Con Rể Là Thần Y

Chương 169




“Tôi chỉ mới 28 tuổi thôi.” Bác sĩ Lưu không dám tin nói: “Với độ tuổi của tôi thì không thể làm bác sĩ mổ chính được đâu.”

Lâm Thần lại không để ý đến, nói: “Từ trước đến nay tuổi tác không phải là cái cớ để trói buộc người khác. Tôi đánh giá cao về cậu, cố gắng mà làm cho tốt.”

Nói xong Lâm Thần liền quay về phòng làm việc của mình, chuẩn bị xong xuôi rồi nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại đến xem tình hình của Bạch Cốt.

Nhưng không ngờ vừa mới ngồi nghỉ chưa được bao lâu đã bị Giang Ngưng gọi dậy.

“Nghe nói anh đuổi bác sĩ Triệu đi rồi?” Giang Ngưng dùng chất giọng khó tin hỏi: “Em phải trả một số tiền lớn mới có thể mời anh ta về bệnh viện mình, anh muốn đuổi anh ta đi sao lại không thương lượng với em trước chứ?”

Lâm Thần nhắm mắt lại, bộ dạng không để tâm lắm nói: “Một tên cặn bã thôi mà, đâu cần thiết phải thương lượng chứ!”

“Cặn bã?” Giang Ngưng kinh ngạc nói: “Anh ta là người mà em mời đến, ý anh nói mắt nhìn người của em không tốt đó à?”

Lâm Thần lắc đầu, mở mắt nhìn Giang Ngưng rồi nói: “Tay nghề hắn ta quá đỗi bình thường, nhưng mắt nhìn người của em rất tốt.”

Nói xong, Lâm Thần bèn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật cho Giang Ngưng nghe.

“Theo như anh kể, anh ta chỉ phẫu thuật đến giữa chừng thì bỏ đi?”

Giang Ngưng vô cùng bất ngờ, một bác sĩ làm phẫu thuật đến giữa chừng thì bỏ đi chẳng khác nào phi công đang lái máy bay đến giữa lộ trình thì không muốn lái tiếp nữa vậy.

Khác nào không xem tính mạng con người ra gì, còn là điều kiêng kỵ trong giới.

Làm phẫu thuật liên quan đến mạng sống con người, nếu bác sĩ không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, trong quá trình phẫu thuật bị cảm xúc cá nhân chi phối, đưa ra những nhận xét thiếu thận trọng.

Như vậy thì đối với bất cứ ai mà nói cũng là một hành động không có trách nhiệm.

“Bởi vì lần này người nằm trong phòng phẫu thuật là cậu chủ nhà họ Ninh, nên mới cho gọi anh qua.” Lâm Thần nhìn Giang Ngưng nói: “Cho nên, mức độ quan trọng của ca phẫu thuật lần này, em chắc hẳn còn rõ hơn anh. Anh sẽ không lấy bệnh viện chúng ta ra làm trò đùa đâu. Cho nên, bác sĩ Triệu kia tự muốn đi, không liên quan gì đến anh cả. Có điều, dù anh ta không tự đi thì anh cũng sẽ đuổi đi thôi.”

Giang Ngưng nghe vậy cũng không biết nên nói gì hơn.

Cô cũng chỉ là nghe người ta nói lại rằng Lâm Thần và bác sĩ Triệu cãi nhau trước mặt người nhà bệnh nhân, sau đó Lâm Thần liền gay gắt đuổi bác sĩ Triệu đi.

Giờ xem ra quả thực là không phải chuyện gì cũng nên nghe người ta nói sơ là được.

Bên này, sau khi bác sĩ Triệu tức giận rời khỏi bệnh viện thì chăm chăm đi tới quán bar uống rượu.

Anh ta làm bác sĩ bao nhiêu năm nay, ở đâu cũng được người khác tôn trọng, có lúc nào phải chịu uất ức giống như bây giờ cơ chứ?

Không biết đã uống bao lâu, khi bác sĩ Triệu định uống thêm ly nữa thì có người cản lại.

“Hoá đơn của anh đã dài chừng này rồi, không mấy anh thanh toán trước rồi mới gọi tiếp có được không?”

Bác sĩ Triệu nhận lấy hoá đơn rồi liếc một cái, số tiền đã đạt đến năm chữ số rồi.

“Mới uống tầm 10 ly rượu thôi, sao lại tận năm chữ số thế này?”

Nhân viên phục vụ vẫn luôn nở nụ cười nồng nhiệt nói: “Rượu mà anh gọi đều là hàng cao cấp của chúng tôi, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn nhiều.”

Bác sĩ Triệu cảm thấy xấu hổ, lúc chuẩn bị quẹt thẻ tính tiền thì bị người kế bên đẩy thẻ ngược lại.

“Chầu này tôi mời.”

Bác sĩ Triệu nhìn sang người đối diện, tuy anh ta rất bất ngờ nhưng lại không nói lời nào.

“Cô với tôi không quen biết nhau, sao lại mời tôi uống rượu?” Bác sĩ Triệu ngồi nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt có chút mơ màng, hỏi: “Chẳng lẽ cô nhìn trúng tôi rồi?”

“Tôi không nhìn trúng anh mà nhìn trúng tay anh.”

Người phụ nữ kia cười đắc ý, dựa vào người bác sĩ Triệu, áp sát tai anh ta cười nói: “Nghe nói anh bị Lâm Thần đuổi đi rồi?”

Không đợi đến bác sĩ Triệu kịp mở miệng người phụ nữ kia đã tiếp lời.

“Nếu như bị đuổi đi thì cũng vừa hay là chuyện tốt.” Người phụ nữ kia cười nói: “Bởi vì, đúng lúc chúng tôi đang cần anh, rời khỏi chỗ của Lâm Thần đến chỗ chúng tôi này. Anh sẽ nhận đãi ngộ gấp 10 lần hoặc hơn từ phía chúng tôi, anh thấy sao?”

Bác sĩ Triệu hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Tôi là loại người đó sao, trong lòng tôi tự biết tính toán. Cho dù tay nghề tôi có đáng giá đến mức nào cũng vẫn chưa đạt đến cái giá gấp 10 lần như thế. Vì vậy, các người đừng nghĩ tôi sẽ dao động, được chưa?”

Nói xong, bác sĩ Triệu đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh ta chưa kịp đứng dậy đã bị người phụ nữ kia kéo ngồi xuống trở lại.

Tiếp đó, cô ta lấy ra một chiếc vali xách tay rồi trực tiếp mở ra trước mặt bác sĩ Triệu.

“Chỗ này là 100.000 tệ, xem như là tiền cọc. Anh thấy sao, có muốn làm không?” Giọng nói của người phụ nữ thơm nồng mùi nước hoa đó vang vọng vào lỗ tai anh ta: “Hơn nữa, chúng ta còn có thể cùng nhau đối phó Lâm Thần, thế nào?”

“Cùng nhau đối phó Lâm Thần?” Lúc bác sĩ Triệu nghe thấy câu này, tức thì tỉnh táo hẳn ra: “Cô cũng có thù với Lâm Thần à?”

Người phụ nữ gật đầu, dẫu môi đáp: “Anh ta chặn đường làm ăn của tôi, sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua chứ?”

Bác sĩ Triệu không ngờ trên thế giới này lại còn có người khác có thù với Lâm Thần nữa.

Anh ta cứ nghĩ Lâm Thần mang bộ dạng “bồ tát sống” kia thì làm sao có thể gây thù chuốc oán với ai.

“Nếu đã như vậy, chúng ta giống nhau đều có chung một kẻ thù là Lâm Thần, tôi hợp tác với các người.”

Bác sĩ Triệu cụng ly cùng cô gái kia, sau khi uống một hớp rượu thì anh ta đột nhiên ngất xỉu.

Người phụ nữ kia nhìn bác sĩ Triệu gục trên ghế sô pha, cười lạnh mấy tiếng, chẳng mấy để tâm mà nói: “Quả nhiên là đồ ngu ngốc. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra là dễ dàng bị khống chế.”

Ngày hôm sau, lúc bác sĩ Triệu tỉnh lại thì phát hiện ra mình ở đang ở một căn phòng rất đỗi xa lạ, xung quanh chất đầy xác chết.

Hơn nữa, trong không khí còn tràn ngập mùi máu tanh.

Ngay tức thì, bác sĩ Triệu sợ đến ngây ngốc.

Anh ta làm sao cũng không tưởng tượng được sau khi uống say lại bị người ta đưa đến chỗ này.

“Anh tỉnh rồi à?”

Bác sĩ Triệu quay đầu lại, thấy cô gái tối qua đã nói chuyện với mình bèn mừng rỡ như nhìn thấy một cứu tinh.

“Cô… Là cô đưa tôi đến đây sao?” Bác sĩ Triệu hỏi cô ta một cách khó tin: “Không phải cô muốn mời tôi hợp tác sao? Như vậy là sao?”

Cô gái cười nói: “Đương nhiên sẽ không làm gì anh, anh cứ yên tâm đi. À đúng rồi, sau này anh cứ gọi tôi là cô Hồng. Dẫu sao tôi cũng là boss của anh, phải biết tôn trọng boss!”

Nói xong, cô Hồng bèn bảo mấy tên theo xung quanh cô ta cởi trói cho bác sĩ Triệu, rồi dẫn anh ta đi len lỏi giữa các xác chết.

“Những các xác này đều chết cách đây không lâu, vẫn còn ấm nóng và tươi mới.” Cô Hồng đứng cạnh thi thể, cầm tập tài liệu trong tay lên nói: “Nội dung công việc của anh là cắt lấy và bảo quản những bộ phận có thể dùng được trên những cái xác này, có hiểu không?”

Nếu như trước đây bác sĩ Triệu vẫn còn chưa rõ bọn họ làm gì.

Thì giờ đây anh ta đã biết rõ công việc của bọn họ là gì rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.