Con Hoang
Phần 7
Chương 7 – Dối trá đổi bình an.
Bộ đồ mới bác gái mua cho hôm trước bị ông ta thô bạo xé rách, một chiếc cúc bị giựt đứt, lia bắn thẳng vào mắt làm cho tôi không tài nào mở mắt ra được nữa. Thế cũng tốt, không mở được mắt tôi sẽ không phải thấy vẻ mặt dâm tà của ông ta. Cũng không phải tự mình chứng kiến cảnh bản thân bị cưỡng bức.
Dẫu vậy tôi vẫn có thể cảm nhận được ông ta đang làm những gì trên thân thể mình.Bàn tay của ông ta đi tới đâu cơ thể tôi nổi da gà vì kinh tởm tới đó. Nước mắt chảy ướt đẫm tóc, ông ta là một kẻ độc ác, còn ác hơn cả dã thú khi nhẫn tâm lạm dụng tôi, cướp đoạt đời con gái khi tôi mới chỉ 17 tuổi.
Hôm qua tôi cứ nghĩ là giỗ mẹ kế nên hai bác không mời ai, hóa ra không phải, là ông ta đã tính toán từ trước hết rồi.
Cơ thể bị ông ta khống chế, mắt lại chẳng thể mở ra, tôi chỉ có thể thầm gọi tên bà Năm, hi vọng bà có thể giúp tôi đưa bác Duyên trở về, lúc này chỉ có mình bác mới có thể cứu được tôi.
Một nỗi sợ hãi khủng khiếp choán ngợp lấy tâm trí khi ông ta lột nốt chiếc quần ra khỏi cơ thể tôi. Tôi cố gắng khép chặt đôi chân nhưng đáng tiếc chẳng thể thắng nổi một lão dâm tà. Phần thân dưới của tôi bị lão ta xé toạc, đau đến mức tôi phải cắn chặt môi đển tứa máu để chịu đựng.
Mặc cho tôi đau đớn, kiệt quệ, lão ta vẫn ở phía trên hoan lạc mà hưởng thụ đời con gái của tôi, còn không ngừng nói những câu dâm đãng, tục tĩu để bình phẩm về cơ thể mới lớn phổng phao của tôi.
Xong xuôi, lão kéo quần đứng dậy, bỏ mặc tôi co quắp nằm nơi xó nhà lạnh ngắt. Phía dưới một giọt máu đỏ khẽ rơi xuống nền nhà, tôi lấy tay cố lau đi thứ màu đỏ ám ảnh ấy, nhưng có cố thế nào cũng chẳng thể xóa hết đi được.
Cứ mỗi một lần cử động phần hạ thân lại truyền tới một cảm giác đau buốt, đau như bị trăm ngàn mũi kim đâm vào cơ thể. Vơ vội chiếc áo mặc vào, cúc áo cái còn cái mất chẳng thể che hết được cơ thể đã lấm bùn này.
Đau đớn, nhục nhã tôi lao ra phía ngoài ban công, gieo mình từ tầng 3 xuống đất. Đời tôi ngay từ khi sinh ra đã bất hạnh, chỉ có cái chết mới có thể kết thúc chuỗi ngày bất hạnh kéo dài ấy. Chỉ có cái chết tôi mới có thể thoát khỏi những khổ đau, chỉ có chết tôi mới được giải thoát.
Khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống đầu tôi chợt nhớ đến những ký ức bên bác Duyên, mẹ nuôi của tôi, nhớ đến những lời dặn dò của bác, cả những yêu thương bác dành riêng cho tôi.
Bác đã giúp tôi cảm nhận được hơi ấm của một người mẹ thực sự, cũng chính bác là người khoả lấp đi nỗi thèm khát tình thương trong tôi.
Tôi còn chưa kịp nói hết những lời yêu thương dành cho bác. Tôi có tội với bác, có tội với cả bà Năm, người đã luôn kỳ vọng về đứa cháu nhỏ là tôi đây.
———*———-*———
Bộ quần áo nhăn nhúm ban nãy mặc vội, giờ lại bị mái che trước hiên nhà làm cho rách bươm đến thê thảm. Tôi đã quên mất nơi này có một mái che để bác bán cháo, mái che ấy đã ngăn không cho tôi tìm đến cái chết.
Lần đó tôi không chết, và người đưa tôi đi viện lại chính là ông ta. Nghe tiếng động lớn ông ta tò mò chạy ra cửa, thấy tôi đang nằm quằn quại trên đất thì vội vã bế thốc tôi lên xe đưa đi cấp cứu.
Không rõ do tôi may mắn hay do có bà Năm che chở mà tôi chỉ bị vỡ một bên xương bánh chè phía chân trái, cùng một vài xây xước nhỏ trên cơ thể mà thôi.
Ngày hôm ấy ông ta nợ tôi sự trinh tiết, còn tôi dù có chối bỏ, có hoài nghi thì trong mắt tất cả mọi người tôi vẫn nợ ông ta một ân tình.
———*———*———
Bác gái hay tin tôi nhập viện thì thất thểu bỏ lại đồ ngoài chợ mà chạy vào với tôi. Bác lo lắng hỏi ông ta lý do tôi bị thương, rồi lại chạy đến bên giường bệnh của tôi mà khóc lóc:
– Con ơi, sao thế này, sao lại ra nông nỗi này hả con?
Tôi đang mê man chẳng thể trả lời bác lại quay sang bám lấy vạt áo ông Tú mà hỏi trong nước mắt:
– Ông ơi sao con bé lại thành ra thế này, tôi vừa mới đi có một lát mà sao lại ra cơ sự này hả ông?
– Nó … nó… bị … ngã khi lau …cái cửa ngoài ban công…
– Khổ thân con bé, sao mà số nó lại khổ đến thế này cơ chứ. Ông trời ơi, nếu ông có mắt thì xin ông hay cứu giúp con bé. Tôi xin ông đấy.
Trong cơn mê man tôi nghe được tiếng khóc đau lòng của bác, cảm nhận được sự lo lắng chân thành bác dành cho tôi, tôi đã ngộ ra một điều. Rằng tôi đã sai, đã mang tội với bác khi tìm cách huỷ hoại bản thân.
Biết bác ngất xỉu, đau khổ đến cùng cực vì thương tôi, còn cuống cuồng ngược xuôi nhờ cậy bác sĩ chữa bệnh cho tôi, một lần nữa tôi chỉ biết nguyền rủa mình và tự hứa, đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi khiến cho bác đau lòng.
Tôi tự hứa với mình sẽ mạnh mẽ sống, và dù cuộc sống có đen tối đến đâu vẫn phải vượt qua, vẫn phải vươn lên, không phải vì bất cứ ai khác mà vì chính bản thân mình.
– Con tỉnh rồi hả, con thấy trong người thế nào, có đau ở đâu không con?
– Con… con… xin lỗi.
– Sao mà phải xin lỗi, con có tội gì đâu cơ chứ. Là tại mẹ, mẹ quên không nhắc con để con sơ sẩy mới ngã. May phúc ông bà tổ tiên chở che nếu không mẹ ân hận cả đời mất thôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn bác, phải rồi, ông ta làm sao mà dám nói tôi vì bị ông ta cưỡng hiếp nên mới phải tự tử cơ chứ. Nhưng như thế cũng tốt, bác gái sẽ không phải đau lòng thêm nữa.
Chắc sẽ có người đặt ra câu hỏi tại sao tôi không tâm sự với bác, không nói chuyện với người lớn, hoặc làm đơn tố cáo ông ta hãm hiếp mình?
Tôi cũng như bao người có trách nhiệm và lòng trắc ẩn khác, tôi thương bác, thương ba chị nhà bác, họ sẽ sống ra sao khi tôi nói ra sự thật đau lòng này?
Nếu tôi nói ra chuyện đó, chắc chắn bác và các chị sẽ là những người khổ nhất, bất hạnh nhất. Chắc chắn bác sẽ đổ vỡ, sẽ lại tan nát, vì tôi hiểu bác, bác nhất định sẽ cho rằng tôi bị như thế là do bác. Rồi sẽ lại day dứt, tự trách móc bản thân, còn gì đau hơn khi người chồng đã từng phản bội mình nay lại quay về cướp đi đời con gái nuôi của mình?
Còn các chị nữa, các chị sẽ sống thế nào khi bố đẻ họ là một kẻ suy đồi bị người đời nguyền rủa?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đã khóc rất nhiều mới quyết định im lặng. Trong chuyện này, thà tôi dối trá, câm lặng để tất cả được bình an có lẽ là cách tốt nhất, ít gây tổn thương cho nhiều người nhất.
———*———-*———
Tôi bình phục và xuất viện còn bác sau bao đêm thức trắng chăm tôi giờ đã gục ngã. Nhìn bác mệt mỏi già đi trông thấy tôi đau lòng ôm lấy bác khóc và xin lỗi liên hồi. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ làm bác buồn thêm lần nữa.
Bác vì muốn chăm sóc cho tôi tốt nhất nên sau khi xuất viện về nhà vẫn tiếp tục đóng cửa quản thêm 1 tuần nữa. Dù cho tôi có nói gì bác vẫn cương quyết:
– Lúc này sức khoẻ của con là quan trọng nhất, bác sĩ đã dặn nếu không chăm sóc đúng cách thì sẽ để lại tật suốt đời ngay.
– Con ổn mà, mẹ mà đóng cửa lâu thì người lao động nghèo biết làm sao.
– Thương họ nhưng cũng phải chịu thôi, con còn trẻ nếu mà thành tật thì khổ một đời. Nghe mẹ, nằm im nghỉ ngơi cần gì cứ nói với mẹ nhớ chưa?
Tôi chẳng thể nào phản đối nên vội vã gật đầu trong hạnh phúc. Nhiều lúc nhìn bác vất vả đêm hôm vì mình tôi lại cảm thấy việc mình chôn dấu bí mật kia là đúng đắn.
Thế rồi tôi lại chạnh lòng nghĩ tới mẹ, nếu người đứng ở kia là mẹ đẻ của tôi, chắc chắn bà sẽ lại chỉ tay vào mặt tôi mà chửi, có khi là đánh và nguyền rủa cho tôi chết đi để bà đỡ khổ.
Mấy câu đại loại như:
– Con ranh con này, con ăn hại này, sao mày không đâm đầu vào đâu mà chết đi cho tao đỡ khổ hả?
Mấy câu ấy tôi đã nghe đến thuộc lòng, chỉ cần tôi làm sai, dù chỉ là một lỗi nhỏ lập tức mẹ sẽ chì triết không ngừng. Chiếc roi mây mẹ để góc nhà luôn sẵn sàng để lại trên da thịt tôi những lằn roi đau điếng.
Một người sinh ra tôi, cho tôi hình hài con người, còn một người lại cưu mang tôi khi tôi cơ cực nhất. Hai người cùng được tôi gọi một tiếng mẹ mà như hai thái cực khác nhau, đối lập nhau hoàn toàn.
Càng được mẹ nuôi yêu thương, tôi càng đau lòng khi nghĩ tới mẹ ruột. Dù cho tôi có giận mẹ, có hận mẹ, nhưng thẳm sâu trong trái tim nhỏ bé của tôi vẫn luôn khao khát một ngày được như bao đứa trẻ khác, có mẹ ở cạnh bên, yêu thương, vỗ về. Đáng tiếc là cái mong ước ấy của tôi xa vời quá cho nên mười mấy năm qua vẫn mãi chôn chặt trong tim.
– Mẹ à, con đâu có chọn được sinh ra, là mẹ tự đem con tới thế giới này, mẹ đã chẳng thể cho con có bố, chẳng cho con một gia đình trọn vẹn tại sao còn tàn nhẫn với con như thế?
– Nguyên, sao thế, sao lại khóc thế con, hay là đau ở đâu, đưa mẹ xem nào.
Tiếng bác gái hốt hoảng cất lên kéo tôi về thực tại, nhìn vẻ mặt lo lắng của bác tôi như được tiếp thêm sức mạnh để mỉm cười thật khẽ và đáp:
– Không, con không sao?
– Không sao thế sao lại phải khóc, đừng có dấu mẹ, đau đâu, khó chịu ở đâu là phải nói để mẹ biết đường đưa đi khám lại nhớ chưa?
– Mẹ…
– Sao con?
– Con yêu mẹ.
Đây là lần đầu tiên tôi nói câu này với bác, câu nói mà nhiều năm qua tôi vẫn mơ một lần được nói với mẹ đẻ, nay tôi quyết định sẽ dành cho bác, người mẹ đã dạy tôi cách yêu thương. Bác gái nghe xong thoáng một chút ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút thôi bởi ngay sau đó gương mặt bác tràn ngập hạnh phúc. Bác nhìn tôi bật cười rồi mắng:
– Cha bố nhà chị, tôi biết rồi.
Cứ thế hai bác cháu ngồi sát vào nhau, kể cho nhau nghe về cuộc đời của bản thân, về những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.
Có lần bác định xin cho tôi đi học lại, nhưng vì tôi không có hồ sơ, giây tờ nên chẳng thể nào đi học, bản thân tôi cũng sợ phải tới trường. Ký ức bị các bạn học sỉ nhục, khinh thường vẫn còn ám ảnh tôi tới tận hôm nay. Tôi cũng không muốn làm gánh nặng thêm cho bác, nên quyết định ở nhà phụ cửa hàng cùng bác.
Bác cũng đã giới thiệu tôi với các chị, mọi người không hề phản đối việc bác nhận tôi làm còn nuôi mà ngược lại còn thấy vui vì hàng ngày bác có tôi bầu bạn. Hôm trước hay tin tôi bị ngã, các chị còn gửi cho tôi nào là sữa, nào là thuốc bổ, rồi còn lo lắng hỏi thăm mỗi ngày.
Bác từng nói:
– Mấy đứa nó tình cảm lắm, mẹ làm gì nó cũng ủng hộ, nó bảo miễn mẹ cảm thấy vui là được.
Được nuôi dạy bởi người mẹ giàu tình cảm như bác đương nhiên các chị cũng sẽ tình cảm rồi. Đến như tôi mới sống với bác chưa đầy năm mà đã như biến thành một con người khác, bớt khô khan và học được cách nói lời yêu thương mỗi ngày.
———*——-*——
Thời gian đầu tôi không thấy ông ta trở về, lại cứ ngỡ ông ta sẽ vì thấy tôi tự tử nên tự biết mình sai và mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi, nào ngờ khi tôi vừa tập tễnh tập đi ông ta lại xuất hiện.
Sau lần tự tử của tôi ông ta vẫn nuôi ý định biến tôi thành nô lệ tình dục cho riêng ông ta. Mỗi khi bác ra ngoài ông ta lại cố tình đùng chạm vào những vùng nhạy cảm của tôi. Thậm chí ông ta đã tìm mọi cách nhìn trộm tôi tắm, mà có lần khi mở cánh cửa nhà tắm ra suýt đâm sầm vào con dê già ấy.
Cảm giác tự vệ của một thiếu nữ mới lớn choán ngợp lấy tinh thần, thể xác tôi. Ký ức về cái ngày kinh hoàng kia lại tái hiện, dù chuyện đã qua được một thời gian, nhưng vết thương ông ta để lại cho tôi dường như lúc nào cũng mưng mủ, nhức nhối không thể nào liền sẹo nổi.
Từ hôm ấy tôi luôn cố gắng ở cạnh bác, đi tắm cũng giả bộ quên đồ nhờ bác lấy cho để ngăn cho ông ta không thể làm trò đồi bại thêm lần nữa. Bác rất lo lắng khi tinh thần tôi mỗi ngày lại thêm hoảng loạn, đêm ngủ thì giật mình không thôi.
Tôi cũng rất buồn, tôi là đứa không có cha, mẹ thì bỏ mặc, tôi chỉ có mình bác làm chỗ dựa tinh thần, ngàn vạn lần tôi cũng không muốn thấy bác buồn, dù chỉ là một chút cũng không.
Khi mà đôi mắt hau háu của ông ta luôn dán chặt lên cơ thể tôi, cũng là lúc bác gái tinh ý nhận ra sự khác lạ từ tôi. Chẳng biết bác đã cảm nhận được những gì, chỉ thấy đêm ấy bác nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nghiêm túc hỏi:
– Nguyên, con có giấu mẹ điều gì không?
– Con… con…
– Nói, không phải tự nhiên mà con bị ngã đúng không?
– Cái này… con…
Bác thấy tôi cứ ấp úng mãi không chịu nói thì giữ chặt vai hỏi dồn dập:
– Tại sao mỗi khi thấy ông Tú con lại hoảng sợ, tại sao con luôn né tránh ông ấy. Có phải ông ấy đã làm gì con, ông ấy khiến con bị ngã, có đúng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!