Con Nhà Bên

Chương 10: Friendzone




Vậy là bằng cách vi diệu nào đó mà chính bản thân tôi cũng chẳng thể hiểu nổi, mối tình đầu của tôi vào những ngày của tuổi mười hai, mười ba dở dở ương ương lại là con nhà bên. Tìm cách lý giải sao cho hợp lý đây? Ngay cả việc mình thích nó tôi còn phải mất đến mấy ngày mới định thần được cái cảm xúc chợt ở đâu bùng đến đó.

Tôi còn dành cả ngày dài để ngồi suy ngẫm xem có phải là mình đã thích Dương ngày từ những ngày cấp một rồi mà chẳng biết hay không. Nhưng rồi tôi khẳng định là không phải, hồi cấp một tôi hoàn toàn chẳng có tí ti cảm xúc gì với con nhà bên. Mỗi bận nhìn mặt nó chỉ có nghĩ cách trấn lột đồ chơi hoặc rủ rê đi nghịch ngu. 

Thế không biết con nhà bên thì như thế nào nhỉ? Liệu nó có thích cái thằng nhà bên đã đồng hành cùng nó suốt những năm tháng ấu thơ đầy dữ dội đó không? Đầu óc của một thằng con trai vốn dĩ rất đơn giản là tôi lại chợt trở nên phức tạp, rối rắm.

Chưa bao giờ trong chừng ấy năm cuộc đời tôi lại mong mỏi đi học đến thế. Đừng nghĩ ở nhà thì hai chúng tôi có không gian riêng hơn ở lớp. Dương đã không còn hứng thú gì với việc cùng tôi đi từ làng này đến làng nọ để phá phách. Ngay cả tôi cũng đã chán trò đó vì suốt mấy năm chúng tôi đã phá đủ trò rồi. 

Dương bấy giờ đã ở nhà nhiều hơn, nó dán mắt vào cái màn hình máy tính không cảm thấy chán. Tôi biết ngoài những trò như Gunny nó thường rủ tôi sang chơi cùng thì nó còn có cả một mạng lưới quan hệ trên mạng xã hội. Facebook nó chưa bao giờ là không có thông báo. Tôi tất nhiên không muốn làm một cái thằng vô duyên ở đấy nhìn nó nhắn tin với bạn nên cũng phóc về nhà. 

Vậy là hai đứa gần nhà nhau chợt trở nên gần gũi nhau nhất lúc ở trường. Ở lớp tôi tha hồ ngắm nhìn Dương. Nó ngồi trước tôi có mấy dãy bàn nên đôi khi chẳng muốn nhìn nó đâu nhưng cứ nhìn lên bảng là cái đầu tròn tròn đấy lại đập vào mắt. 

Mọi nhất cử nhất động của Dương đều trong tầm mắt tôi. Nó nói chuyện rất vui vẻ với đứa cùng bàn này. Nó ăn vụng nguyên trái ổi trong giờ Toán này. Có thằng đến giật tóc nó bị ăn nguyên cái bạt tai này. Tất cả những chuyện nhỏ nhặt ấy tôi theo dõi từng ngày mà không biết chán. Điều đó so với những bài giảng dài dằng dặc của thầy cô trên bục giảng thú vị hơn gấp bội lần. 

Mỗi một hành động nhỏ của nó quan tâm tôi cũng là niềm hứng khởi nguyên cả một ngày với tôi. Ví như nó quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của tôi rồi nhe cái răng khểnh đó ra cười cũng khiến tôi lâng lâng trên chín tầng mây suốt ngày, mặc dù rất có thể nó cười với thằng ngồi cạnh tôi. Ví như giờ ra chơi và nó hỏi tôi có nhập bọn với tụi nó chơi bịt mắt bắt dê không. Tôi lắc đầu, vậy là nó kiên quyết kéo khuỷu tay của tôi ra sân trường. 

Vốn dĩ những hành động nhỏ nhặt của nó đã khiến tôi sung sướng lắm rồi. Và tôi cũng chỉ cần có chừng ấy mà thôi. Ấy vậy mà thật khốn nạn, chúng tôi lại là thanh mai trúc mã, lại là bạn từ cái hồi còn mới đỏ hỏn. Dương mặc dù đã có một đám bạn gái vây quanh nó vẫn không quên tôi, cũng không có ý định xem tôi như là một người bạn bình thường hồi cấp một. 

Lên cấp hai, khoảng cách giữa trai và gái đã được rút ngắn nhưng là một đám con trai chơi với một đám con gái cơ. Còn cái tình bạn giữa một đứa con trai và một đứa con gái như tôi với Dương xem chừng như vẫn là cái gì đó lạ lẫm lắm. Nhưng Dương vốn không quan tâm đến mấy thứ đó.

Nó thường đá thẳng cẳng thằng ngồi cạnh tôi để chiếm chỗ đó trong tiết phụ để chơi caro với tôi hoặc ba hoa đủ mọi chuyện trên đờ. Nếu đi chơi đâu đó với lớp nó cứ thản nhiên nhảy lên xe của tôi mà ngồi không chút do dự. Thậm chí còn thản nhiên chơi oẳn tù tì với tôi để xem đứa nào thắng thì sẽ được đứa kia cõng. 

Những việc đó thực sự quá sức chịu đựng của dây thần kinh sung sướng của tôi, nhiều lần chỉ mong nó cuốn xéo lẹ lẹ để nhịp tim trở lại bình thường.

Nhớ hồi lớp sáu tôi có tham dự giải cờ vua của trường, con Dương bùng hẳn một buổi bồi dưỡng Văn để đứng ngoài cửa sổ văn phòng trường cổ vũ cho tôi. Khốn nạn thay! Nhìn cái mặt nó toe toét ngoài cửa sổ khiến tôi chẳng thể tập trung nổi. Và thế là thua trật mặt. 

Cũng vì sự thân thiết quá mức cần thiết ấy của Dương mà tôi đâm ra ảo tưởng nặng. Tôi nghĩ nó cũng thích tôi.

Nhưng ảo tưởng thì vẫn cứ là ảo tưởng thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.