Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 54: Gió nhẹ (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quen tay hay việc, Nguyễn Yếm cảm thấy đạo lý này cũng phù hợp với việc làm tình.

“Nhưng tại sao anh lại vươn cổ ra chờ em cắn một cách thành thạo như vậy?”

Nguyễn Yếm nhìn dấu răng mờ mờ trên vai anh, cảm thấy hơi có lỗi, nhưng nếu di chuyển một chút thì ngay lập tức cơ cơ thế có cảm rất lạ. Nguyễn Yếm cảm thấy xấu hổ, nhưng khuôn mặt đã ướt đẫm ái tình, không thể đỏ thêm được nữa.

Kỷ Quỳnh Thù một tay ôm lấy eo cô, anh cau mày, lùi lại một chút, sau đó mạnh mẽ đâm dương v*t vào, gần như nghe thấy âm thanh da thịt non mềm bị nghiền nát, cho dù đó chỉ là ảo giác.

Nguyễn Yếm a một tiếng, nửa người trên mềm nhũn trong vòng tay anh, cắn anh như trút giận, dấu răng mới in hằn lên dấu răng cũ.

“Nhìn xem, em thực sự cắn anh.”

Anh giữ cô trong vòng tay của mình, ánh trăng vẽ nên trên người cô những cái bóng loang lổ, vệt nước ẩm ướt uốn lượn trên dấu hickey mơ hồ, giờ phút này, một đôi mắt nai, lông mi ướt đẫm đang nhìn anh một cách mơ hồ.

“Yếm Yếm.” Anh không nhịn được, vừa hôn vừa đẩy lên trên, khe nhỏ phát ra âm thanh khô khốc, “Cmn, đều bị anh là cho mê muội rồi sao?”

“Đừng mà….A!”

Hai tai Nguyễn Yếm như bị thiêu đốt: “Anh không xấu hổ khi nói ra điều này hay sao?”

“Tại sao?” Kỷ Quỳnh Thù càng muốn thì thầm vào tai cô: “Trông em thật đáng yêu.”

Giọng nói của cô giống như giọt nước rơi trên mặt hồ, gợn sóng dập dờn, ánh mắt quyến rũ mê người, giống như cảnh Tây Hồ, nhưng tất cả đều do anh mặt dày nuôi thành, vậy tại sao lại phải bỏ rơi mà không sử dụng?

Nguyễn Yếm mệt mỏi, tức giận và bất lực, nắm lấy cổ anh và cắn thêm một cái, da thịt mềm mại nhiều lần cọ sát vào thân thể của anh, Nguyễn Yếm đã choáng váng mệt mỏi, nhưng bây giờ cô ở phía trên, không có sức sẽ càng khiến cô vào sâu hơn, gần như đến mức mất tập trung.

Nguyễn Yếm run rẩy, cô không chịu được nữa, nhưng lại không chịu thua, cảm giác phía trước cổ tử c*ng như bị điện giật, giọng nói cũng thay đổi.

“Chờ đã, anh…”

“Em thích như vậy sao?” Kỷ Quỳnh Thù nhìn thấu biểu cảm của cô, nếu cô không thích nó, cô sẽ không như vậy. “Em thích được kích thích như vậy à.”

“Điều đó cũng… A… Đừng vào sâu như vậy…”

Nhưng anh không phải là người trực tiếp tiếp xúc, đó là bao cao su, va chạm tê dại xen lẫn đau đớn và ngứa ngáy, không dám làm lại lần nữa, nhưng không thể không đuổi theo sự mới lạ.

Khe nhỏ chảy nước, cắn chặt côn th*t, như chiếc chìa khóa bị siết chặt trong ổ khóa.

Nguyễn Yếm vừa thích vừa sợ, ôm chặt lấy Kỷ Quỳnh Thù cả người không còn sức lực, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngoan ngoãn như một chú mèo được vỗ về. Nhưng cô không hùa theo nói lời nào, cô vẫn chưa nói ra được.

Khoái cảm khiến cho Kỷ Quỳnh Thù không ngừng hôn cô, môi, lưỡi, ngực và lưng, đầy những dấu vết d*m dục, bộ ngực bị anh xoa nắn dường như đã lớn hơn một chút, nhưng anh vẫn yêu thích không buông tay.

Anh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu… Đã muốn đâm vào cơ thể cô, làm chết cô, bắn cho cô để cô sinh một thằng nhãi mèo con nhỏ, khiến cho cô to bụng còn muốn….

Bản năng sinh sản lấp đầy tâm trí anh với những ý nghĩ khiêu d*m không thể diễn tả được, nhưng cô còn nhỏ, không nên vội vàng … Chỉ là sớm hay muộn…

Nhưng cũng không được.

“Yếm Yếm.” Không thể suy nghĩ thêm nữa, anh khàn giọng nói: “Có khó chịu không, nếu không thì anh rút ra nhé?

“Anh rút ra thật đấy à!”

Nguyễn Yếm buộc tội anh, cô lại muốn khóc, cô ghét cái thể chất này, tỏ ra mình là người yếu ớt, nhưng nếu anh thật sự buông ra, thì mỗi một tấc trong hành lang đều đang nhiệt tình giữ anh lại.

“Em không đồng ý hả.”

Anh rất giỏi trong việc sử dụng vẻ ngoài giống cún con bị mắc mưa của mình để lấy lòng, Kỷ Quỳnh Thù tìm ngọc trong bụi hoa, chậm rãi nắn bóp, âm vật của cô rất mẫn cảm: “Thả lỏng đi.”

Cô đã ướt sũng, khi bị trêu chọc khiến cô càng siết chặt hơn, tốc độ ngày càng nhanh in dấu vết của anh ở bên trong. Nguyễn Yếm bị cái ôm của anh làm cho nghẹt thở, cuối cùng ngã phịch xuống giường, dang rộng hai chân để cho đối phương tùy ý ra vào.

“Anh chậm lại một chút…” Giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt.

Kỷ Quỳnh Thù liếm ngực cô, và tất nhiên anh không buông tha phần dưới của cô, khe nhỏ bị côn th*t mở rộng ra, côn th*t hơi hướng ra ngoài, cô giãy dụa càng siết chặt lấy tính khí của anh, động tác Kỷ Quỳnh Thù thêm quyết liệt, không nghe lời cô van xin, chỉ dỗ dành cô: “Nếu chậm lại em sẽ rất khó chịu.”

“A!” Nguyễn Yếm cong người lên, cổ tử c*ng bị đâm đến tê dại. “Không được, Tiểu Kỷ, không…”

Nguyễn Yếm không thể chịu đựng được nữa nên buộc phải lên tiếng, muốn chống cự lại Kỷ Quỳnh Thù, nhưng cô gái nhỏ ở thế bị động đã không còn sức từ lâu, cô xoay người muốn chạy trốn, lại bị mắc kẹt dưới thân dưới của anh, bị anh làm càng ác hơn.

“…Xin…” Nguyễn Yếm mới nói được một nửa lời cầu xin, đã bị nuốt trở lại, sương mù hóa thành nước mắt rơi xuống.

Kỷ Quỳnh Thù xuất ra trong sự ướt át của cô, cô vừa mới hồi phục sau cơn cao trào, nhưng vẫn không ngừng khóc, anh gần như đâm thẳng vào tử c*ng của cô, Nguyễn Yếm cảm thấy cổ tử c*ng của mình sắp hỏng rồi.

“Sẽ không.”

Kỷ Quỳnh Thù nhẹ nhàng an ủi cô, chờ Nguyễn Yếm từ từ khôi phục thể lực, anh rất vui vẻ phục vụ sau khi được thỏa mãn dục vọng.

Nguyễn Yếm khôi phục được một chút sức lực, nhưng cũng không tức giận, dù sao cô đúng là cũng ỡm ờ không rõ ràng, tất nhiên được dỗ dành vui vẻ.

Cô tắm rửa xong, nhìn thấy Kỷ Quỳnh Thù nằm sấp trên ban công: “Có chuyện gì vậy?”

“Tuyết rơi rồi.”

Kỷ Quỳnh Thù chỉ ra ngoài cửa sổ: “Không phải em luôn muốn nghịch tuyết sao?”

Chuyện đó đã lâu rồi, nhưng khi nhắc đến chuyện này Nguyễn Yếm lại đầy oán giận với bạn trai, mặc dù bây giờ cô ít tò mò hơn về tuyết so với hồi còn mới lên đại học, nhưng cô vẫn bò dậy khi nghe tin tuyết rơi.

“Nghe nói là sau một đêm. Tuyết rơi sẽ dày hơn và đóng băng.” Chẳng qua Kỷ Quỳnh Thù chỉ muốn nhắc nhở cô, nhưng ánh mắt của

Nguyễn Yếm đột nhiên sáng lên, đuổi theo những bông tuyết nhỏ ngoài

cửa sổ, đôi mắt nai sáng lên.

“Đi thôi.” Cô ấy nắm lấy tay Kỷ Quỳnh Thù. “Không được, lần này em nhất định phải đắp người tuyết.”

“Chờ đã… Em sấy tóc trước đi…”

Hồi học trung học, cô còn cần gia sư toán, lý, hóa, nhưng khi cô lên khoa tiếng Anh, tất cả đều do cô cố gắng, cách phát âm cải thiện từng chút một, và bài vấn đáp chuyên ngành đã được 90 điểm. Sau đó, điểm trung bình của cô cũng được nâng lên trên 3.5, ngược lại thể dục trở thành môn kéo điểm nhiều nhất của cô. Không gì khác, bài kiểm tra thể chất thực sự khiến người có tình trạng ốm yếu thua thiệt.

Về lý do tại sao Trần Kha lại xuất hiện ở đây…

“Đừng nói nữa, người thi hộ bị giáo viên bắt được.” Trần Kha vừa thở hổn hển vừa chống eo thở, không khỏi xúc động, nói: “Lòng người hiểm ác, tôi đánh giá thấp sức mạnh của quyền uy.”

May mắn thay, cô giáo đã cho cô ấy một cơ hội để thi lại, kết quả cô chạy nhanh hơn so với người thi hộ.

“Vậy tại sao vẫn tìm người thi hộ?”

“Cái gì?” Trần Kha cảm thấy cô thật ngây thơ. “Cuộc sống chính là vì lười biếng mà chăm chỉ, chị gái à, chị có thể cho em mượn chép bài tập phiên dịch của chị được không?”

“Không bao giờ.”

Trần Kha rất kỳ lạ, cô ấy nói rất khó nghe, nhưng lại rất đáng tin cậy. Bí mật kéo Nguyễn Yếm xuống nước, sau đó, đặc biệt mời đi ăn tối và xin lỗi, nhiều lần giúp Nguyễn Yếm giải quyết vòng vây, nhưng rất khó để giao thiệp tốt, vì vậy Nguyễn Yếm còn phải dạy Trần Kha cách nói chuyện bên ngoài.

Thảo nào bạn cùng phòng của cô ấy cũng có mối quan hệ kỳ lạ với cô ấy.

Cô làm theo ý mình, đắm chìm trong thế giới của bản thân, thỉnh thoảng lại làm một đứa trẻ đi vạch trần quốc vương không mặc quần áo, rõ ràng là có vấn đề trong cách giáo dục của gia đình.

Nguyễn Yếm cảm thấy có chút đồng cảm với cô.

Dù sao, ngoài việc giúp làm bài tập, Nguyễn Yếm cũng không lỗ.

Nhưng cô ấy không phải là một công cụ, Nguyễn Yếm sẽ dựa vào chuyên ngành để tìm một công việc bán thời gian, số dư tiết kiệm của cô sắp phá vỡ năm con số.

Nhưng mà, gần đây bị giảm bớt một chút.

Bởi vì chứng hưng hưng cảm dễ ỷ lại vào tình cảm nên Nguyễn Yếm vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với Kỷ Quỳnh Thù. Cô sợ nếu Kỷ Quỳnh Thù quá mức ỷ lại vào một ai đó, đối với anh mà nói, có thể sẽ một lần nữa xúc động mà phạm tội.

Cũng may sau khi vòng tròn bạn bè của Kỷ Quỳnh Thù mở rộng, mặc dù không có tình huống nào mà trọng tâm nghiêng về một người. “Nhưng điều đó không có nghĩa là mấy người biết sinh nhật của tôi.”

Kỷ Quỳnh Thù không thể giải thích được và tò mò: “Ngày sinh của tôi trên mọi tài khoản xã hội đều được điền một cách ngẫu nhiên.”

“Không quan trọng, chúng tôi không quan tâm những gì cậu điền. Tìm lớp trưởng và yêu cầu một biểu mẫu thông tin lớp học để kiểm tra ID của cậu chẳng phải là biết rồi sao”. Từ Thụy Phong kéo anh: “Nhanh thổi nến đi, nó sắp cháy hết rồi.”

Bọn họ đặt một phòng khá lớn, trên trần nhà treo đèn chùm mang lại cảm giác ấm cúng. Ngoài cửa sổ, là ánh trăng cùng tiếng gió thổi, đèn đuối sáng trưng, thế giới anh đang sống hối hả, nhộn nhịp và có vẻ lạc lõng.

“Sao cảm giác đã lâu như vậy, năm nay mới hai mươi mốt.”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn những ngọn nến được cắm dày đặc, tìm được góc độ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sầm Kỳ: “Chiếc bánh này có chút kỳ lạ.”

Sầm Kỳ Ah! một cái, vẻ mặt đờ đẫn, vội vàng nói: “Cậu nhìn lầm rồi, chúng tôi làm theo quy trình bình thường, cũng không có làm cái gì.”

Kỷ Quỳnh Thù từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Yếm im lặng nãy giờ, cô gái nhận được câu hỏi đáng ngờ, cúi đầu trong chớp mắt.

Có tật giật mình.

Kỷ Quỳnh Thù cụp mắt xuống, im lặng một lúc, sau khi thổi tắt ngọn nến, anh nắm chặt ngọn nến ở giữa rồi ấn xuống, có giảm giác đụng phải đồ vật cứng: “Mấy người có suy nghĩ độc đáo, hay là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?”

“Làm sao cậu đoán được nhanh như vậy.”

Từ Phong Thụy lôi kéo Sầm Kỳ và cười lớn, cả hai thực hành chiến lược “giả điên”, đứng chắn trước Nguyễn Yếm, người dễ lộ tẩy nhất: “Đương nhiên là để sáng tạo, là món quà chúng tôi lựa chọn cẩn thận cho cậu, à đúng rồi, Sầm Kỳ, hát bài hát mừng sinh nhật.”

Kỷ Quỳnh Thù mỉm cười nhìn bọn họ hát, tính tình anh u ám lạnh lùng, hai người không sợ anh, nhưng biểu hiện này có nghĩa là bọn họ xong đời

—– quả nhiên là xong đời, nếu anh mở quà….

Kỷ Quỳnh Thù lấy kem ra, vùi ở giữa chiếc bánh là một chiếc hộp vuông màu đỏ, Từ Phong Thụy nói: “Chờ đã!”

“Để tôi mở cho.”

Anh ta vụt chạy đến, Kỷ Quỳnh Thù không từ chối mà lẳng lặng cầm chiếc hộp lên.

“…”

Kỷ Quỳnh Thù ước lượng, rất nhẹ, với tính cách của hai người kia, có lẽ không phải thứ gì tốt, nhưng Kỷ Quỳnh Thù vẫn có chút kỳ vọng, sau đó, một mặt quỷ “phanh” bật lên ngay trước mặt anh.

Anh đang mong chờ cái gì?

Kỷ Quỳnh Thù kìm chế nhịp tim của mình và bình tĩnh, anh thậm chí không tức giận: “Mấy người thực sự rất xuất sắc, thêm rất nhiều màu sắc cho sinh nhật của tôi.”

“Ha ha ha ha”. Từ Phong Thụy thầm nghĩ đùa quá trớn rồi, đầu óc nhanh chóng xoay tròn: “Sinh nhật mà, đương nhiên phải náo nhiệt.”

“Vô cùng náo nhiệt.”

“Bọn tôi chỉ sợ cậu học hành áp lực lớn quá, muốn giải tỏa cho cậu một chút.”

“Giải tỏa một chút.”

“Mặc dù phương pháp không đúng lắm, nhưng ý định ban đầu là tốt, với lại đây cũng là làm cho sinh nhật của cậu thêm phần đa dạng.”

“Thêm phần đa dạng.”

“Hai người nói Tướng Thanh* đấy à?” Kỷ Quỳnh Thù thấy vẻ mặt bọn họ hơi lo lắng thì giải thích, cầm lấy lon coca trong tay, ở trong trường thì anh không thể uống rượu, “Đừng lo lắng, tôi không tức giận, mọi người chia bánh ga-tô đi.”

*: kiểu hát hài hước châm biếm.

Sầm Kỳ ngẩng cổ lên quan sát anh, lúc này mới yên tâm: “Được rồi, đúng là không giận thật. Em gái Nguyễn à, đến đấy ăn bánh ga – tô….. Con mẹ nó!

Coca bị lắc làm khí gas trào lên bắn tung tóe ra ngoài, bắn thẳng vào mặt Sầm Kỳ, cậu ta gần như theo bản năng ném bánh ga – tô về phía người khác, đến khi nhìn thấy nửa mặt của Kỷ Quỳnh Thù đều dính bánh ga – tô thì mới nhận ra mình đã gây họa.

“Ây đừng, Tiểu Kỳ à….”

Từ Phong Thụy muốn khuyên can nhưng nhìn thấy trong mắt Kỷ Quỳnh Thù đều là ý cười, lời chưa nói ra miệng đã bị anh lấy kem chặn lại: “ Làm sao, náo nhiệt không vui hả?

“…Tôi…” Chợt, Từ Phong Thụy nhận ra được điều gì đó, anh ta xắn tay áo cầm lấy một miếng kem quánh sệt, kết hợp với phôi bánh ném qua, “Tôi biết ngay cậu có thể như vậy mà!”

Nguyện vọng cắt bánh ngọt uống rượu nói chuyện phiếm trong tưởng tượng hoàn toàn bị phá vỡ, ba tên quỷ ấu trĩ đang ném bánh ga – tô lẫn nhau, còn ôm theo dụng cụ mở rượu để hỗ trợ nhau thử rượu. Ai hiểu ra thì biết đó là đuổi đánh đùa giỡn nhau, ai không biết có khi còn tưởng là hiện trường đánh nhau.

Khắp nơi đều lộn xộn, chỉ có duy nhất Nguyễn Yếm còn coi như sạch sẽ, lặng lẽ đứng ở trong góc quan sát, chẳng lẽ chỉ có một mình cô thật lòng muốn ăn bánh ngọt sao?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.