(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Là Nguyễn Yếm.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Kỷ Quỳnh Thù giống như ngừng thở. Anh thậm chí không thể phát ra tiếng.
Kỷ Quỳnh Thù nâng tay lên, cố gắng khiến bản thân mở miệng, nhưng chỉ nói ra những tiếng yếu ớt, kích động đến mức tận cùng thanh quản, trước mắt anh một khoảng mông lung.
“Alo?”
Tên kia không biết mắng câu gì, ngay khi hắn muốn lập tức tắt điện thoại, Kỷ Quỳnh Thù giống như đấu tranh với sự tĩnh lặng của thời gian để thoát ra, nhanh chóng mở miệng: “Là tôi đây, không phải tôi vẫn còn nợ tiền anh hay sao?”
“Cái gì?” Nhắc tới tiền chung quy vẫn khiến người khác nhạy cảm cực kỳ, tên kia ngây người, nhưng hắn vẫn cẩn thận như cũ, “Cậu là ai, cậu thiếu tiền của tôi lúc nào?”
Nguyễn Yếm ở bên kia, dò hỏi lại một lần nữa: “Chú, con có thể mua thứ gì đó từ cửa hàng tạp hóa không?”
“Cút ngay.” Tên đó không chút kiên nhẫn đuổi cô đi.
Kỷ Quỳnh Thù đỡ lấy cái bàn ở cục cảnh sát, dường như anh có thể sụp đổ ngay sau đó: “Tháng trước tôi đi công tác tới chỗ của ông, không có thôn hay cửa hàng nào, thì thấy được tiệm tạp hóa này, tôi đã quên mất sao, tôi tích trữ rất nhiều đồ vật, nhưng lại không mang tiền, không có cách nào cầu xin ông, cầu xin lâu đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống, ông nói làm cho tôi sổ nợ, để tôi trở về gọi điện thoại trả lại tiền, ông quên hết rồi sao? À, còn có.”
Anh thấy cảnh sát ở bên cạnh mau chóng đưa tờ giấy qua, với ý định dùng số tin tức rối ren trì hoãn năng lực suy xét của hắn ta: “Hà Nam… Đúng rồi, nhất định là tôi đã đi đến Hà Nam, mua hàng trăm thứ, chúng ta đều là những người trung thực, không làm chuyện trái với lương tâm, nhưng nếu ông không cần số tiền này, tôi đây sẽ không đưa nữa, ông thấy được không?”
“Khoan đã?”
Tên kia bị anh nói năng lộn xộn đến mức đầu váng mắt hoa: “Hà Nam Hà Bắc gì chứ, tao hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, mày nói luyên thuyên gì đấy, mày đang cố tình kiếm chuyện đúng không?”
“Ồ, không phải ông sao?”
Khi đang nói chuyện, âm thanh của Nguyễn Yếm cũng liên tục truyền đến, hình như cô bị mắng đến sợ, mang tâm trạng chán nản ngân nga ở bên cạnh, nhưng lại không hát lên lời, mà chỉ hát những nốt ký hiệu đơn giản, giai điệu thay đổi thất thường, nốt nhạc thì lặp đi lặp lại.
Kỷ Quỳnh Thù hoàn toàn không nghe tên kia trả lời, anh chỉ để tâm đến âm thanh của Nguyễn Yếm, trong lòng sáng lên một tia hy vọng.
“À, thật xin lỗi, chắc là tôi gọi sai người rồi.”
“Bị điên à!” Tên đàn ông hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.
Trong lòng Kỷ Quỳnh Thù nhớ lại những nốt nhạc kia, anh thở gấp gáp mấy hơi, vẻ mặt kích động: “Đi mau, Nguyễn Yếm vừa nói kinh độ và vĩ độ, tôi biết cô ấy ở nơi nào.”
Nguyễn Yếm bị đánh thức bởi một tràng tiếng khóc.
Cô đúng là giỏi kiếm chuyện, tuy rằng năm lần bảy lượt không có vấn đề gì, nhưng lại gây ra rắc rối không ngừng làm hai người vô cùng gai mắt, dứt khoát khóa cô ở trong xe, chắc chắn không để cô xuống dưới.
Nhưng Nguyễn Yếm cư xử khác thường, cô gần như không thể thấy được sự căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngày hôm qua lại là một giấc ngủ thẳng đến lúc tỉnh dậy, nhưng ngay khi mở mắt, cô lại thấy Bạch San khóc đến mức thở hổn hển, cùng với cô bé nằm trong lòng ngực Bạch San, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt lại.
“Em ấy…”
“Chảy máu.” Bạch San nói, “Em ấy mất rất nhiều máu, tại sao em ấy lại chảy nhiều máu như thế chứ…”
Vẻ mặt Nguyễn Yếm nhanh chóng thay đổi, đứng lên bế lấy nữ sinh, vừa mới chạm vào cô bé thì giống như bị một xô nước đá dội xuống đỉnh đầu, thân thể của cô bé này đã lạnh thấu xương.
“Cái đệt!” Nam nhân ở ngoài cửa gọi điện thoại mắng chửi, ấn đường nhăn nhó, “Mày tìm người kiểu gì thế? Má, mày tìm một con ma ốm chết ở chỗ tao, đền tiền rồi vẫn còn đen đủi!”
Nguyễn Yếm thẫn thờ nhìn vết máu chảy ra từ eo của cô bé, sau đó cô mới biết cô bé vừa mới phẫu thuật cách đây không lâu, hiện tại chắc là đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, và sẽ tử vong.
Nếu cô bé không bị lừa bán…
Nguyễn Yếm nhìn đôi tay dính đầy vết máu, cô nghĩ bản thân mình làm sao không phải hung thủ được chứ, cô vẫn luôn lừa gạt cô bé phải chịu đựng, có thể sẽ sớm về đến nhà.
Cô bé đã về nhà rồi sao?
Cô ngồi ở trên ghế dựa, đờ đẫn, tùy tiện lau vết máu vào quần áo của mình.
Trong lúc đó những tên kia đang bàn bạc kế hoạch, sau đó chúng liên tục thở dài trở lại xe, bất đắc dĩ đi vào trục đường chính, rẽ đến một cái hồ gần đó, tên ở ghế phụ khom lưng ôm xác chết của cô bé lên, chán ghét nói đen đủi.
Bạch San túm chặt hắn: “Ông đang làm gì đấy, ông định vứt cái xác sao?” “Buông tay!”
Tên nọ đánh cô: “Tao bảo mày buông tay ra, kéo một người đã chết làm gì!”
Nguyễn Yếm ở sau lưng đồng thời hỗ trợ, căm hận tên đàn ông máu lạnh: “Đây là một mạng người, do chính ngươi hại chết!”
Một tên khác một mình chế trụ hai nữ sinh, hai người bọn chúng đã vô cùng mất kiên nhẫn, một chuyến đi này xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn: “Người đã chết rồi, còn tính mạng gì nữa!”
Nguyễn Yếm bị hắn đẩy một cái đến mức lảo đảo, ngã ở phía sau chỗ ngồi, trơ mắt nhìn người bị bế lên, đi đến hướng hồ chết sâu không thấy đáy, sau đó cô bé đã lặng yên không một tiếng động biến mất ở trên thế giới.
Đúng vậy, người đã mất rồi.
Nguyễn Yếm đau xót phát hiện, thì ra mạng người là vật rẻ mạc như thế này.
Bạch San ở một bên im lặng rơi lệ, lúc này mà cô lại muốn dùng WC, nhu cầu sinh lý và tâm lý trái ngược khiến cô cảm thấy một loại nhục nhã đến tuyệt vọng, nhưng cô không thể không đi, một tên còn lại do dự nhìn Nguyễn Yếm, đứa con gái này không thể không đề phòng, vì vậy rút chìa khóa xe xuống, đóng cửa xe, đẩy Bạch San đi về hướng phía sau rừng cây nhỏ.
Nguyễn Yếm nằm ở ghế da vẫn không nhúc nhích, hai mắt vô thần, ngay cả quần áo dính máu cũng chưa hề phát hiện.
Chỉ trong chốc lát, Bạch San đã trở lại, cô nhìn từ xa thấy Nguyễn Yếm đang cuối người che giấu gì đó ở khoảng trống sau ghế, nhưng khi đến gần nhìn, Nguyễn Yếm vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đến cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào, nhưng trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt chưa khô, rõ ràng là cô đã khóc rất nhiều.
Là ảo giác của cô sao?
Bạch San cũng không nghĩ nhiều, cô ngồi vào trong xe, gọi một tiếng chị, Nguyễn Yếm cuộn thân mình lại, dựa vào cửa kính được mở cao phân nửa, chỉ cảm thấy mặt đất bằng phẳng khi giẫm lên lại trống rỗng, tựa như ngã vào trong vực sâu không thấy đáy.
“Chị sai rồi.” Cô nói, “Chị sai rồi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cô ôm lấy đầu, cả người run rẩy, Bạch San không đành lòng, trông thấy thế, nước mắt của chính cô cũng tuôn trào, lúc này cô không còn biết bản thân mình đang khóc cho một sinh mệnh lặng lẽ mất đi, hay là đang khóc cho một tương lai không thể trốn thoát.
Hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều tà lấp ló sau những rặng mây màu vỏ quýt, phản chiếu đến nền trời phía tây như một bức tranh sơn dầu phủ ánh vàng, một vùng đỏ thẫm, đây chính là hoàng hôn đẹp nhất trong mấy ngày gần đây, nhưng Bạch San không hề có tâm trạng thưởng thức, bởi vì những tên phía trước đã nói, gần đi đến nơi.
Muộn nhất là đêm nay, mà bây giờ đã là chiều tối.
Nếu lúc trước vẫn còn một tia hy vọng được giải cứu, thì bây giờ Bạch San chỉ còn lại sự nặng nề không rõ nguyên do, cô chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra những ngày tháng sau khi bị lừa bán đến vùng núi xa xôi tàn ác vô cùng trong tương lai, ngay cả cửa phòng cũng không được phép ra vào, lúc trò chuyện cũng không ai để ý, nỗ lực chạy trốn sau đó bị bắt về đánh gãy chân…
Bạch San rùng mình, tâm của cô giống như ngàn cân treo sợi tóc, đã bắt đầu nghĩ đến việc tự sát như thế nào, để còn có thể giữ lại được thể diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại rơi lệ.
Cô khóc lóc nhìn về phía Nguyễn Yếm, nhưng cô ấy lại mang vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có mỗi bình tĩnh, không nhìn thấy vui mừng cũng như không buồn đau, tựa như một con búp bê sứ không có sức sống, thấy Bạch San quay đầu, cô ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi.
“…Tôi muốn ăn đường.”
Bạch San đang không tìm thấy đề tài nói chuyện bỗng nhớ tới ba gói đường phèn mà Nguyễn Yếm đã mua, chưa kể đến đường phèn, sau này cả hai sợ là sẽ không gặp lại nhau nữa, có lẽ sau khi bị năm tháng hủy hoại, sẽ biến thành hai người phụ nữ nghèo khổ ác độc, bắt đầu tìm kiếm nữ sinh khác bị lừa bán.
Cô không muốn như thế, cuộc đời của cô không nên giống thế này. Nguyễn Yếm thản nhiên: “Không biết để nơi nào nữa.”
Ngày thường Bạch San sẽ bỏ ngoài tai, nhưng sắp đến bước đường cùng, cô cần một chuyện khác dời đi sự chú ý, vì thế bắt đầu tìm kiếm phía sau chỗ ngồi, Nguyễn Yếm không giúp đỡ, Bạch San cũng không thấy tức giận, khom lưng tìm phía dưới ghế dựa, lần theo vết máu, cô nhìn thấy ba gói kẹo chỉ còn lại mỗi vỏ đường phèn bên ngoài, phía trên còn dính máu.
Ba gói kẹo, tất cả đều rỗng tuếch?
Bạch San không tưởng tượng nổi, cô kinh ngạc nói: “Cô ăn hết tất cả chỉ trong hai ngày sao?”
Nguyễn Yếm thấp giọng ừ một tiếng, nhắm mắt lại, không hề tiếp tục nói chuyện với Bạch San.
Không thể nào, ăn nhiều như thế thì không bị bệnh tiểu đường hả? Với lại cũng không thiếu nước, cô ấy nhai kiểu gì thế, làm thế không phải chán chết sao?
Bạch San nghĩ cả trăm lần cũng không ra, cô cầm phần lưng ghế dựa rồi ngồi xuống, bỗng nhiên lảo đảo một cái, té lăn trên đất.
Vấn đề không phải tại cô, là tại xe, xe ngừng lại rồi.
Đến nơi nào đây? Tim Bạch San đập liên hồi, nhưng khi thấy còn đang ở giữa đường núi, Bạch San thầm nghĩ đụng phải thứ gì hay sao, thì thấy một tên đập vào vô- lăng: “Mẹ nó, bình xăng hỏng rồi.”
“Không cần đổ xăng sao?”
Tên ở ghế phụ nhíu mày khó hiểu.
“Không phải tại hết xăng, bình xăng bị hỏng, tức vãi.”
Hắn dừng xe lại, đi qua đi lại kiểm tra bình xăng, Nguyễn Yếm bấy giờ bỗng nói: “Tôi muốn đi WC.”
“Nhịn đi.”
“Sửa xe không biết mất bao nhiêu lâu, nếu lỡ làm bẩn xe, mấy người làm sao dọn sạch được.” Nguyễn Yếm nói, “Chỉ một lát thôi, xin các người đó.”
“Đúng là đồ con lừa lười nhác.” Tên đàn ông buộc phải xuống xe, “Nhanh lên.”
Nguyễn Yếm không ngay lập tức xuống xe, mà lại nói với Bạch San: “Cùng đi đi, tránh việc cô lại lãng phí thời gian.”
Bạch San nói không vội, nhưng Nguyễn Yếm nắm lấy cổ tay của cô, ánh mắt kiên định kỳ lạ: “Cùng đi nào, nghe lời tôi đi.”
Bạch San đành phải để bản thân bị kéo xuống xe.
Còn lại tên khác mở cốp xe, lúc này trời đã đen kịt, xung quanh không có lấy một bóng người, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, bởi vì gần đến đích lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm trạng của gã vô cùng tệ, đã đến giới hạn bộc phát, trong lòng chửi một tràng má nó, vừa mở bình xăng nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Bình xăng đen như mực, không thấy rõ tình trạng bên trong, tên nọ lần mò cái túi trên người tìm điện thoại chiếu sáng, nhưng không biết tại sao, tìm kiểu gì cũng không ra, chỉ lấy được mỗi bật lửa.
Hắn đi ra trước ghế ngồi tìm kiếm, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy, trong lòng nổi cơn thịnh nộ, dựa vào cửa châm một điếu thuốc, đạp một cước thô bạo lên xe, căm hận đi đến chỗ bình xăng, cúi đầu xem thùng dụng cụ có đèn pin hay không.
Đốm lửa tàn dư ở điếu thuốc lá nóng hừng hực.
Tên đàn ông lấy ra một cái đèn pin loại nhỏ, sau đó, để sát vào bình xăng. Nổ mạnh xảy ra bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
“Chạy!”
Bạch San không sao hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, cô bị tiếng oanh tạc to lớn chấn động ngay tại chỗ, đầu óc chỉ còn ngơ ngác, gần như ngay sau đó, Nguyễn Yếm cầm lấy tay cô, chạy bạt mạng đến một hướng nào đó.
Bạch san mờ mịt đi theo Nguyễn Yếm, cô chỉ nhìn thấy tóc Nguyễn Yếm theo gió tung bay phấp phới, sau bả vai cô ấy còn dính vết máu, còn trên mặt cô lại chỉ mang vẻ lạnh lùng không hề gì, cô bình tĩnh giống như không hề nghĩ đến chuyện truy vết đến cùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là… Hoặc là cô ấy biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiếng hét to của tên đàn ông phía sau vang lên, lại càng ngày càng xa, tại sao hắn không đuổi đến đây?
Bạch San không biết, cô thấy khói mù cuồn cuộn bốc lên, vị trí cũ của hai người giờ đây chỉ còn lại hài cốt bị lửa nóng thiêu cháy, nếu cô không xuống xe, thì cô cũng sẽ thành một bộ hài cốt.
Bạch San vẫn chưa nắm rõ tình huống như trước, cô không biết mọi việc tại sao lại thành như vậy, đôi mắt khiến tâm trí của cô rối bời, tựa như bông tuyết lấp lánh, nhưng cô lại nhìn thấy bản thân trong cơn hỗn loạn
—— nhìn thấy bản thân đang chạy hướng đến đường về nhà.
Tim Bạch San đập bịch bịch, gân xanh của cô đều lộ ra, cô giống như người sống sót sau tận thế, sau chiến tranh thế giới đứng trên đỉnh núi, nghe tiếng chuông cảnh báo ngân dài.
…Chuông cảnh báo.
Bạch San xoay người sang nơi khác, cô thật sự nghe được tiếng còi xe cảnh sát!
Cô giống như kẻ ngốc nhìn từng chiếc xe cảnh sát dừng ở trước mặt, nhân viên cảnh sát đồng phục nghiêm nghị bước ra từ cửa xe, cô nhìn bọn họ, giống như thấy thiên thần hạ phạm.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây?
Bạch San không nghĩ ra được, cô nhìn về phía Nguyễn Yếm với ánh mắt vừa sợ hãi vừa lúng túng, cô không hiểu sự bình tĩnh của Nguyễn Yếm từ đâu ra, cô thậm chí còn không kinh ngạc.
Không, cô ấy có kinh ngạc.
Bạch San nhìn Nguyễn Yếm mở to hai mắt, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, biểu cảm của cô nữ sinh này bỗng nhiên trở nên sinh động hơn, nước mắt ẩm ướt đọng lại bên trong đôi mắt nai con sáng ngời của cô, sau đó Bạch San cứ như thế ngơ ngác nhìn Nguyễn Yếm tiến đến phía trước, nhào vào lồng ngực của một chàng trai trẻ tuổi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");