Con Hoang

Chương 22: Phần 22




Con Hoang​

Phần 22

Chương 22 – Giải Thoát.

Suốt quãng đường đi tôi và Thuật đều theo đuổi những suy nghĩ riêng mà chẳng ai nói với ai lời nào. Cũng may quãng đường tới căn nhà cũ nơi tôi từng ở không quá xa, nơi này khi xưa từng khá nhộn nhịp và được xếp vào một trong những quán đông khách nhất khu. Bây giờ lại đóng cửa, khóa trái im lìm, lá vàng rơi đầy trước cửa cũng chẳng ai thèm quét.

Trên cửa còn có dấu dán niêm phong nhỏ, quán của mẹ đã bị công an buộc phải đóng cửa. Hiện tại mẹ sống trong căn phòng dành cho nhân viên ở phía sau nhà. Bên hông nhà, tôi sẽ đi vào theo một con đường nhỏ khoảng tầm 10m sẽ tới khu ở của nhân viên. Khu này cũng khá đầy đủ tiện nghi nhưng với những người bệnh tật như mẹ thì có đôi chút bí bách.

Con đường đi vào nơi mẹ đang ở cũng có đầy lá vàng, nhiều tới mức mỗi bước chân của tôi đều nghe tiếng sột soạt của lá khô.

Vậy mà lần trước tôi tới đây lại nghĩ mẹ đóng cửa vì hôm trước đông khách quá, không ngờ là vì mẹ ốm nên buộc phải đóng cửa. Chẳng biết có ai giống tôi, mẹ ốm mà phải nhờ đến cộng đồng mạng chia sẻ bài mới biết. Càng nghĩ càng thấy phận mình nó trớ trêu.

– Em, vào thôi, anh sẽ vào đó cùng em được chứ?

Tôi định nói Thuật đứng ngoài này chờ, nhưng ngẫm lại như thế thì tội cho anh quá. Anh đi một quãng đường xa tới đây chỉ vì lo lắng cho tôi mà tôi lại để anh đứng bên ngoài đợi thật không phải chút nào. Nghĩ lại tôi gật đầu đồng ý sau đó bấm máy gọi cho mẹ.

– Mẹ đây?

– Mẹ… mở cửa cho con…

– Con về hả, mẹ cảm ơn, cảm ơn con…

Cứ mỗi lần nghe thấy giọng nói của mẹ tôi lại rơi nước mắt, Thuật thấy tôi khóc thì khẽ nắm tay tôi như để an ủi. Lúc này tôi mới cảm nhận được một cái nắm tay có sức mạnh lớn đến nhường nào và chẳng hiểu sao lòng tôi lại có đôi chút tham lam, tôi mong được anh nắm tay, chở tre cả cuộc đời.

Tình cảm của Thuật thế nào tôi biết, anh yêu tôi, thương tôi ra sao tôi đều cảm nhận được. Có điều mấy năm trước tôi đã tự ti về quá khứ, thì bây giờ tôi lại càng không muốn mình và Bình Minh làm gánh nặng cho anh. Tôi thương anh, muốn anh buông bỏ tôi để đi tìm hạnh phúc mới nhưng anh lại cứ mãi cố chấp không buông tay.

Két… Kẹt… kẹt..

Tiếng cánh cửa sắt lâu ngày han rỉ mở ra, nhưng mẹ chỉ mở hé được đôi chút vì cửa này khá nặng, mẹ không đủ sức mở lớn cửa nên Thuật phải mở từ phía ngoài.

Nơi này trong ký ức của tôi là một nơi khá sạch sẽ, lúc nào cũng thơm nức mùi nước hoa. Nhưng bây giờ cửa vừa mở ra đã sộc thẳng vào mũi tôi cái mùi ngai ngái của ẩm mốc, cả một chút mùi hôi vì lâu ngày không quét dọn. Ngoại trừ cái cửa sắt vừa được Thuật mở thì toang bộ các cửa khác đều đóng kín mít. Một chút ánh sáng từ nơi tôi đứng không đủ để xua đi cái cảm giác âm u, lạnh lẽo phía bên trong.

Mẹ vẫn đứng đó, tay bám chặt vào cánh cửa sắt đã han rỉ mà khóc, cả cơ thể gầy gò của mẹ cứ thế run lên theo từng tiếng nấc. Tôi biết mẹ đang yếu lắm, mẹ đã ở giai đoạn cuối của căn bệnh nhưng lại không nghĩ mẹ gầy gò đến mức này.

Bộ đồ mặc ở nhà dường như đã trở nên quá rộng với thân hình da bọc xương của mẹ. Nơi cổ áo lộ ra chiếc cổ đầy gân xanh, nước da cũng vàng vọt thiếu sức sống.

Mái tóc cũng chẳng còn tạo kiểu cầu kỳ mà đã bị cắt ngắn đên mang tai, nhìn còn có chút rối và bết dính chẳng rõ do dầu hay do lâu ngày không gội.

Đáng sợ nhất là bàn tay đầy gân guốc kia, ở đó không chỉ có gân xanh mà còn có thêm một vài nốt mụn lở loét, mưng mủ. Vẫn biết là bệnh này lây qua đường máu, nhưng nhìn mẹ thế này tôi lòng tôi vừa thương xót vừa sợ.

Còn đâu người đàn bà từng là hoa khôi của làng gái, còn đâu cái nhan sắc mà bao kẻ phải bỏ tiền ra để được làm tình cùng mẹ một đêm. Giờ chỉ còn lại hình ảnh một người phụ nữ ngoài tứ tuần gầy yếu, bừa khóc vừa khó nhọc ho lên từng cơn.

Hình như vì mẹ đang ở giai đoạn cuối, sức đề kháng gần như bằng không nên có quá nhiều biến chứng của bệnh tật như ho lao, để ý kỹ còn thấy mẹ mắc bệnh nấm lưỡi, phần lưỡi của mẹ gần như màu trắng vì bị nấm.

Tôi xót xa nhìn mẹ, còn mẹ vẫn xúc động khóc mãi. Nhìn mẹ như thế tôi đau lòng định tiến lại gần an ủi mẹ thì bị Thuật giữ lại, mẹ tinh ý nhận ra hành động đó nên nói:

– Con đừng lại gần mẹ… mẹ chỉ cần được gặp con, được trực tiếp nói với con lời xin lỗi thì có chết mẹ cũng mãn nguyện.

– Mẹ đừng nói thế, đừng nhắc đến cái chết…

– Bệnh của mẹ mẹ biết, mẹ xin lỗi con, mẹ biết con hận mẹ, mẹ cũng chẳng dám xin con tha thứ, chỉ mong con có thể quên đi những tháng ngày ấy để sống tốt hơn. Mẹ thật lòng mong con sống tốt.

Mẹ vừa nói vừa khóc, hơi thở của mẹ bị bệnh tật bào mỏng yếu ớt đến độ tôi tưởng chừng nó có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.

Mẹ nói nhiều lắm, mẹ nói về nỗi ân hận day dứt trong lòng mẹ, nói về những trận đòn roi mẹ trút lên người tôi. Sau mỗi câu nói lại là một tràng ho dài yếu ớt. Mẹ xin lỗi tôi, mẹ mong tôi sống tốt nhưng tuyệt nhiên không nói tôi vào trong nhà. Dù cho tôi có có ý định bước vào trong mẹ cũng cản lại:

– Đừng… con đừng vào… trong ấy.. toàn bệnh tật… con .. đừng vào.

– Mẹ, con muốn xem mẹ sống thế nào, rồi con sẽ ra viện xin thuốc cho mẹ uống, rồi mẹ sẽ khoẻ lại, mẹ sẽ ổn thôi.

– Muộn rồi con, đây là quả báo mà mẹ đáng phải nhận. Mẹ cảm ơn con, cảm ơn vì đã tới gặp mẹ, đã giúp mẹ thực hiện ước nguyện cuối cùng trong đời. Bây giờ được gặp con, thấy con khoẻ mạnh thế này là mẹ an lòng rồi.

Tôi chưa hẳn là tha thứ cho mẹ, nhưng nhìn thấy mẹ thế này tôi thật sự rất đau lòng. Tôi muốn làm gì đó cho mẹ nhưng làm gì mẹ cũng không đồng ý. Mẹ không cho tôi lại gần mẹ, còn nói nếu tôi tới gần thì lần sau sẽ không gặp tôi nữa.

Khi tôi đề nghị đưa nẹ đi khám để lấy thuốc mẹ cũng không nghe, mẹ bảo:

– Bệnh này không thể chữa khỏi, mẹ cũng chẳng muốn sống mãi trong đau đớn dằn vặt, con cứ kệ mẹ.

Tôi còn vướng Bình Minh ở nhà, thằng bé không chịu uống sữa ngoài, trước khi đi tôi có vắt sữa để ở nhà nhưng tôi cũng không thể đi quá lâu. Lần này đi quá vội nên tôi chỉ đem theo một ít hoa quả và sữa cho mẹ, lần sau nhất định tôi sẽ đem theo nhiều thứ hơn nữa.

Đáng tiếc là tôi mãi mãi không có cơ hội ấy, hôm đó trở về nhà mà lòng tôi dấy lên một nỗi bất an khó tả. Tôi không rõ nó là gì nhưng tôi vô cùng nóng ruột, tôi cảm giác có chuyện gì đó tồi tệ sắp sảy ra nhưng tôi lại chẳng đoán được chuyện gì.

Cho tới sáng sớm ngày hôm sau tôi bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ, nhìn thấy tên của mẹ hiện trên màn hình tim tôi đột ngột đập nhanh không kiểm soát nổi. Khó khăn lắm mới bấm được nút nghe thì giọng nói bên ấy không phải của mẹ, mà của người khác:

– Nguyên phải không, mẹ em qua đời rồi..

– Qua đời, mới hôm qua em còn gặp mẹ, mẹ tuy yếu nhưng vẫn tự ra mở cửa cho em. Làm sao mà có chuyện đó được chứ? Em không tin, không tin đâu. Chị lừa em…

– Mẹ em, bà ấy tự tử…

Tự tử? Tại sao chứ? Mẹ nói muốn gặp tôi, muốn thấy tôi sống tốt? Mẹ còn chưa thấy cuộc sống của tôi, tôi cũng chưa kịp cho bà biết về Bình Minh. Tại sao lại tự tử? Tại sao lại như thế?

❌ Đọc xong nếu thấy hay cho em xin 1 nút like cả nhà nha

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.