Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 31: Gió Nam (1).




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Yếm Yếm, em đúng là quá ngốc.”

Mùa hè nóng như thiêu đốt, nhiệt độ điều hoà cũng chỉnh thấp xuống, Nguyễn Yếm ghé vào trên sô pha, bĩu môi làm bài thi. Cô mặc một bộ váy liền áo có cổ tròn, làm bằng vải bông tinh khiết, mỗi khi cô hoạt động mép váy sẽ cong lên đến đầu gối, dưới chiếc cổ bé nhỏ là bộ ngực nở nang, khiến cho Kỷ Quỳnh Thù có thể nhìn thấy cả khe ngực nhỏ.

Không nhịn được nữa, anh bế cô lên ôm vào trong lòng: “Nửa năm không gặp, sao em không có chút tiến bộ nào vậy, còn đề vật lý bên kia để trống chờ anh làm hả.”

“Không đâu, em thật sự cố gắng rồi.”

Bên trong phòng rộng rãi và sáng sủa, mặt trời đang treo bên ngoài cửa sổ sát đất, nóng đến muốn bốc cháy, ánh sáng chiếu vào nửa khuôn mặt đỏ hồng tươi đẹp của cô gái, tóc mái cô bị gió của điều hoà thổi làm lộn xộn: “Sau khi học các môn tự chọn xong, bây giờ chỉ còn tổng hợp trường điện từ, bảo toàn động năng và chuyển động của đường cong, ngay cả đề bài em nhìn còn không hiểu, sao làm được chứ.”

Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, Kỷ Quỳnh Thù cũng đành bó tay, cười rộ lên, con ngươi giống như được nước rửa qua: “Đã nhìn ra, quyển vở vật lý của em hầu như đều là giấy trắng, thi được ba mươi điểm cũng coi như may mắn rồi”.

“Chưa thấy ai học lệch giống như em vậy, điểm thi vật lý cho dù chỉ đạt điểm trung bình cũng có thể chắc chắn vào khoa chính quy, giờ thì mừng hụt rồi”.

Nguyễn Yếm le lưỡi.

“Khó hiểu như vậy sao?” Kỷ Quỳnh Thù không hiểu được khó khăn của cô, ôm eo cô xoa nhẹ nhàng: “Kiến thức cơ bản quá kém rồi, kiến thức trọng tâm cũng không nắm rõ, em có thuộc bảo toàn động năng không?”.

“Thì…” Nguyễn Yếm cảm giác anh đang hoạnh hoẹ cô, ra vẻ nhớ lại nói: “Nếu một vật thể không chịu tác động của ngoại lực hoặc là… ưm…”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn thấy con ngươi cô liếc ngang dọc, lập tức biết cô muốn làm gì, đột nhiên tập kích về phía trước mặt cô, đóng sách giáo khoa lại: “Không được nhìn.”

Nguyễn Yếm không cướp được sách giáo khoa, trơ mắt nhìn Kỷ Quỳnh Thù vứt sách sang một bên, mình lại với không tới, xấu hổ cười cười, nhưng lần này cô học được thông minh rồi, hôn anh một cái, mềm mại nói: “Thầy ơi, em đã quên gần hết rồi, hay là thầy dạy em một lần nữa được không? Em bảo đảm sẽ chăm chú nghe giảng.”

Kỷ Quỳnh Thù nghe thấy cô gọi là thầy, vậy mà hứng khởi, anh kìm nén xúc động, hôn một cái lên môi cô: “Anh nhớ em muốn chết, không dễ dàng gì mới được nghỉ hè để trở về, cuối cùng em nhìn thấy bạn trai em lại chỉ muốn nhờ người ta làm bài tập thôi sao? Người bạn trai này thật sự quá đáng thương.”

Nguyễn Yếm không phục: “Em với anh dính nhau lâu như vậy rồi, đối xử tệ với anh chỗ nào?”

Lúc trước Kỷ Quỳnh Thù chuyển đến Bắc Kinh, Nguyễn Yếm còn xin nghỉ việc đi trạm xe buýt tiễn anh, thiếu niên ôm cô nói liên miên cằn nhằn rất lâu, anh có chút nóng nảy, nói rất nhiều, Nguyễn Yếm chỉ một mực lắng nghe, dù sao cũng sẽ có rất nhiều ngày không gặp, đi thật rồi cũng thấy luyến tiếc, vì vậy mà suýt chút nữa bị trễ giờ.

Về sau cũng chỉ giống như bình thường đi làm thêm, khai giảng, hình như cũng không có gì khác cả, chỉ đến khi không giải được bài tập Nguyễn Yếm mới cảm thấy rất nhớ Kỷ Quỳnh Thù, vì vậy cô cũng có chút nghi ngờ bản thân chỉ vì thành tích học tập nên mới nói chuyện yêu đương.

Cũng chưa từng nghĩ đến việc chủ động đi tìm người.

Nguyễn Yếm không có điện thoại di động, hơn nữa mấy tuần cô mới có một ngày nghỉ, căn bản không có phương pháp nào để liên lạc cả, có việc cũng sẽ tìm điện thoại công cộng hay là mượn điện thoại của Nguyễn Thanh Thanh, tóm lại giữ liên lạc chỉ là cô thuận miệng nói thôi, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ đến Kỷ Quỳnh Thù sẽ chủ động liên lạc với cô, hơn nữa cũng rất lãng mạn, anh lại gửi thư cho cô.

Nguyễn Yếm cảm thấy đầu năm nay người gửi thư như vậy thật sự rất ít, tại sao anh lại có thể nghĩ đến gửi thư chứ?

Thư gửi thẳng về nhà, sau khi Nguyễn Yếm nhận được, một lúc lâu sau vẫn ngơ ngác, cô có cảm giác như đang ở xã hội hiện đại thì bị mạnh mẽ đẩy về xã hội ngày trước vậy, cho nên khi cô mở lá thư ra vẫn còn cảm giác như đang ở trong mơ, đầu ngón tay của cô gái nhỏ chạm vào tên người gửi trên bức thư, dường như niềm thẹn thùng và vui sướng tràn đầy trong lòng vương cả lên trên lá thư.

Kỷ Quỳnh Thù lại trực tiếp, anh không thao thao bất tuyệt mà viết lời âu yếm, ngược lại giống văn xuôi tự sự, còn chụp phong cảnh đường phố Bắc Kinh cho cô xem.

“Tuy nhiên, mặc dù anh chờ tin tức của em có cảm giác quá mức dày vò, nếu em cố gắng học tập là vì muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài, vậy thì anh cũng không cần mặt mũi, lợi dụng tên tuổi của mình giúp em trải đường trước.”

“Nhưng mà Yếm Yếm, đừng dễ xiêu lòng”.

“Đường đi nơi này quá đông đúc, nếu muốn lái xe thì thà chen chúc trên tàu điện ngầm còn tốt hơn, đồ ăn ngon cũng rất nhiều, nhưng anh bị kén ăn, ăn không vào, gió cũng khô, ở đây cũng rất dễ dàng gặp được người nước ngoài, nhưng giá cả thì lại quá cao, anh thường xuyên tự hỏi thành phố này có gì mà hấp dẫn người khác như vậy chứ, nhưng ngẫu nhiên lại cảm thấy nó có một cái gì đó rất đặc biệt mà chúng ta không thể tìm thấy được ở nơi khác.”

“Không hiểu tại sao anh lại giống người lớn sợ dặn dò em không đủ, rõ ràng nhìn thoáng qua em còn trưởng thành hơn so với anh, anh em căn bản không nghĩ đến chuyện tìm anh, để em chủ động cũng giống như chờ cây vạn tuế ra hoa vậy, bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh phải quỳ xuống tạ ơn Yếm Yếm đã đồng ý quen anh, nếu không cả đời này, cũng không ai muốn anh.”

“Tuần sau anh phải đi bệnh viện Hiệp Hòa, chỉ mong sau khi quen với cái chết, anh vẫn còn sức lực để nói chuyện với em.”

“Viết một lúc, đột nhiên lại cảm thấy rất nhớ em.”

“Bắc Kinh rất đẹp, khói bụi trong không khí và pháo hoa rất náo nhiệt, nếu có thể em hãy đến xem đi.”

Hai ba trang chữ phong phú, Nguyễn Yếm không kìm lòng nổi mà xem đi xem lại những dòng chữ ấy, cô cảm thấy tâm trạng của mình sẽ bình tĩnh lại theo thời gian, ít nhất ngoài mặt là như vậy, nhưng buổi tối về nhà Nguyễn Thanh Thanh lại nhìn cô một cách kỳ quái: “Con cười ngây ngô gì vậy?”

“Con không có.” Nguyễn Yếm phản bác theo bản năng, lại cắn môi: “Con có cười sao?”

Đương nhiên là có, Kỷ Quỳnh Thù có lẽ là có thù oán gì với con nai trong lòng cô, nó suýt chút nữa đã bị đâm chết, buổi chiều khi ở trên lớp học Nguyễn Yếm có chút không tập trung, cô còn rất có cảm giác nghi thức mà mua giấy viết thư về để viết thư trả lời cho Kỷ Quỳnh Thù, nhưng viết mấy lần bản nháp đều bị gạch bỏ, qua hơn nửa giờ trên giấy viết thư vẫn còn để trống.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Nguyễn Yếm cũng không biết cảm giác yêu đương sẽ lâu dài khó dứt như vậy, dáng vẻ cô cầm dàn bài lên tựa như đang tự lừa dối mình mà cười vui vẻ.

Bất chấp tất cả, Nguyễn Yếm sợ viết đứt quãng sẽ ảnh hưởng sự trôi chảy của từ ngữ, đành phải thức xuyên đêm, khi đưa đến bưu điện để dán tem, tim cô vẫn còn nhảy loạn xạ. Khi ra đến cửa đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ viết sai địa chỉ, lại sợ mình quá ấu trĩ, sợ Kỷ Quỳnh Thù thật sự nhận được, đứng ở của bưu điện bồi hồi thật lâu.

Khó trách không cho yêu sớm, quá dằn vặt rồi.

Kỷ Quỳnh Thù lại rất vui vẻ, Nguyễn Yếm sau khi yêu đương thay đổi ngoài dự đoán của anh, giọng nói cũng nũng nịu nhiều hơn, khiến cho Nguyễn Yếm ngượng ngùng muốn nhớ lại chính mình rốt cuộc đã viết cái gì, nhưng cô nghĩ không ra.

Cứ như vậy xem như bắt đầu liên lạc, số lần gửi thư qua lại nhiều hơn, đa số đều là kể về những việc nhỏ nhặt hằng ngày, Kỷ Quỳnh Thù sẽ nói rất nhiều điều anh biết về Bắc Kinh, còn Nguyễn Yếm thì chiếm đa số là các việc nhỏ, hầu hết thời gian của cô là dành cho học tập, thư viết cũng không dài, còn vì thế mà mua rất nhiều giấy viết thư.

Tiểu Kỷ thiếu gia tùy ý hơn nhiều, tâm tư của anh không tỉ mỉ bằng tâm tư của con gái, không có cảm giác nghi thức trang trọng, có khi trực tiếp dùng giấy vở để viết thư.

Hơn nữa điều thú vị chính là chữ viết của Kỷ Quỳnh Thù cùng người của anh tương phản rất lớn, chữ viết của anh rất ngay ngắn.

Ngay ngắn là tính từ chỉ cách viết, không liên quan đến đẹp hay xấu, chữ của anh có chút giống với chữ của trẻ em vừa mới học viết, từng nét bút chỉnh tề quy củ. Viết đến khi quá dài rồi thì lại lộ ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, những chữ về sau cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng vẫn rõ ràng từng nét gạch ngang, từng nét phẩy như cũ. Thiếu gia Tiểu Kỷ sẽ không viết các nét dính vào nhau.

Chỗ nào có thể khiến người khác liên tưởng đến hình dáng thật của anh ấy?

Về sau, có vẻ là vì viết đơn thuốc nhiều quá, anh mới bắt đầu biết viết một ít, nhưng nét chữ vẫn ngang dọc rõ ràng như trước.

Bọn họ duy trì viết thư qua lại khoảng nửa năm, vào giữa tháng bảy, Kỷ Quỳnh Thù từ Bắc Kinh trở về, đến nhà họ Hình để báo cáo kết quả, mẹ Hình đương nhiên chưa gặp anh, Kỷ Kiến Kiều không có quan hệ tốt với anh, nhưng quan hệ của anh với em trai thì tốt hơn một chút, hai người vẫn duy trì liên lạc, Kỷ Quỳnh Thù cũng không có thù oán gì với anh ta, có lẽ bị người ngoài tính kế nhiều nên cũng thân thiết với người anh trai này hơn một chút, bất ngờ hơn là thái độ của ông Hình đối với anh cũng dịu đi rất nhiều.

Kỷ Quỳnh Thù không ngốc, đối với thái độ của người thân hiểu rất rõ, biết lão gia tử có ý chuyển giao quyền lực lại cho con cháu trong gia tộc, thêm một người cũng không nhiều lắm. Dù sao so với một chức vụ không có thật cũng tốt hơn nhiều, anh không muốn lôi kéo quan hệ, nhưng ngân sách còn chưa giao đến tay anh vì vậy mới không xé rách mặt.

Trong lòng ông cụ Hình hiểu rõ, nhưng đây đều là chuyện nhỏ, mọi người vẫn vui vẻ tụ họp, sau đó liền thả người.

Kỷ Quỳnh Thù giống như Husky thoát được dây xích, ngày hôm sau đã phóng đến trước cửa nhà của Nguyễn Yếm, người đang nghỉ hè, lừa gạt cô gái nhỏ ra ngoài hẹn hò, tìm mọi cách lừa người về nhà, Nguyễn Yếm không lay chuyển được anh, hơn nữa nhìn thấy bệnh tình của anh ổn định rồi, lại gợi lên ý tưởng về việc có giáo viên dạy kèm miễn phí.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.