Con Rể Là Thần Y

Chương 167




Bệnh nhân gặp tai nạn xe lần này bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vẫn may không bị thương ở điểm yếu nào.

Có điều, rõ ràng là chảy máu ở thận, tại sao đám bác sĩ kia lại loay hoay tìm điểm xuất huyết ở gần tim? Đám người này bị ngốc hay sao?

Lâm Thần không nhịn nổi trừng mắt nhìn bọn họ nói: “Các người có thể cho tôi biết tại sao lại tìm điểm xuất huyết ở gần tim không?”

Một y tá thấy những người khác vẫn chưa hiểu lời Lâm Thần, lại thấy sắc mặt Lâm Thần vô cùng khó chịu mới lên tiếng: “Bởi vì bác sĩ Triệu phụ trách mổ chính nói là gần lồng ngực nạn nhân phát hiện mảnh vỡ, còn những nơi khác không có.”

Lâm Thần bất lực nói: “Không lẽ các người không biết cái gì gọi là nội thương sao? Chẳng lẽ phát hiện mảnh vỡ, có vết thương thì sẽ là điểm xuất huyết sao? Chẳng lẽ các người không biết khi người này gặp tai nạn có thể đã bị xe hoặc những vật nặng khác đè lên, nội tạng chịu nội thương sao?”

Bác sĩ Triệu trước giờ không xem trọng Lâm Thần, trong mắt anh ta dù cho tay nghề của Lâm Thần giỏi giang đến đâu chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ xuất thân thôn dã, lại không được tiếp xúc với giáo dục cấp cao, làm sao có đủ tư cách đàm luận nhắc nhở những người học bác sĩ chính quy như bọn họ chứ!

Thế nên, không cần quan tâm bệnh viện này là do ai mở, cũng không quan tâm Lâm Thần là ai, có ai chống lưng, anh ta đều không coi trọng.

Đến nỗi anh ta còn ngày đêm nghĩ đến một ngày nào đó Lâm Thần phải phủ phục dưới chân anh ta, thừa nhận sự thất bại của mình.

“Có giỏi thì anh đến làm đi.” Bác sĩ Triệu nghe Lâm Thần ở đó chỉ đạo, trong lòng càng thêm khó chịu: “Chúng tôi là bác sĩ phụ trách chính, cậu ở đây nói nhiều như vậy là muốn làm nhục ai hả?”

Lâm Thần không rảnh đi đôi co với anh ta làm gì, lúc anh cứu người thì không màng đến ân oán cá nhân.

Nếu không chỉ sợ làm lỡ đến việc cứu chữa cho bệnh nhân, còn dẫn đến những tranh cãi không đáng có và những phiền phức khác.

Đây là điều Lâm Thần không muốn nhìn thấy nhất.

“Vậy mời anh tránh sang một bên.”

Quả là Lâm Thần đã được học Tây y, nhưng anh không thành thạo trong việc cầm dao phẫu thuật.

Cho nên Lâm Thần mới lấy kim châm ra theo lệ, ngấm vào thận của bệnh nhân.

Sau đó tiến hành cầm máu.

“Hơ, đây là phòng phẫu thuật, anh dùng mấy cây kim đó lừa bịp ai chứ?”

Bác sĩ Triệu rất mực không hài lòng, muốn kéo Lâm Thần ra, dẫu sau cũng sợ bệnh nhân sẽ chết trong trong phòng phẫu thuật này với sự phụ trách của họ.

Vậy thì hậu quả quả là khó lường trước được.

Một bác sĩ khác đi tìm vị trí xuất huyết ở thận theo lời Lâm Thần nói, quả nhiên đã phát hiện ra một vết thương rất nhỏ liên tục chảy máu do lực va chạm lúc tông xe tạo thành, rất khó phát hiện ra.

Nhưng cũng nhờ Lâm Thần kịp thời châm cứu vào huyệt vị gần đó mới nhanh chóng cầm được máu.

“Hơ, may mắn thôi.” Bác sĩ Triệu nhìn dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của Lâm Thần, cười cười: “Bây giờ đã tìm được vị trí xuất huyết, những chuyện còn lại dễ xử rồi.”

Lâm Thần không thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ dán mắt vào đôi chân của bệnh nhân, lãnh đạm nói: “Anh định làm thế nào với chân của bệnh nhân?”

“Đã tổn hại đến dây thần kinh, không làm cách nào đi đứng như trước được nữa.” Bác sĩ Triệu không nghĩ ngợi đáp: “Chỉ có nước trở thành người bại liệt hoặc là phải tập vật lý trị liệu thì may ra.”

“Tôi có cách.” Sau khi giúp các bác sĩ còn lại cầm máu ở thận xong, anh bắt lấy hai chân bệnh nhân quan sát tỉ mỉ rồi nói: “Muốn giữ lại đôi chân này không khó, chỉ cần cắt bỏ phần thịt bị hoại tử là được.”

Bác sĩ Triệu nghe vậy không kiềm được gắt lên.

“Lâm Thần! Không sai, anh chính là quản lý ở đây, nhưng chúng tôi cũng là những tiến sĩ chính quy bước ra từ những trường đại học danh tiếng, anh cũng nên có lòng tin với tay nghề của chúng tôi.” Bác sĩ Triệu chỉ vào đôi chân người bệnh nói: “Anh tự mà xem, thịt đằng thịt xương đằng xương, xương gãy cũng đã lộ cả ra ngoài, cho dù tay nghề anh có cao minh đến đâu đi nữa cũng không thể khiến chân một người đã ra nông nỗi này có thể đi đứng bình thường được nữa. Muốn vậy chỉ có nước để anh ta đầu thai thêm lần nữa.”

Lâm Thần nhìn vào đôi chân bị tông đến thảm thương của bệnh nhân, chỉ ngẫm nghĩ mà không nói lời nào.

Về mặt y học truyền thống mà nói, loại thương tích này quả thực không có hy vọng chữa khỏi.

Nhưng Lâm Thần lại biết được một cách có thể đưa chân khí trong người anh truyền vào cơ thể bệnh nhân để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hồi sinh cho những tế bào đã chết của cậu ấy, rồi kết hợp uống thuốc để đạt được hiệu quả tốt nhất.

Đây cũng là lý do mà những người tu luyện chân khí đạt đến một mức nhất định thì có thể hồi phục chỉ trong một đêm, bất kể vết thương có nặng đến đâu.

Bởi vì chân khí trong người họ có chức năng khiến cơ thể tự hồi phục.

Mà nguyên khí càng thuần khiết thì càng đạt hiệu quả trị liệu cao.

“Được rồi, anh cứ tiến hành theo những lời tôi nói là được.” Lâm Thần nhìn bác sĩ Triệu, không nóng không lạnh bình thản nói: “Nếu như có xảy ra chuyện gì thì mọi trách nhiệm cứ quy vào tôi, được chưa?”

Bác sĩ Triệu bị câu nói của Lâm Thần làm cho tức điên, giận dữ nói: “Lâm Thần, tôi nói cho anh biết, chàng trai nằm trên giường này chính là cậu chủ nhà họ Ninh quyền thế lẫy lừng ở Thượng Hải, nếu như bởi vì anh mà khiến cuộc phẫu thuật này thất bại, làm chết người hay để xảy ra bất kỳ di chứng nào, thì anh ở đó mà chờ chết đi.”

Nói đoạn, bác sĩ Triệu không thèm nhìn anh trực tiếp bước ra ngoài.

Y tá bên cạnh nhìn Lâm Thần khó xử: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi phải làm sao đây? Anh ấy là bác sĩ phụ trách chính, nếu như không có bác sĩ mổ chính thì ca phẫu thuật này không thể nào tiếp tục tiến hành.”

“Đúng đó bác sĩ Lâm, hay là anh đi tìm anh ta quay lại đi.” Một y tá khác lo lắng nói: “Nếu như ca phẫu thuật này xảy ra vấn đề gì thì chúng ta thật sự đắc tội đến người có tiếng tăm đó.”

Lâm Thần vốn không quan tâm, nhưng anh hiểu được sự lo lắng của họ, anh quay đầu nhìn anh chàng trẻ tuổi bên cạnh một lượt.

“Anh là bác sĩ trợ giúp đúng không?” Lâm Thần nhìn anh ta: “Trước đây đã từng mổ chính chưa?”

Cậu chàng kia ngơ ngác, anh quả là bác sĩ chịu trách nhiệm phụ mổ cho ca phẫu thuật.

Nhưng lại chưa bao giờ được mổ chính.

“Tôi… Trước giờ tôi chưa từng mổ chính.” Cậu chàng nhìn ra được ý định của Lâm Thần, không chần chừ đáp: “Tôi không được đâu.”

Lâm Thần cười nói: “Đã là đàn ông thì không thể nói bản thân không làm được! Trước giờ chưa từng được mổ chính, không sao, bây giờ được rồi.”

Nói xong anh kéo cậu chàng kia đến vị trí mình đang đứng.

“Dựa vào cảm giác của mình là được.”

Cậu chàng lập tức căng thẳng đến độ nườm nợp mồ hôi, nhưng Lâm Thần lại như không nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm đó, vẫn tiếp tục bó thuốc cho bệnh nhân.

Còn nơi bị thương nặng lại giao cho một người mới.

“Vậy… Tôi thử xem sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.