Con Rể Là Thần Y

Chương 171




Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi hai người Lâm Thần cùng Bạch Cốt thấy một màn như vậy, trong chớp mắt liền cảm thấy choáng váng.

Bọn họ ngàn vạn lần cũng không có nghĩ đến trong nhà xác lại có nhiều người sống như vậy.

Hơn nữa thoạt nhìn bọn họ tựa hồ đã bị nhốt ở nơi này trong một khoảng thời gian dài.

Lâm Thần nhìn thấy được cơ thể bọn họ đã bị tê cóng do ở trong môi trường có nhiệt độ thấp, nếu như cơ thể con người ở trong môi trường với nhiệt độ thấp như vậy trong khoảng thời gian dài thì hệ thống cảm nhận nhiệt của cơ thể sẽ bị rối loạn.

Cho nên bọn họ không chỉ không cảm thấy lạnh mà ngược lại sẽ cảm thấy thực nóng, do đó họ sẽ tự cởϊ qυầи áo ra.

Nhưng quần áo trên người những người này tuy rằng có chút mỏng nhưng thoạt nhìn cũng không giống như là họ chủ động cởi ra.

Nếu Lâm Thần không đoán sai, những người này là bị người khác cố tình cởϊ qυầи áo ra rồi đem họ đến nơi này, cho nên họ mới xuất hiện ở đây trong tình trạng như thế.

“Nói đi, hiện tại ông muốn bọn tôi làm cái gì?”

Lâm Thần biết lúc này người kia đang ở trong một góc nào đó theo dõi anh, lời anh nói người kia cũng có thể nghe thấy.

“Tôi muốn các người làm cái gì ấy à?” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo cùng với ý cười, “Trước mặt các người chỉ có hai chiếc chìa khóa, mỗi một chiếc chìa khóa chỉ có thể cứu một người mà thôi. Cho nên, hiện tại các người hãy chọn ra người mà mình muốn cứu đi!”

Một chiếc chìa khóa ứng với một người?

Lúc này Lâm Thần mới phát hiện, trên cổ mỗi người bị nhốt ở lồng sắt đều có một vật trông như vòng cổ chó.

Mà trên vòng cổ cũng được đánh một dãy số.

“Nếu như bọn tôi chỉ có thể cứu hai người, vậy những người còn lại sẽ có kết cục gì?” Lâm Thần tiếp tục truy vấn nói: “Ông muốn bọn họ chết sao?”

“Đương nhiên, những kẻ vô dụng tự nhiên không có giá trị sống.” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo trả lời: “Những chiếc lồng sắt trước mặt các người chính là những chiếc lồng Faraday được tôi cải tạo. Sau khi kẻ được các người chọn bước ra khỏi chiếc lồng thì những kẻ còn lại sẽ giống bắp rang vậy, toàn bộ đều ‘phanh’!”

Lâm Thần hiểu rõ, tên kia đem quyền quyết định giao cho bọn họ, rõ ràng là khiến cho hai người bọn họ quyết định sinh tử của người khác.

Bạch Cốt nhìn thoáng qua Lâm Thần, tựa hồ dò hỏi ý kiến của anh.

“Cậu tính toán cứu ai?”

Bạch Cốt mới vừa hỏi, liền nghe tiếng những người trong lồng sắt bắt đầu gào thét lên.

“Cứu tôi!Tôi là chủ của một công ty niêm yết, nếu các cậu cứu tôi muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho các cậu!”

“Nhà tôi trên có ba mẹ già dưới còn con nhỏ, cả gia đình đều trông cậy vào một mình tôi nuôi sống, tôi không thể chết được, cầu sinh các cậu hãy chọn tôi đi!”

“Tôi năm nay mới thi đậu đại học, tôi cũng không muốn chết!”

Nghe những người này quỷ khóc sói gào, Lâm Thần thực sự phiền lòng.

Còn không chờ anh quyết định, liền nghe được một loạt tiếng cảnh báo vang lên, ngay sau đó trong một chiếc lồng Faraday tất cả mọi người trong đó đều bị điện lưu cho nổ thành than đen.

Đây là chuyện gì đang xảy ra?

Lâm Thần cùng Bạch Cốt hai mặt nhìn nhau, bọn họ còn chưa bắt đầu chọn, vì sao đã có người chết rồi?

“Thời gian lựa chọn của hai người có hạn chế đó, cứ mỗi năm phút chỉ cần các người không đưa ra lựa chọn hảo thì sẽ có một chiếc lồng Faraday phát nổ.”

Nguyên lý của lồng Faraday, Lâm Thần không phải không biết.

Tuy nhiên, điều anh không ngờ là nó sẽ được sử dụng ở nơi đây.

Lâm Thần nháy mắt với Bạch Cốt, sau khi hai người đi quan sát quanh các chiếc lồng Faraday, trong lòng liền hiểu rõ.

“Cậu có biết bản vẽ sơ đồ của bệnh viện này ở đâu không?”

Lâm Thần gật gật đầu nói: “Tôi biết, anh ở chỗ này tiếp tục quan sát, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.”

Dứt lời, thời gian năm phút tiếp theo chỉ còn lại không đến bốn phút.

Mà nơi Lâm Thần muốn đến lại còn là ở bên ngoài nhà xác, phải qua hai cái hành lang mới có thể đến được phòng quản lý nguồn điện.

Lồng Faraday cho dù có lợi hại hơn nữa nhưng chỉ cần không có điện thì nó cũng không phát huy được tác dụng.

Mà nếu muốn cả tòa nhà không có điện thì biện pháp duy nhất chính là tắt tổng công tắc nguồn điện.

Cứ như vậy toàn bộ bệnh viện sẽ không có điện và bọn chúng cũng không thể làm bất cứ điều gì mà chúng muốn.

“Rốt cuộc cũng tìm được rồi.”

Lâm Thần thở hồng hộc đem tổng công tắc nguồn điện kéo xuống, sau đó vì phòng ngừa có người chờ anh đi rồi đem công tắc nguồn điện mở nên anh ở trong phòng quản lý nguồn điện chờ đợi tin tức của Bạch Cốt.

Ước chừng qua mười phút, Lâm Thần vẫn không thấy cuộc gọi nào của Bạch Cốt, liền quyết định không chờ nữa mà nhanh chóng trở lại nhà xác.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Thần nhìn Bạch Cốt đứng tại chỗ, xung quanh tràn đầy thi thể, máu tươi văng đầy khắp nơi, tức khắc cả người đều cảm thấy không khỏe.

Anh chẳng qua rời tầm đi mười phút, sao lại biến thành hiện trường như thế này?

“Lâm Thần.” Bạch Cốt quay đầu lại đôi mắt đỏ bừng mà nhìn anh: “Những người này, không phải tôi gϊếŧ. Thật sự, không phải tôi gϊếŧ.”

Lâm Thần biết Bạch Cốt từ trước đến nay luôn là một người có trách nhiệm với việc mình làm, chỉ cần anh ấy nói không phải anh ấy làm vậy thì nhất định không phải.

Tình huống trước mắt này rốt cuộc là chuyện gì?

Lâm Thần thật sự khó hiểu, trong khoảng thời gian anh rời đi này rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

“Kết cục của kẻ không tuân thủ quy tắc trò chơi chính là như vậy.” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo lại lần nữa vang lên: “Các người vốn dĩ có cơ hội cứu được hai người, nhưng hiện tại những kẻ này lại vì các người mà chết. Các người mới chính là hung thủ đã gϊếŧ bọn chúng.”

Lâm Thần nhìn Bạch Cốt, chỉ thấy trên nét mặt Bạch Cốt dường như có chút suy sụp tinh thần.

Lâm Thần vội vàng mang Bạch Cốt rời đi, anh biết Bạch Cốt nhất định đã chứng kiến khung cảnh cực kỳ khủng bố, nếu không, trạng thái tinh thần anh ấy sẽ không thay đổi thành dạng này.

Sau khi Lâm Thần đưa Bạch Cốt về nhà, liền dò hỏi rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

“Sau khi cậu rời đi, tôi ở đó chờ đợi tín hiệu của cậu.” Bạch Cốt ước chừng là cảm xúc ổn định được một chút, liền chậm rãi nói: “Sau đó tôi dựa theo phân phó của cậu, sau khi cúp điện tôi kéo lồng Faraday ra để cho những người bị nhốt bên trong có thể ra ngoài. Nhưng là sau khi tôi đem những người bên trong cứu ra hết thì đột nhiên có người tiến hành xạ kích ở nơi bọn tôi đứng. Tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những người đó chết ở bên mình, mà tôi cái gì cũng làm không được.”

Lâm Thần vì làm cho Bạch Cốt thả lỏng lại, nửa đùa nửa thật nói: “Không phải chứ, không phải anh đứng thứ chín trong bảng xếp hạng ám sát sao? Cảnh tượng như vậy làm sao có thể dọa được anh?”

“Nếu như, người chết là em gái của tôi thì sao?”

Bạch Cốt nói ra những lời này, lập tức Lâm Thần liền hiểu được tại sao anh ấy lại sợ hãi như vậy.

Anh ấy cũng không sợ hãi sống giữa mưa bom bão đạn, anh ấy sợ người tiếp theo bị bắt sẽ là Bạch Cầm.

Lúc đó, anh ấy vẫn không thể làm được gì thì nó sẽ trở thành nỗi tiếc nuối cả đời của anh ấy.

“Tôi sẽ không để chuyện như thế xảy ra.” Trong ánh mắt Bạch Cốt sinh ra sát ý khiến cho người khác phải hoảng sợ: “Lâm Thần, chúng ta đem bọn chúng tận diệt đi!”

Lâm Thần suy nghĩ một lúc, mới thận trọng gật gật đầu.

“Được!” Lâm Thần dừng một chút lúc lại nói tiếp: “Chẳng qua, trước khi chúng ta bắt tay làm, cần phải tỉ mỉ lên kế hoạch một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.