Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 56: Gió nhẹ (3)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không cần lo lắng.”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn Nguyễn Yếm với đôi mắt mơ màng: “Bọn họ không ăn thịt em đâu”.

Nguyễn Yếm theo lệ mà ậm ừ một tiếng, nhìn thấy chiếc xe đi qua con đường rợp bóng cây xanh, đi ra trang viên bên ngoài, hiện ra khung cảnh tòa nhà bên trong cánh cửa màu trắng với hoa văn tinh xảo không thể nhìn rõ được trong nháy mắt, Nguyễn Yếm có chút choáng váng: “Cũng không thể trách tôi quá nhát”.

Được quản gia hướng dẫn, cô bước lên sàn cẩm thạch, chúng sạch sẽ đến mức không thể soi ra tí bụi nào! Nhân lúc không ai để ý, cô nhìn vào đế giày, không thấy vết bẩn nào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh!”

Ở đằng xa có một thiếu niên mặc vest, mang giày da và đang vẫy tay phía Kỷ Quỳnh Thủ, khuôn mặt có phần trẻ trung khác hẳn với sự nghiêm trang của bộ đồ: “Anh tới rồi”.

Kỷ Quỳnh Thủ lấy làm lạ:”Chẳng phải em đến Anh du học rồi sao, hôm nay cũng đâu phải kỳ nghỉ.”

“Em dành thời gian để trở về, vốn là phải quay về nhưng ông nội nói muốn gặp bạn gái anh, em nghĩ anh nhất định ở đây.” Cậu thiếu niên gật đầu với Nguyễn Yếm, sau đó đi tới kéo anh:”Đi thôi anh, đến đây nào.”

“Chờ đã.”

Kỷ Quỳnh Thủ trong lòng có chút bất an: “Trường hợp này cậu định đẩy tôi lên trước à?”

“….” Người em trai nghiêng đầu Nguyễn Yếm lại nhìn xem vẻ mặt như có chuyện muốn nói của anh trai: “Không liên quan đến anh mà, ông nội muốn gặp bạn gái của anh, là muốn một mình nói chuyện với cô ấy, và muốn em hỗ trợ tách anh ra. Anh xem, anh là anh trai của em, em cũng không dám nói dối anh dù chỉ một chút.”

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Kỷ Quỳnh Thủ liếc nhìn quản gia:”Là vậy sao?”

“Đúng vậy ạ”. Quản gia cười với Nguyễn Yếm:”Thật xin lỗi, là tôi lúc trước không nói rõ ràng, Hình lão tiên sinh là muốn cùng Nguyễn tiểu thư nói chuyện riêng.”

Kỷ Quỳnh Thù thu vẻ mặt lại, ánh mắt dừng ở quản gia, dù sao anh cũng chảy dòng máu của nhà họ Hình, có một ít gene di truyền: “Mới gặp mặt mà đã muốn lập quyền uy?”

Quản gia cười nhưng không nói, Kỷ Quỳnh Thủ nhíu mày: “Cô ấy là bạn gái tôi.”

“Hm, thành thật mà nói, chắc bạn gái của em cũng sẽ được đãi ngộ thế này, cho nên hiện tại em là độc thân”

Người em trai lại xen vào, nhìn Nguyễn Yếm nói: “Dù vậy nhưng mà, bây giờ đã không kịp rồi.”

Nguyễn Yếm ở phía sau xem phản ứng của bọn họ, do dự một lúc: “Không sao đâu, ta đi thôi.”

Không sao mới lạ!

Quả nhiên là ra oai phủ đầu, Nguyễn Yếm than thở rằng đại gia đình đã phá vỡ rất nhiều quy tắc, tay cô ấy run lên một cách lo lắng. Cô nghĩ rằng mình sẽ vào một căn phòng giống như phòng thẩm vấn và bị tra hỏi bởi một ông già 70, 80 tuổi đầu tóc bạc phơ, nhưng con đường càng đi thì càng lệch. Hình như đã tới sau núi Điếu Ngư Đài.

Điếu Ngư Đài?

Liệu Hình gia có thích mình không?

Nguyễn Yếm nội tâm tràn ngập lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ ngoan hiền đi theo quản gia. Xa xa có một bóng người đang nằm trên ghế quý phi, sau lưng treo cần câu, sọt cá bên cạnh trống không, hồ nước yên tĩnh

và không có dao động, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng côn trùng kêu vang.

Chà, trang viên còn có cả một cái hồ, thật khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

Nguyễn Yếm có chút sững sờ, ngay cả lúc quản gia rời đi cũng không để ý, một lúc sau mới nhận ra là chỉ còn một mình, thầm nghĩ chuyện gì đến vẫn phải đến. Cô hít một hơi thật sâu rồi thận trọng nghiêng người đi về phía trước, tính mở miệng nhưng lại thôi – nên gọi thế nào đây?

Nguyễn Yến cố gắng nhớ lại cái tên mà quản gia đã nói, lo lắng đến mức nói lắp: “Xin chào Hình lão tiên sinh, cháu là Nguyễn Yếm, bạn gái hiện tại của Kỷ Quỳnh Thủ.”

Ông cụ bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng động, quay đầu vẫy tay: “Nguyễn Yếm đến rồi, đến đây, cùng ông đi câu cá.”

Nguyễn Yếm không dám chậm trễ, nhưng lại không dám cử động: “Cháu không biết câu cá, không biết có thể giúp được gì cho ông không ạ.”

“Không có gì đâu, chỉ cần ngồi xuống cạnh ta là được”. Ông cụ cười, tỏ vẻ hòa nhã: “Tiểu Kỷ đề phòng ta quá rồi, vì sợ nó vào làm phiền, để cháu phải thiệt thòi rồi.”

“Không thiệt thòi ạ.”

Nguyễn Yếm ngồi trên ghế bên cạnh, cô bỗng nhớ tới những quy củ, không thể ngồi toàn bộ ghế, cô vội vàng nhấc chân nhích người đi về phía trước, khoảng ⅔ thì dừng lại, mắt nhìn về phía hồ nước, hai tay đặt lên đùi, trong lòng lo nghĩ dáng ngồi này có phù hợp không?

“Ta nghe ông lão Kỷ kia nói, cháu cùng Tiểu Kỷ quen nhau đã nhiều năm, hình như là từ hồi học cấp 3.”

“Vâng, cháu gặp anh ấy khi cháu 13 tuổi.”

“Đúng là rất lâu.” Ông lão cầm cần câu, thân mình không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Nguyễn Yếm, ” Tiểu Kỷ đúng là chẳng kể cho ta cái gì”

Nguyễn Yếm cười cười, không nói gì.

Ông cụ cũng không ngại, lại bắt chuyện lần nữa: “Cháu đang học Đại học Bắc Kinh à?”

“Vâng ạ, cháu học Bắc Ngữ…Đại học Ngôn Ngữ Bắc Kinh chuyên ngành tiếng Anh ạ.” Nguyễn Yếm suy nghĩ một chút: “Sau kỳ nghỉ hè là lên

năm ba rồi ạ.”

“Ồ, cũng đã năm ba rồi.” Ông cụ không mặn không nhạt, dừng lại một chút, “Cũng không phải ta muốn trì hoãn cháu, mà là Tiểu Kỷ, tình huống của nó có chút đặc biệt, giống như có…”

“Bị rối loạn cảm xúc cản trở.”

Ông cụ gật đầu, khịt mũi: “Phải, bệnh của nó không phải là dễ chữa, đám bác sĩ ở Hiệp Hòa đều không có biện pháp nào với nó. Nhưng mà với Tiểu Kỷ, nếu đã học khoa y, tất nhiên nó sẽ không chịu ở bệnh viện làm hậu cần, đến lúc vào phòng mổ thì lại không chịu nổi áp lực.”

Nguyễn Yếm hơi trợn mắt, có hơi khó hiểu, nhưng hiểu ý trong lời nói của ông Hình, có thể thấy dường như ông cũng không hài lòng về cô, nhưng theo lời ông ấy thì có vẻ đang cố gắng lấy lòng cô.

Nguyền Yếm mím môi, vẫn giúp đỡ người thân thiết của mình: “Hiệp Hòa nhiều khoa như vậy, không nhất thiết phải là Ngoại Khoa, đến lúc đó cứ để Kỷ Quỳnh Thủ tự mình lựa chọn đi ạ.”

Ông Hình ý tứ sâu xa nhìn cô.

Ông vặn người, vẫn nằm trên ghế: “Thật ra tình trạng khi Tiểu Kỷ ở nhà cũng không phải quá tốt, mối quan hệ của nó với bố mẹ vô cùng tệ. Đặc biệt là con gái ta, bất công đến cùng cực, con trai trở về mà cứ thế quay đầu bỏ đi, còn bố của nó đâu ư, cậu ta bận rộn đến mức chân không kịp chạm đất, nếu không thì hôm nay cháu cũng không gặp được ta.”

Người đang khẩn trương thì đặc biệt chú ý tới những chi tiết, không nói đến việc lấy cớ để bạo biện. Nhìn vào cách xưng hô của ông Hình với con gái mình và con rể là hiểu ngay ai thân ai sơ. Có thể thấy lời Kỷ Quỳnh Thủ nói về mối quan hệ phức tạp của đại gia tộc quả không sai.

“Tiểu Kỷ ấy à, nó vốn rất ưu tú, những vẫn là còn trẻ, có chút ngông cuồng, ta cũng không thể cân bằng được mối quan hệ giữa hai mẹ con họ, lo lắng không biết đã bỏ qua cái gì. Đến bây giờ mới tránh con gái ta, để cùng cháu nói chuyện thế này.”

Nguyễn Yếm tiếp tục cười, không dám nói ra: “Mọi nhà có bốn điều khó xử, huống chi một nhà ba thế hệ, chưa kể Kỷ Quỳnh Thù rất ít khi nhắc đến mẹ mình, nhưng ta cảm nhận nhận được nó không thật sự chán ghét mẹ mình, có thể qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn ….”

“…Bọn họ qua 20 năm vẫn chưa có gì thay đổi.”

Tại sao luôn nói về mẹ của anh ấy? Nhất định phải đem chuyện mang thai hộ ra nói ư?

Ông Hình cũng không để cô phải đắn đo suy nghĩ, lập tức đổi chủ đề: “Khoa tiếng Anh thì bình thường hay hay đọc sách tiếng Anh nhỉ? Cháu thường đọc sách gì?”

Nguyễn Yếm thở phào nhẹ nhõm, nói tên một vài cuốn sách, tiết tấu câu chuyện vẫn luôn nằm trong tay đối phương, cô không dám thể hiện.

“Khá tốt, người trẻ tuổi nên đọc nhiều sách.”

Ông nhìn chiếc phao màu xanh lam đang chìm nổi trên mặt nước như không có chốn nương thân, và nói chuyện phiếm với cô về chuyện gì đó không rõ, cô tuy dè dắt, nói chuyện lại vô cùng chặt chẽ không kẽ hở, Nhà họ Hình này cũng không tính là có nhiều chuyện không thể nói, có thể thấy đúng là có thể cân nhắc!

Nhưng nhàm chán quá.

Cuối cùng, dù tự phụ nhưng vẫn không nhịn được, bèn hỏi: “Thật ra ta cũng không muốn nói cái này!”

Nguyễn Yếm cảm thấy khó hiểu: “Nói gì ạ”

“Mang thai hộ”. Cuối cùng ông Hình cũng ngồi xuống: “Ở tuổi này của ta, nếu nằm lười biếng quá lâu, không chừng có thể bị một tên tiểu bối nào đó hãm hại.”

Vẻ mặt Nguyễn Yếm trắng nhợt, ông Hình nói xong thì ngồi xuống, Nguyễn Yếm nào có lý do mà thoải mái được, vội vàng đứng dậy tìm lý do thoái thác: “Cháu nghĩ đây là một vấn đề rất riêng tư. Bình thường khi nói đến vấn đề này, là khi đôi bên đang giao dịch.”

Ông Hình tán thành.

Nhưng: “Tất nhiên ta biết rõ cháu muốn làm gì từ trước khi ta gặp cháu.”

Nguyễn Yếm hơi sững sờ, bởi vì câu nói này làm cô dấy lên sự sợ hãi đầy lạnh lẽo, cô há miệng, thầm nghĩ quả nhiên là ra oai phủ đầu, hay là mạnh mẽ chèn ép, nhưng vào lúc này không còn cách nào khác: “Gia đình cháu quả thật không đủ tầm, cháu không hề phủ nhận điều này…Chính vì vậy cháu muốn đi đường tắt để đổi đời, tuy rằng lý lịch cũng không quá sạch đẹp…”

Ông cười to: “Cháu hoảng cái gì, ta không phải đưa cháu đến đây để đuối đi đâu.”

“Chỉ là cháu có chút lo lắng.” Nguyễn Yếm lúng túng ậm ừ: “Ông là người quyền lực nhất mà cháu từng gặp.”

“Cô bé này, bây giờ giờ cháu sẽ nói thật chứ?.”

Nắng ấm, bầu trời trong xanh không quang đãng, sự mát lạnh trong những những cơn gió xua tan đi cái nóng của ban trưa, tiếng gió xào xạc thổi thổi qua những cành lá, tiếng côn trùng kêu mỗi lúc một xa, chỉ còn lại hồ nước trong như mặt gương bị cần cầu vẽ ra những vòng tròn xoáy nhỏ.

Ông cười sảng khoái vài tiếng, nếp nhăn giãn ra, cử động cơ thế: “Hôm nay ta muốn cho cháu xem thái thái độ của ta, không phải là ta xem thái độ của cháu. Nhưng nếu cháu nói thật, ta cũng cho cháu biết một lý do, những gì ta vừa nói nửa là thật cũng nửa là giả.”

“Đúng vậy, Tiểu Kỳ thật sự quá đề phòng ta, và ta cũng không thể hòa giải mối quan hệ giữa mẹ con bọn họ”

“Chính ta mới là người giả dối và thiên vị.”

Ông gật đầu, khi nhà họ Hình mới thừa nhận thân phận Kỷ Quỳnh Thủ, tuy rằng anh không mang họ Hình, nhưng xác thật cũng là con cháu của nhà họ Hình. Thế nhưng Hình Mẫn không chịu tiếp nhận nó, còn có thể làm gì được nữa, một lão già phải lựa chọn giữa việc làm cha và làm ông nội.

Thực ra cũng cũng đâu dễ dàng, hai thân phận này, đều không phù hợp với ông.

Nhưng đối với Kỷ Quỳnh Thủ, vừa sinh ra đã bị trục xuất khỏi gia tộc, mười lăm tuổi đã biết sống tự lập, mấy năm nay không chỉ không thèm quan tâm đến ăn mặc ngủ nghỉ mà còn sống như một gánh nặng trói buộc…Đây không phải là một đãi ngộ nên có đối với con cháu nhà họ Hình.

Ngay cả ông Hình cũng phải thừa nhận anh đã quá khắt khe với mình.

Đến nỗi Kỷ Quỳnh Thù bị cản trở chứng rối loạn cảm xúc, có một nửa là trách nhiệm của ông.

Ông luôn muốn bồi thường cho anh.

Khi Kỷ Quỳnh Thù trưởng thành dáng vẻ lại khác hoàn toàn với gia đình mình, kiêu căng ngạo mạn và không chút khôn khéo, khác với thế hệ thứ hai chỉ luôn nghĩ cách cướp tiền từ tay ông. Nhưng ông cũng đã già, quyền lực bao nhiêu thì cũng phải truyền lại cho con cháu, cho dù Kỷ

Quỳnh Thủ không được phân chia nhưng cho anh chút tiền tiêu xài cũng dư dả.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thủ không thích những người của nhà họ Hình.

Anh đã định nghĩa gia đình mình là thương nhân và cũng chỉ dùng ánh mắt thương mại để nhìn bọn họ, như thể đó là mối quan hệ lợi ích chứ không có giá trị tốt đẹp. Điều này khiến ông Hình đã từng một lần nghĩ rằng không thể giao tiếp với Kỷ Quỳnh Thủ được, sau khi ông bình tĩnh trở lại thì cảm thấy nếu nó nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy.

Thằng bé đã không tin ông coi nó như một đứa cháu trai, vậy cứ tùy nó thôi.

Nó cảm thấy giá trị của mình với nhà họ Hình là quan hệ tài nguyên, vậy cứ để cho nó nghĩ.

Nếu chuỗi ích lợi rõ ràng này khiến nó cảm thấy hợp lý, thì hãy để nó viết tiếp những suy nghĩ đó.

Nếu như vậy làm cho nó an tâm, nếu trong lòng nó, nhà họ Hình đều là những kẻ sắc dục huân tâm (1) và vô nhân tính. Ông Hình cũng chỉ

mạnh vì gạo, bạo vì tiền (2) để duy trì mặt ngoài, vậy không cần giải thích, cứ để nó nghĩ như vậy.

(1): Tình dục che mờ con tim.

(2): phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.

Nếu chuyện này khiến hai người có thể ngồi vào cùng một bàn ăn, thì không có gì quá to tát, kiểu quan hệ như cá và rồng này ông có thể hạ bút thành văn*.

*: hễ cầm bút là viết thành văn, ở đây có thể hiểu là có nhiều cách để giải quyết một cách dễ dàng.

Chỉ cần nó xin lỗi, chịu làm con cháu nhà họ Hình.

Nhưng ông già này sẽ vĩnh viễn không nói ra, ông chỉ cúi thấp người: “Nếu hôm nay cháu lấy thân phận khác để tiến vào ta thực sự sẽ dùng gậy đánh uyên ương, cháu thật sự không đủ tư cách vào cửa nhà họ Hình của ta, nhưng phải nói – cháu thật sự không tệ.”

Nguyễn Yếm cảm thấy thụ sủng nhược kinh*: “Cháu không làm gì cả…”

*: được yêu thương mà sợ hãi.

“Cháu đã làm rất tốt những thứ nên làm.”

Khóe miệng ông cụ hơi nhếch lên, từ đầu đến cuối ông đều rất nhân từ, cười tủm tỉm, những mánh khóe lật lọng đều ẩn giấu ở trong ánh mắt: “Thế nhưng, cháu biết nhiều bí mật như vậy không phải nên hỏi gì đó hay nói gì cho ta sao?”

Hỏi cái gì?

Nguyễn Yếm cúi đầu cười khẽ, ánh mắt quét từ đầu ngón chân mình rồi lướt qua mặt hồ, nói tiếp: “Hình tiên sinh có nghĩ hôm nay sẽ có cá mắc câu không?”.

Ông hơi sửng sốt, nhìn cô, rồi lại mặt hồ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy cần câu hơi chìm xuống, theo bản năng mà nín thở, bất ngờ một con cá trích đang ngoe nguẩy cái đuôi lao lên khỏi mặt nước, nằm ở bờ hấp hối.

“Ồ, khá mập đó!”

Nguyễn Yến nhìn ông móc lưỡi câu rồi ném con cá trích vẫn còn sống vào giỏ.

“Bắt được nó rồi thì làm sao nữa?”

Nguyễn Yếm nói: “Những con cá được được câu, nếu không được phóng sinh, có lẽ chúng sẽ không thể quay trở lại mặt nước được nữa. Cháu nghĩ là như thế.”

Cô nói những lời như vậy, ông cũng khá bất ngờ, có hơi kinh ngạc mà nhìn cô, hơi cau mày mà cười cười vài tiếng.

“Cũng đúng”. Ông xua xua tay: “Đi thôi, hôm nay làm thêm cho cháu mấy món, cháu muốn kho hay là hấp?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.