Con Mắt Xuyên Thấu

Chương 48: Chương 48:Tiện nghi




Chương 48:Tiện nghi

Từ Thiên lái xe về sau bữa ăn ở nhà Hà Tư Minh, đến nhà hắn nhanh chóng lên phòng úp mặt vào gối. Một tiếng chuống điện thoại reo lên thông báo Từ Thiên có cuộc gọi. Từ Thiên nhìn ra người gọi điện cho hắn là Mộng Linh: ‘ Ngày mai anh có rảnh không?’

‘ Anh có, sao vậy?’

‘ Cũng không có gì, nếu anh rảnh thì ngày mai dẫn em và Ngọc Linh đi mua sắm...’

‘ Em nói cái gì,đi mua sắm?’ Từ Thiên có chút không hiểu

‘ Đúng vậy, anh không thích đi cùng bọn em nếu vậy thì thôi...’

‘ không có, không có. Đi cùng hai em là vinh hạnh...’

‘ Vậy được rồi, sáng mai anh nhớ phải qua sớm đấy...’

Nói rồi Mộng Linh nhanh chóng ngắt máy bỏ lại Từ Thiên còn đang ngẩn ngơ. Sau mấy giây sao Từ Thiên mới bình tĩnh lại suy nghĩ, hắn thầm kêu mừng vì hình như Mộng Linh và Dương Ngọc Linh không có bất đồng gì với nhau.Nếu có thì không có chuyện hai người đi mua sắm cùng nhau như vậy. Từ Thiên vui vẻ nên không suy nghic nhiều và ngủ nagy lập tức.

Sáng hôm sau Từ Thiên phóng xe thật nhanh đến nhà của Dương Ngọc Linh. Đến nơi hắn gọi điện cho Dương Ngọc Linh, đầu dây bên kia bắt máy: ‘ Từ Thiên cậu đến rồi sao? Đợi chút bọn tớ xuống ngay...’

Từ Thiên vui vẻ ngồi đợi hau người bạn gái của mình nhung khổ nỗi hắn không biết hai người bọn họ tính cho Từ Thiên leo cây hột thời gia dài. Từ Thiên đứng trước của nhà Dương Ngọc Linh suốt ruột đợi một tiếng đồng hồ. Lần này hắn nhấc máy gọi điện cho Mộng Linh: ‘ Các em làm gì mà lâu vậy?’

‘ Anh đợi một chút, bọn em sắp xong rồi..’

Dù Mộng Linh có nói vậy nhưng mà Từ Thiên vẫn phải đợi hai cô nàng thêm 30 phút nữa.Dương Ngọc Linh và Mộng Linh ra khỏi của thấy khuôn mặt tức giận của Từ Thiên, Dương Ngọc linh cười nói: “ Cậu đừng giận mà, tại mình đột nhien đau bụng nên mới chậm trễ như vậy.”

Mộng Linh cũng cười nhẹ một cái nói: “Ngọc Linh có chút đau bụng, giờ khỏi rồi bên bọn em mới xuống.”

Từ Thiên không nói gì nhìn hai cô nàng, hắn mở cửa xe đằng sau nói: “Mau lên xe, mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra chút...”

“ không có vẫn đền gì nặng đâu, giờ chúng ta đi mua sắm thôi” Dương Ngọc Linh nói

Từ Thiên nhìn Dương Ngọc Linh, hắn lắc đầu nói: “Không được, sức khỏe cậu quan trọng hơn, giờ mình đưa cậu đến bệnh viện.”

Dương Ngọc Linh và Mộng Linh nhìn nhau cười khổ, hai cô tính trêu Từ Thiên một chút nhưng làm Từ Thiên tức giận. Hai cô nàng chạy đến mỗi người ôm một cánh tay của Từ Thiên nói: “Được rồi mà, giờ chúng ta đi chơi thôi không kẻo muộn...”

“ Ngọc Linh nói đúng đó, bọn em xin lỗi để anh đợi lâu mà. Nhất định bọn em sẽ đền bù cho anh mà...”

Từ Thiên lườm Dương Ngọc Linh và Mộng Linh một cái rồi hỏi: “Hai em tính đền bù anh như thể nào...”

Dương Ngọc Linh lúc này cũng không muốn xưng hô như bạn bè với Từ Thiên nữa, cô nói: “Anh muốn như thế nào thì như vậy đi, phải không chị Mộng Linh...”

Mộng Linh một bên ôm cánh tay của Từ Thiên gật đầu tán thành với điều Dương Ngọc Linh nói. Còn Từ Thiên thì hắn khá bất ngờ trước sự thay đổi cách xưng hô của Dương Ngọc Linh, vừa rồi cô ấy mới xương hô với hắn như bạn bè vậy mà giờ... Nhưng không sao trong lòng Từ Thiên vui vẻ vô cùng, có hai người bạn gái xinh đẹp như thế này thì nam nhân nào mà không thể vui cho được. Từ Thiên bạo gan cúi thấp đầu xuống hôn vào môi Dương Ngọc Linh và Mộng Linh mỗi người một cái xong hắn nói: “ Trước hết anh chỉ hôn hai em như vậy, đến tối nhất định phải cho anh vào trong nhà ngủ...”

Mộng Linh và Dương Ngọc Linh khá bất ngờ về nụ hông nhưng rồi hai cô cười nói: “Được thôi...”

“ Đúng vậy, nếu đó là điều anh muốn...”

Vừa nói Dương Ngọc Linh và Mộng Linh đều liếc nhìn nhau như hiểu ý. Nhưng trái lại Từ Thiên cười sảng khoải vì mình sắp được ngủ với hai người đẹp mà không hề hay biết ý đồ của họ. Từ Thiên cười hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu, tùy hai em quyteets định.”

Mộng Linh không quen thuộc với Viêm Thành này vì hôm qua cô mới đến đây lần đầu tiên nên cô để toàn quyền quyết định cho Dương Ngọc Linh. Dương Ngọc Linh suy nghĩ chút rồi nói: “Em nhớ ra rồi, ở Viêm Thành này có một khu trung tâm thương mại rất nổi đó. Khu trung tâm thương mại đó tên là Chu Vinh...”

Từ Thiên nghe cái tên Chu Vinh này có chút quen tai nhưng hắn không thể nào nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu. Từ Thiên xoa đầu Dương Ngọc Linh rồi nói: “ Quyết định vậy đi, để anh đưa các em đến đó. Thích mua gì thì hãy bảo anh, anh sẽ tính tiền...”

Dương Ngọc Linh lấy tay của Từ Thiên Từ trên đầu cô xuống nói: “Anh cứ đợi đấy, bọn em sẽ tiêu hết tiền của anh. Đúng không chị Mộng Linh...”

Mộng Linh cười nói: “Ngọc linh nói đúng đấy, bọn em sẽ tiêu hết tiền của anh thì thôi...”

Từ Thiên nghe hai cô nàng rồi cười lớn nói: “ Hi vọng các em làm được điều mà các em nói...”

Dương Ngọc Linh phồng má nhìn chạy đến ôm tay Mộng Linh, cô nhìn chằm chằm vào Từ Thiên rồi nói: “Chị Mộng Linh, em thấy thật tiện nghi cho cái tên này...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.