(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe không khác gì bình thường, Nguyễn Yếm lại như cố gắng tìm đến người mà cô tin tưởng.
Cô thở gấp vài cái, âm thanh phát ra từ trong miệng lần này rõ ràng và đáng yêu hơn rất nhiều, nức nở gọi tên Kỷ Quỳnh Thủ, bàn tay không có chỗ đặt theo cột sống anh trượt xuống.
Kỷ Quỳnh Thủ bị cô gọi đến choáng váng: “Nũng nịu quá, anh chịu không nổi. ”
Ánh mắt Nguyễn Yếm long lanh ngập nước, một câu cũng không nghe được, mặc anh xâm nhập, khiến cô thở dốc, nơi giao nhau của hạ thể lầy lội như một chiếc bình bạc đột nhiên bị vỡ, thủy dịch theo làn ra nhỏ xuống.
Nhưng vẫn muốn nhiều hơn nữa: “… Nhanh hơn nữa, làm đến hỏng cũng không sao. ”
Kỷ Quỳnh Thù cho rằng đã lún sâu vào tình dục, bèn trêu đùa lại cô: “Vậy Yếm Yếm cầu xin anh đi.”
“Xin anh. ”
Lời nói ra gần như không cần suy nghĩ khiến anh sợ hãi, Kỷ Quỳnh Thù kinh ngạc ngước mắt lên, con ngươi cô đã sớm bị tình dục hun cho ướt nhẹp, tóc xõa trên vai, nhưng vẫn theo bản năng dùng tiểu huy*t tiếp nhận sự xâm nhập anh.
“Yếm Yếm?” Kỷ Quỳnh Thù xoa xoa đầu cô, lòng bàn tay dính mồ hôi, cho rằng cô vẫn còn sợ hãi, nhẹ giọng dỗ dành, “Không sao đâu, tất cả đều qua rồi. ”
Đầu ngón tay Nguyễn Yếm chạm vào lưng anh, hoa huy*t càng cắn anh chặt hơn, cổ tử c*ng cùng quy đ*u cọ sát khiến người cô run rẩy ngứa ngáy, ngược lại trong nháy mắt khiến cho cô tình táo từ trong dục vọng: “Nhưng em sợ.”
Cô tự ôm lấy mình và nghẹn ngào một lần nữa: “Nhưng em sợ, em thực sự rất sợ hãi.”
Kỷ Quỳnh Thù ôm cô, lại nghe cô nói tiếp: “Là em giết người. ” Nửa đêm tiếp đó hai người vẫn tiếp tục làm.
Gần như không dừng lại, lúc đầu còn ở trên giường, sau đó là toàn bộ căn phòng.
Hai người đều giống như từ trong hồ bơi vớt ra, ướt đẫm, trơn trượt, ngay cả kỹ xảo khó khăn lắm mới học được cũng vứt bỏ, lặp đi lặp lại một động tác đơn giản nhất để tìm kiếm nhiều sự sung sướng hơn nữa, trời Đông dần chuyển sang màu trắng duy chỉ có hai người vẫn triền miên không ngừng.
Thanh âm của sự va chạm, càng ngày càng khàn, cũng càng ngày càng thẳng thắn.
Cho dù rất lâu về sau nhớ lại một đêm này, tựa như nhìn trăng trong nước, bóng dáng mơ hồ, chỉ tìm thấy sự điên cuồng này trong những năm tuổi trẻ, tạo lên những ảo tưởng hư ảo, nhưng vẫn có cảm giác hạnh phúc chân thật.
Ngay cả khi nó chỉ tồn tại trong cơ thể.
“…… Chúng tôi tìm thấy một vài thứ trong chiếc xe phát nổ. “Cảnh sát hỏi thăm đưa báo cáo cho Nguyễn Yếm để cô xem qua, “Trong này có cái nào là của cô không? ”
Nguyễn Yếm nhìn qua, lắc đầu.
Câu trả lời trong dự kiến: “Điều tra ra là ngọn lửa gần bình nhiên liệu gây ra vụ nổ, điều này được xác nhận, nhưng rất lạ, có rất nhiều vụn đường phèn không hòa tan trong bình tại hiện trường vụ tai nạn, không phải của cô sao? ”
Giọng Nguyễn Yếm khàn khàn, uống mấy ngụm nước mới miễn cưỡng nói chuyện bình thường: “Đúng ra mà nói không phải của tôi.”
Cô nhắc tới chuyện ngày đó mình bám lấy người bán hàng muốn mua đường phèn, nói rằng từ đầu cô chỉ muốn dùng đường phèn dỗ cô bé nhỏ kia ngủ, nhưng sau khi cô bé đó qua đời, không ai chú ý đến chuyện này, cô cũng không biết túi đường phèn này đi đâu.
“Nhưng đường phèn ở trong bình xăng, không hợp lẽ thường.”
Nguyễn Yếm ôm ly nước, vẻ mặt bình tĩnh cười cười: “Tôi không biết.”
Đáp án giống hệt Bạch San. Cảnh sát cũng không hoài nghi cô, hỏi rõ chi tiết vụ việc liền để Nguyễn Yếm rời đi, Nguyễn Yếm và Bạch San tạm
biệt nhau, cả hai đều không nói thêm gì.
Vừa mới trở về đã bị tiếng hét của Trần Kha chặn lại ở sân bay, không thể không an ủi vị Đại tiểu thư thẳng thắn nghĩ sao nói vậy này, rồi lại cùng Sầm Kỳ và Từ Phong Thụy báo bình an, còn nhận được rất nhiều quà tặng của mọi người, không biết còn cho rằng về quê thăm hỏi, làm cho cô dở khóc dở cười.
Mãi cho đến khi đã về Bắc Kinh được khoảng một tuần, cô mới nghe tin tốt về việc một cô gái khác được giải cứu.
Lúc đó Nguyễn Yếm đang ở văn phòng luật sư.
Luật sư trước mặt cô rất trẻ tuổi, cùng lắm cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, trên mặt có tinh thần phấn chấn và rất sạch sẽ của thiếu niên, kinh nghiệm chọn luật sư từ ngày xưa mà nói, đây cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng —— Nguyễn Yếm nghĩ —— cũng chỉ có anh ta nhận được toàn bộ vụ án, trước tiên đã hỏi cô có đau không.
Luật sư tên Hà Nhượng cầm tài liệu, ngồi đối diện cô, cẩn thận xác định với cô: “Vụ án truy tố không ép buộc nạn nhân tham dự, cũng không yêu cầu tìm luật sư, hơn nữa pháp luật hình sự không phải là khía cạnh tôi am hiểu nhất, cô Nguyễn đã suy nghĩ kỹ đúng là muốn tìm tôi sao?”
Tinh thần Nguyễn Yếm đã tốt hơn một nửa, cong mắt hỏi: “Anh đang đuổi khách hàng đấy à? ”
“Không phải, tôi chỉ là nhắc nhở cô.”
Có vẻ như vị luật sư này không kiếm được nhiều trong hai năm đầu tiên của sự nghiệp.
Nguyễn Yếm ngồi thẳng người, nói nghiêm túc: “Tôi vẫn luôn hoài nghi, tôi bị bắt cóc không phải ngẫu nhiên, tôi muốn biết rốt cuộc tại sao đối phương lại chọn tôi. ”
Hà Nhượng nói được.
Anh ta hỏi chi tiết vụ án, tỏ ý nếu mở phiên tòa sẽ làm chứng thay cho cô, Nguyễn Yếm cúi đầu thoáng nhìn tờ giấy tung bay trên đầu ngón tay anh, phát ra tiếng xào xạc cắn môi: “Luật sư Hà, tôi có thể tin anh không? ”
Luật sư Hà kinh ngạc nói: “Cô có ý gì? ”
“Vụ án.” Nguyễn Yếm nói: “Toàn bộ vụ án, tôi có thể nói cho anh biết không? ”
Vẻ mặt Hà Nhượng hơi thay đổi, anh ta không lập tức trả lời, mà trước tiên rũ mắt nhanh chóng quét qua toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, mới chống tay khẳng định: “Tôi có thể đảm bảo, tôi trước sau sẽ đặt lợi ích của cô Nguyễn lên hàng đầu. ”
Có lẽ là dáng vẻ nghiêm túc và chân thành như trước khiến Nguyễn Yếm dao động, cũng có lẽ do cô kìm nén quá lâu, cần phải thẳng thắn trước mặt người xa lạ, trong không gian chật hẹp chỉ có hai người này, Nguyễn Yếm đã chần chừ rất lâu.
“Được.”
Cô nắm chặt cổ tay, lại như trút được gánh nặng mà nâng mắt lên: “Là tôi lén đổ túi đường phèn lớn vào bình xăng. ”
Có lẽ ngay từ đầu, có thể dùng lý do muốn chạy trốn để giải thích.
Nhưng sau đó, khi quan sát thấy họ có thói quen hút thuốc, nhớ vị trí đặt điện thoại di động của họ, trèo ra khỏi cửa sổ đổ đường phèn vào bình xăng, run tay tắt điện thoại di động của họ và giấu chúng trong chỗ tối dưới ghế, khi chiếc xe bị trục trặc lấy cớ đi vệ sinh, Nguyễn Yếm đã biết rằng mình khi ấy, chính là có ý định giết người.
Cô sợ hãi, nhưng cô không hối hận, một ngày nào đó bị bán vào trong thôn cho một tên đàn ông không biết tên, bị hạn chế tự do, thậm chí ngay cả ra khỏi nhà cũng không được, thì cuộc đời này của cô thật sự chấm hết rồi.
“Chạy ra ngoài bằng mọi giá” là kế hoạch duy nhất của Nguyễn Yếm.
Cô không ngại vì giết với mạng người, huống chi, mạng của bọn buôn người còn có thể đoán sao?
Nhưng thật sự nhìn thấy án mạng do mình tạo ra, bộ não Nguyễn Yếm vẫn ngưng hoạt động, trong tích tắc ngắn ngủi ấy, Nguyễn Yếm căn bản không nhớ rõ mình đã có phản ứng gì, cô như bị say rượu, nguyên nhân hậu quả như một trận tuyết lớn đã tan chảy, không lưu lại một chút dấu vết.
Duy chỉ có khoảnh khắc đó.
Trong chớp mắt nổ tung tất cả, trong chớp mắt giết chết người, đã nhiều lần khiến Nguyễn Yếm mất ngủ.
Nguyễn Yếm sợ hãi, là niềm sợ hãi thuần túy nhất đối với tính mạng con người.
Cô rất cần chỗ dựa, cho nên cô nói cho Kỷ Quỳnh Thù biết, Kỷ Quỳnh Thù lo lắng Nguyễn Yếm bị chụp mũ ngộ sát, mới kiên trì bảo cô tìm luật sư. Anh sợ Nguyễn Yếm không thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, nhưng Nguyễn Yếm tự nhận mình là người ích kỷ, lại làm thêm một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn lòng bàn tay dính máu.
Vốn nên như thế, cũng chỉ nên như thế. Chẳng qua chỉ phải trả giá một chút mà thôi.
Người của cơ quan công an đã liên lạc với Nguyễn Thanh Thanh và thông báo về vụ án lừa bán, Nguyễn Thanh Thanh như bị sét đánh, ngồi phịch trên mặt đất hồi lâu, rất lâu vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh, vội vàng xin nghỉ đến Bắc Kinh xác nhận an nguy của Nguyễn Yếm.
Nguyễn Yếm đi đón mẹ, cảm xúc Nguyễn Thanh Thanh vẫn luôn kiềm nén cho khi nhìn thấy người mới tràn ra, sụp xuống nói với cô xin lỗi, chỉ một chút nữa thôi đã mãi mãi không được gặp con gái.
“Chẳng phải con vẫn bình an đứng trước mặt mẹ đây sao.”
Nguyễn Yếm e sợ mình cũng muốn khóc, vội vàng lau nước mắt cho bà, chào hỏi Nguyễn Chiêu Chiêu phía sau cho có lệ, một tiếng cậu cũng không gọi.
Hình như ông ta không đánh bạc, nhưng vẫn không làm việc đàng hoàng như trước, che tay sau lưng cười ngượng ngùng, vẻ mặt rất xấu hổ.
Nguyễn Yếm đưa mọi người đến căn nhà mình thuê, nhà ở Bắc Kinh rất khó thuê, phòng chỉ có một giường đôi, Nguyễn Thanh Thanh xem xét xung quanh phòng, hỏi Nguyễn Yếm vài chuyện mấy ngày nay, rồi lại tự mình xuống bếp nấu cơm tối cho Nguyễn Yếm, nghẹn ngào không ngừng xin lỗi Nguyễn Yếm, lỗ tai Nguyễn Yếm nghe những lời này cũng sắp mọc kén rồi: “Việc này không lường trước được mẹ, mẹ đâu có làm gì sai? ”
Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: “Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy con bị tổn thương, mẹ đều cảm thấy do mình làm mẹ không tốt, vì mẹ con còn chịu ít tội sao? ”
Động tác gắp thức ăn của Nguyễn Yếm dừng lại.
Với thân phận là một đứa con, cô nghe vậy cũng khó chịu trong lòng, nhưng Nguyễn Thanh Thanh cũng chỉ là một người mẹ.
“Nếu mẹ nghĩ như vậy.” Nguyễn Yếm cố nặn ra một nụ cười, “Vậy mẹ cứ sống thật tốt, mẹ còn sống tốt là con vui rồi. ”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");