(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỷ Quỳnh Thù bước ra từ trường thi với vẻ ngơ ngẩn, chú Đinh đã làm xong thủ tục từ sớm, đang chờ ở trước cửa. Thấy sắc mặt Kỷ Quỳnh Thù trắng bệch, bước đi không vững nên vội đi tới đỡ lấy anh, đưa anh vào trong xe với mình rồi giao công việc cho nhóm giáo viên, còn bản thân đưa Kỷ Quỳnh Thù đi trước.
Cảm xúc của anh không như bình thường, chú Đinh lái xe từ Đại Liên đến Thẩm Dương, lúc Kỷ Quỳnh Thù nhận ra thì đang ở trên máy bay trở về Đồng Lư, anh cuộn người ngồi trên ghế, cơ thể bất động và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, làm chú Đinh sợ hãi, vội nói với tài xế: “Nhanh lên, mau cửa kính.”
Kỷ Quỳnh Thù chờ ở sân bay một tiếng đồng hồ, giữa chừng bị nôn một lần nhưng do cả một ngày anh chưa bỏ gì vào bụng nên chỉ nôn khan mà thôi, không có khẩu vị nên cũng chỉ uống chút nước, sau đó sáu, bảy tiếng mới chịu mở miệng nói chuyện: “Cháu không định tự tử.”
“Tốt nhất là cháu không có ý nghĩ đó.”
Ba giờ sáng, Kỷ Quỳnh Thù cuối cùng cũng thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn ấy nhưng mặt mũi vẫn trắng bệch, ho khan mấy tiếng: “Chú Đinh, xin lỗi chú, lại để cho chú phải ở với cháu cả đêm.”
Chú Đinh vừa giận vừa đau lòng, ông xem anh như con mình nói: “Sao cứ phải vì cạnh tranh mà khiến bản thân thành ra như thế chứ? Cháu nên cảm thấy may mắn khi chú còn đủ sức để ở với cháu cả đêm đấy.”
Kỷ Quỳnh Thù mệt mỏi cười: “Vâng, dù sao kết quả cũng đã có, nghĩ đến mấy cũng không xoay chuyển được, chú giúp cháu liên lạc với bác sĩ, cháu muốn cùng anh ta bàn bạc về chuyện điều chỉnh liều lượng thuốc, cũng không gấp lắm đâu ạ.”
“Cháu không vội vàng nhưng hãy nghĩ thử xem, một tháng qua cháu như thế nào? Có ngày nào cháu bình thường không?” Chú Đinh bị thái độ của anh làm cho tức chết, nếu không phải vui vẻ thì sẽ là hậm hực, những người khác trong nhà thấy Kỷ Quỳnh Thù đều sẽ sợ hãi, thằng nhóc này không xem bản thân mình là con người nữa sao, “Nguyễn Yếm đến nói với cậu vài câu, cậu lại đuổi con bé đi.”
Kỷ Quỳnh Thù ngượng ngùng, quay đầu đi: “Cháu không còn mặt mũi đối diện với cô ấy.”
Thật sự là không có mặt mũi để gặp nữa, Nguyễn Yếm đưa bút ghi âm cho Kỷ Quỳnh Thù nghe, nó như cái tát thẳng vào mặt anh vậy, anh bảo cô tránh xa anh ra sẽ có lợi ích, nhưng buổi sáng anh phát bệnh, Kỷ Quỳnh Thù nói: “Em tránh xa tôi ra.” thì lại đổi ý ngay lập tức, nắm tay không cho Nguyễn Yếm đi, ôm cô trong lồng ngực, bảo mình sợ sẽ không gặp được cô nữa.
Nguyễn Yếm thấy buồn cười lại kìm nén đi: “Không phải anh vừa bảo tôi tránh xa anh sao.”
“Tôi đổi ý rồi.” Anh tủi thân, giọng nghẹn ngào như có ai bắt nạt vậy, “Em tránh xa tôi là tốt, tôi không biết mỗi khi mình phát bệnh sẽ thành như thế nào, có thể sẽ làm gì hại cho cả hai. Nhưng tôi cũng không muốn đẩy em ra khỏi mình, mỗi ngày tới trường tôi đều muốn nhìn thấy em, rời khỏi phòng học cũng muốn tìm em đầu tiên, lúc em ở trước mặt tôi rồi, tôi còn muốn… sờ một cái nữa…”
Giọng Nguyễn Yếm có chút giật mình: “Kỷ Quỳnh Thù, anh suy nghĩ gì trong đầu vậy?”
Kỷ Quỳnh Thù không biết mình suy nghĩ gì vào lúc ấy, anh nghe mình tỏ tình thôi đã xấu hổ đến mức nổ tung rồi, vậy mà lúc đó anh dám nói mấy lời như thế, trông giống như là mèo đực tới kỳ động dục vậy.
Đoạn ghi âm đằng sau còn có tiếng thở dốc đứt quãng, chắc chắn là phát ra từ khe răng, còn có tiếng bình thủy tinh vỡ, có lẽ là anh đè cô ra cưỡng hôn.
Nguyễn Yếm kêu một cái: “Đau, chờ đã.”
Kỷ Quỳnh Thù nhớ ra trên môi của cô còn có vết máu, da chết gì chứ, là do anh quá mạnh bạo nên làm rách môi của cô thì có.
Mấy ngày hôm nay Kỷ Quỳnh Thù không tập trung được vào thứ gì, bây giờ được nghỉ ngơi nên những kí ức ấy như nước cuồn cuộn trôi không có cách nào ngăn cản được. Thiếu niên càng nghĩ thì càng ngượng ngùng, nhưng cũng muốn hôn Nguyễn Yếm thêm lần nữa. Lúc tỉnh táo lại thì muốn cùng cô vạch rõ giới hạn, không để mình gây họa cho cô ấy, anh không thể ích kỉ vì thứ mình thích được.
Do có nhiều chuyện nên anh không thể đến gặp Nguyễn Yếm, may là trong khoảng thời gian này cô cũng phải đi làm thêm nên hai người không gặp được nhau.
Không gặp được còn có thể nhớ.
Kỷ Quỳnh Thù ép buộc bản thân phải ngủ đi, còn mong ước cho bản thân có thêm bệnh.
Nhưng trạng thái này gần như đã kết thúc rồi.
Thành tích thi môn Vật lý rất nhanh đã có, Kỷ Quỳnh Thù là một trong số những người lo lắng trước khi làm bài kiểm tra nhưng khi thi xong thì lại buông xõa và không quan tâm gì đến kết quả. Lúc chủ nhiệm gọi vào văn phòng đọc điểm cũng không có tâm trạng gì, cũng không suy sụp như mọi khi.
Nhưng kết quả lại hơi đáng ngạc nhiên, không chỉ được vào đội tuyển mà còn giành được huy chương vàng, xếp hạng bảy. Sau khi Kỷ Kiến Kiều biết tin đã đến Học viện Khoa học Y khoa thăm hỏi, chỉ tiêu tuyển sinh của họ là tính vào Thanh Hoa, chỉ tiêu của tỉnh cũng vừa đủ điểm. Trong cuộc thi, Kỷ Quỳnh Thù đứng đầu, tiến cử là điều hiển nhiên rồi.
“Tuy là vậy nhưng em cũng cần cẩn thận, giấy trúng tuyển sẽ được gửi về trước tết nguyên đán. Trong thời gian này nếu có bất kỳ báo cáo nào liên quan đến em thì tư cách cũng sẽ bị hủy.” Chủ nhiệm vẫn nghiêm mặt hỏi như thường lệ, “Em đừng mất cảnh giác, tỉnh ta trước đó đã có trường hợp như vậy rồi, chỉ còn một hai ngày nữa thôi, em thấy có đáng hay không?”
Kỷ Quỳnh Thù đáp lại qua loa có lệ, không quan tâm mấy cái khác lắm. Mấy ngày gần đây Kỷ Quỳnh Thù phải ngâm mình trong thuốc, ông Kỷ Đình Khiêm còn đặc biệt tìm một bác sĩ tâm lý có tiếng ở Bắc Kinh để xem xét tình trạng của anh. Có rất nhiều việc phải làm trong thời gian sắp tới, muốn anh gây rắc rối thì phải để anh tìm thời gian cũng không chừng nữa.
Hóa ra tình trạng trầm trọng trước đây của anh là do áp lực thi cử, tất cả đều đã biến mất sau khi thi xong, trở lại trạng thái bình thường, suy nghĩ thông suốt, giấc ngủ cũng tốt hơn, nhưng anh vẫn còn kén ăn. Khiến cho Kỷ Kiến Kiều phải mời một Đông y giúp cho Kỷ Quỳnh Thù.
Kỷ Quỳnh Thù cũng rất hợp tác, dù cho anh không muốn sống nhưng không thể chết là chết được, kể ra thì khỏe mạnh vẫn tốt hơn ốm đau triền miên. Hơn nữa, anh cũng chẳng khá hơn một bệnh nhân tâm thần bao nhiêu.
Gần hai tháng rồi anh chưa bước ra khỏi nhà, đơn thuốc được kê đã có hiệu quả đã cân bằng được tác dụng phụ của thuốc, đồng hồ sinh học của anh cũng đã trở về bình thường nhưng anh vẫn còn rất ốm. Mỗi ngày thức dậy, nhìn vào cổ tay ốm nhom của mình, Kỷ Quỳnh Thù còn nghi ngờ là chỉ có da bọc xương thôi.
Nguyễn Yếm không đến nữa— cô tập trung tinh thần không hề ra ngoài, kỳ thi ban đầu ở Chiết Giang được đổi thành một cuộc thi học thuật khiến cho độ khó tăng lên. Tuy chỉ thi ba môn không ảnh hưởng đến kết quả vào đại học nhưng lại có môn học Nguyễn Yếm yếu, cô không muốn phải thi lại nên phải tập trung rất nhiều vào kỳ thi.
Khi cả hai gặp nhau cũng đã tới kì nghỉ đông, là Kỷ Quỳnh Thù chủ động tới tìm Nguyễn Yếm trước.
Nguyễn Yếm thấy anh vẫn ốm như vậy thì đau lòng: “Bệnh kén ăn của anh đã trầm trọng đến vậy rồi sao?”
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, nhờ thuốc Đông y, mấy tháng nữa sẽ tăng cân trở lại thôi.” Sinh hoạt của Kỷ Quỳnh Thù đã trở lại như bình thường, anh cũng rất thích sinh hoạt với những niềm vui và nỗi buồn như người bình thường. “Tôi đã nhận được giấy báo nhập học rồi.”
Nguyễn Yếm có nghe chú Đinh nói trước đó, giống như dự đoán, cô rất vui vẻ: “Như vậy thì tốt quá, anh không cần phải thi đại học nữa, sáu tháng cuối năm có thể vui chơi thoải mái rồi.”
Kỷ Quỳnh Thù nhìn cô, do dự một lúc: “Nhưng tới Tết Âm lịch tôi phải đi Bắc Kinh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");