Đồng hồ chưa điểm đúng bảy giờ rưỡi thì Hân đã xuất hiện, em bước vào có vẻ hơi vội vã, nhìn mông lung như thể không tin rằng tôi sẽ đến. Biết sao được, tôi đã từng "lỡ hẹn" với em một lần rồi... Nhưng tôi lại giả vờ như không thấy em vào, tôi sợ cái sự nhiệt tình của mình lại làm cho em ngộ nhận, hay chính tôi đang xấu hổ không dám vội đối diện với em.
Chẳng khó khăn lắm để Hân có thể nhìn thấy tôi, tiếng guốc vang lên từng nhịp rõ ràng khi em bước lại gần. Tiếng guốc im bặt, và tôi buộc mình phải nhìn lên, một lần này hoặc là không bao giờ, cái nhìn giữa tôi và em sau năm năm trời lẩn tránh, và lần này ánh mắt của Hân đã hoàn toàn khác. Và dĩ nhiên bây giờ chúng tôi gặp nhau nơi đây cũng không phải để bàn về công việc. Cả tôi và Hân đều biết đã đến lúc hai người đối mặt với nhau.
Hân nhìn tôi cười thật nhẹ, nhưng chỉ mang tính xã giao nếu không muốn nói rằng quá lạnh lùng.
- Em đến muộn rồi chăng?
- Không! Anh đến sớm thôi mà. Em ngồi xuống đi.
Nhìn em khoan thai ngồi xuống tôi có cảm giác trước mắt mình không phải là Hân đã từng quen biết. Từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh thoát, lịch thiệp và rất có chừng mực...dẫu người đối diện là tôi. Nhưng ít ra tôi cũng có một chút an ủi trong đầu khi thấy Hân đến đây với bộ váy văn phòng hồi chiều, nghĩa là em đã từ công ty đến thẳng đây. Vậy ra em bận việc ở công ty nên mới phải từ chối lời mời của tôi.
Hân đã ngồi ổn định, nhẹ nhàng đưa ly trà lên miệng khẽ nhắp môi. Chợt em nhận ra là tôi đang nhìn chằm chằm:
- Sao anh lại nhìn em như thế?
- Em thay đổi nhiều quá!
Hân đặt ly trà xuống, không hề trốn tránh ánh mắt của tôi.
- Cũng đã năm năm rồi nhỉ...Mau thật, cứ như mới ngày hôm qua thôi....
- Ừ, mau thật...
Một bầu không khí im lặng bao trùm trong suốt cả quán Silence này khiến tôi có cảm giác như ở đây chỉ có hai người, nếu trước mắt đang là người tôi yêu thì còn gì tuyệt hơn, nhưng giờ với Hân tôi chỉ có cảm giác áy náy...không hơn, không kém... Mãi cho đến khi người phục vụ mang nước ra cho Hân thì bầu không khí mới bớt căng thẳng một chút.
Hân lại là người mở chuyện sau khi người phục vụ vừa đi khỏi.
- Vậy ra, sau ngần ấy năm anh vẫn chẳng hề thay đổi là mấy nhỉ.
- Cả em cũng vậy. Mà không, em khác trước nhiều quá...
Hân cười:
- Em già đi rồi phải không?
- Không. Anh thấy em còn đẹp hơn trước, cặp kính, mái tóc búi cao, trông em chẳng khác nào là một quí bà.
- Vâng! Nếu ngày ấy anh không bỏ đi thì giờ em đã là một quí bà rồi...
Lần thứ hai cái bầu không khí căng thẳng ấy lại trỗi lên mạnh mẽ. Từ sâu trong mỗi câu nói của em đều có chút gì đó hờn giận, không phải của một cô gái đang yêu, mà của một người phụ nữ đang hận vì yêu...
- Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?
Hân lại nhấp một ngụm nước, có vẻ như chẳng hề quan tâm đến câu hỏi của tôi. Rồi em hít một hơi thật dài, ngó vào hồ nước bằng ánh mắt xa xăm.
- Anh nói em có nên tha thứ hay không, khi mà chỉ còn một ngày trước khi em bước vào thời khắc hạnh phúc nhất đời mình thì anh lại bỏ đi không một lý do như thế. Khoảng thời gian ấy đối với em thật là đáng sợ, em đã khóc rất nhiều, bên tai em lúc nào cũng văng vẳng giọng nói của anh, cả những lời hứa hẹn khi ấy. Rồi nhiều lúc khi em vừa nhắm mắt lại thì hình bóng của anh hiện về, em nghĩ mình đã không thể vượt qua được cơn tuyệt vọng ấy...
Từng câu nói của Hân như xoáy sâu vào ngực tôi khiến nó đau nhói, nhưng tôi buộc mình phải tiếp tục lắng nghe không được bỏ sót một từ nào.
-...Đã có lúc em nghĩ đến cái chết. Khi mất anh thì em đã chẳng còn thiết tha gì trên cõi đời này nữa. Công ty cho em nghỉ phép một thời gian nhưng suốt thời gian ấy em đã chẳng thể vượt qua được cú sốc ấy. Và em đã làm một điều rất dại dột... - Hân kéo tay áo lên để lộ một vết thẹo dài hiện rõ nơi cổ tay. - Khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Nhưng sau đó em đã không hề nghỉ đến cái chết nữa, anh có biết tại sao không?
Tôi vẫn đang bị sốc khi nhìn vào cánh tay của Hân nên lắc đầu theo quán tính.
- Em không thể chết được cho đến khi nào em biết được lý do tại sao anh lại bỏ em mà đi lúc ấy. Nhưng lý do thứ hai là em vẫn còn có bé Nhi trên đời này...
Bất chợt Hân lại hỏi một câu khiến tôi lúng túng.
- Mà bé Nhi đã ở đâu suốt thời gian qua? Em đã tìm mọi cách liên lạc với con bé nhưng hoàn toàn vô dụng....Đã có chuyện gì xảy ra với con bé rồi hay sao?
- Nhi...không...
- Con bé đã theo anh Thuận sang Pháp?
Tôi như thở phào trong lòng, nhắp một ngụm cà phê rồi ậm ừ cho qua chuyện, hi vọng rằng Hân không thấy được sự bối rối của mình. Quả thật tôi không dám tưởng tượng ra hình ảnh nếu Hân biết được chuyện đã sảy ra giữa tôi và Nhi. Nhưng Hân thì luôn làm cho tôi cảm thấy bất an trong lòng ngay từ cuộc gọi lúc ban trưa, cho đến tận lúc này...
- Em biết...bé Nhi yêu anh, và đương nhiên đó không phải là tình yêu của con gái dành cho người cha của mình. Anh hiểu ý em mà, phải không?....
Câu nói của Hân khiến tôi suýt phụt cả ngụm cà phê ra ngoài, nhưng dẫu cố nhịn thế nào thì tôi cũng thoát khỏi cái cảnh bị sặc. Nhưng dường như Hân không giận như tôi tưởng, em lấy từ trong ví ra một miếng khăn giấy, ân cần lau vết cà phê dính trên miệng và quần áo, vẫn dịu dàng như ngày nào...
- Anh đâu cần phải ngạc nhiên đến thế chứ. Chuyện đó thì em biết từ lâu rồi. Từ sau khi biết sự thật về anh và chị Như, em đã nhận ra tình cảm của nó dành cho anh. Nhưng buồn cười thay khi cả em và Nhi đều biết rằng tận sau trong con tim của anh chỉ có mỗi hình bóng một người, đó chính là chị Như. Có lẽ với em hay với Nhi thì anh chỉ coi là "cái bóng" của chị Như thôi nhỉ? Chắc hẳn đám cưới của em với anh là lý do khiến con bé quyết định đến sống với anh Thuận. Nhưng em sẽ không chấp nhận lý do anh hủy đám cưới chỉ vì bé Nhi, em biết anh không yêu con bé, cũng như là không yêu em. Có lẽ cả đời này sẽ không có ai thay thế được chị Như trong lòng anh...
Tôi nhận lấy một tờ khăn giấy khác từ Hân và tự lau cho mình, nhờ thế mà tôi cũng đỡ ngượng ngùng khi phải ngồi thụ động trước mắt em thế này.
Hân vẫn tiếp tục, nhưng chuyển sang một hướng hoàn toàn khác.
- Nhưng giờ em thấy anh đã có thay đổi, một điều mà cả em và Nhi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể làm được.
Tôi ngạc nhiên:
- Gì cơ?
- Cô gái đánh rơi tài liệu trong phòng họp hồi chiều ấy...Anh yêu cô ta phải không?
-...Không hề có chuyện đó. Cô ta chỉ đơn thuần là thư ký của anh mà thôi.
Vẫn cái vẻ bình thản đến lạ lùng, Hân là người thứ hai ngoài Nhi có thể nhìn thấu được con người tôi.
- Anh phải ngừng một thời gian rồi mới trả lời được hay sao? Đúng là anh đã yêu cô ta thật, một cô gái rất trẻ đẹp,... hơn nữa lại hoàn toàn khác với phong cách của chị Như. Em thật sự tò mò muốn biết cô gái đó là ai rồi đấy. Hình như em đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải?
- Chắc là em nhầm. Cô ta mới tốt nghiệp Đại Học ở nước ngoài và vào làm trong công ty chưa được một tháng, vậy thì làm sao anh có thể yêu một người mới gặp được kia chứ.
- Anh không cần phải giấu. Ánh mắt của anh khi nhìn cô ta không phải là ánh mắt nghiệm nghị của một giám đốc đối với nhân viên bình thường, em có thể cảm nhận được sự quan tâm lo lắng anh dành cho cô ta dù chỉ là thoáng quá khi ấy. Có thể anh không biết nhưng trực giác của phụ nữ chúng em thường rất là nhạy. Nhưng nếu anh đã nói vậy thì em cũng chẳng làm khó anh nữa làm gì. Giờ em chỉ cần anh trả lời câu hỏi mà em đã chờ đợi suốt năm năm qua thôi: LÝ DO GÌ ĐÃ KHIẾN ANH BỎ EM MÀ ĐI?
Em kết thúc câu hỏi bằng một ánh mắt tha thiết, mong rằng sẽ nhận được câu trả lời thích đáng từ tôi. Câu trả lời tôi đã có sẵn trong đầu nhưng không thể nào mở miệng để nói được ngoài câu: "Anh thật sự xin lỗi em."
Sau câu nói của tôi Hân liền đứng dậy và bước ra ngoài quầy tính tiền. Có lẽ khoảng thời gian chờ đợi câu trả lời suốt năm năm qua đã tới giới hạn nên không thể hề chần chừ bỏ đi chỉ sau vài giây. Tôi vội đuổi theo em ra ngoài, dù biết rằng nếu để yên mọi việc như thế sẽ tốt hơn. Hân bước thật thanh trên lề đường nhưng tôi đuổi kịp và giữ tay em lại. Em đã khóc, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, rồi bất chợt em lại ôm chầm lấy tôi, những kỉ niệm ngày xưa lai chợt hiện về....
Chúng tôi tìm được một ghế đá trống trong công viên gần đấy. Hân vẫn còn thút thít một chút, dù có cố tỏ ra cứng rắn thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là phụ nữ. Và một thằng đàn ông như tôi thì không thể để em ở đây một mình lúc này.
Tiết trời mùa xuân mát mẻ, lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi một chỗ nhìn dòng chuyển động không biết mệt mỏi của con người trong thành phố này, mà hằng ngày tôi cũng thuộc một trong số họ. Nhìn lại thì giờ mình đã già mất rồi... Có lẽ sau ngày hôm nay tôi với Hân sẽ trở lại là những đối tác bình thường, bởi tôi chỉ biết nói một cậu " Anh thật lòng xin lỗi em." với Hân mà thôi...
- Anh biết còn nhớ người tên Trung trong bữa họp lúc chiều chứ?
Tôi gật đầu.
- Anh ấy đã ngỏ lời yêu em và chờ đợi em suốt bao nhiêu năm qua, kể từ khi em mới chập chững bước vào công ty đó không bao lâu. Năm năm qua cũng nhờ anh ấy mà em mới có thể sống được đến ngày hôm nay, và anh ta đã cầu hôn em...
Tôi buộc miệng:
- Thảo nào khi ấy...
- Khi ấy sao cơ?
Suýt chút nữa thì tôi đã nói ra rằng người ta đã kình tôi như thế nào trong cuộc họp.
- À, khi ấy anh thấy anh ta đúng là rất quan tâm tới em.
Hân quệt đi những giọt nước mắt còn sót lại, nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa.
- Em chỉ xin anh trả lời câu hỏi ấy một lần thôi: Tại sao ngày ấy anh lại bỏ đi như thế? Em biết rằng dù thế nào thì anh cũng không bao giờ yêu em, nhưng chỉ cần anh nói ra lý do thì em mới yên tâm mà nhận lời cầu hôn của anh Trung được. Em đã quá mệt mỏi rồi, em xin anh, dù là lời nói dối cũng được. Chỉ cần anh cho em một lý do ngoài những lời xin lỗi mà thôi....Em xin anh...
Hân siết mạnh lấy cánh tay của tôi, đôi mắt của em lại bắt đầu ướt đẫm thêm lần nữa. Nhìn ánh mắt khẩn thiết ấy của em mà tôi đã phải siêu lòng. Tôi sẽ không nói dối em được, tôi sẽ nói hết để em có thể dứt bỏ được hình ảnh một thằng ******** như tôi ra khỏi đầu, chỉ vì nó mà em đã phải đánh mất cả tuổi thanh xuân của mình. Em xứng đáng được hạnh phúc.
- Bởi vì...anh chưa bao giờ yêu em...
- Đó không phải là lý do. Em biết là anh chỉ yêu mỗi mình chị Như mà thôi. Nhưng em biết anh còn giấu em một điều gì đó. Anh cứ nói đi, em đã sẵn sàng để chấp nhận nó rồi...
Phải nói ra thật sao!? Có lẽ đành phải như vậy. Tôi hít một hơi thật dài để lấy tinh thần.
- Anh xin lỗi, vì anh không yêu em, và cũng không thể nào cưới em được. Lý do ư, vì anh là một thằng đốn mạt. CHÍNH ANH ĐÃ CƯỚP ĐI SỰ TRINH TRẮNG CỦA BÉ NHI, CHÍNH LÀ ANH...