điểm mà Lâm Thần đứng lên, phát súng thứ ba của Cực Dạ đã bay ra.

Chỉ thấy trong nháy mắt mà Lâm Thần ở đứng lên, anh đã ngã xuống giá sách bên cạnh.

Phát súng thứ ba trúng tủ kính.

Ba phát súng này chỉ có một phát bắn trúng mắt cá chân của Lâm Thần.

“Cậu không sao chứ.” Bạch Cốt thấy thế muốn qua đi nâng anh dậy, nhưng lại bị Lâm Thần cự tuyệt.

Lâm Thần cắn răng đứng lên, thậm chí làm trò đi vài bước trước mặt Cực Dạ, mặc cho miệng vết thương ở mắt cá chân đang không ngừng đổ máu.

“Được chưa, hết ba phát súng mà tôi còn đứng trước mặt anh, còn sống mà đứng.” Trên trán Lâm Thần đổ đầy mồ hôi lạnh: “Hiện tại, anh có thể nói cho tôi thứ mà tôi cần rồi đi.”

Cực Dạ khóe miệng giương lên một nụ cười hiếm thấy nhìn qua tưởng chừng là một nụ cười hiền lành, anh ta đè vành nón xuống nhìn Lâm Thần nói: “Cậu đã qua cửa, kế tiếp cậu muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho cậu.”

Lâm Thần cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh được Bạch Cốt nâng đỡ ngồi trở lại vị trí, nhìn Cực Dạ nói: “Tôi muốn biết tất cả về tổ chức của bọn chúng, bao gồm cả căn cứ bọn chúng ở đâu.”

Cực Dạ cười cười nói: “Cậu nhất định không chọc nổi bọn chúng đâu, tôi khuyên cậu vẫn là nên từ bỏ đi.”

Lâm Thần lại lắc đầu nói: “Tôi nếu đã dám hỏi, thì đương nhiên cũng đã có phương pháp xử lý được bọn chúng, anh cứ việc nói cho tôi biết là được.”

“Được, tôi đây liền rửa mắt mong chờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.