Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 10: Gió mạnh (2).




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỷ Quỳnh Thù bôi thuốc xong mới nhớ ra: “Cô tìm tôi mượn cái gì ??”

Đương nhiên là “vay tiền”, còn có thể mượn thiếu gia con nhà giàu cái gì nữa.

Nhưng Nguyễn Yếm lại do dự, nếu cô nói “mượn tiền”, e rằng anh sẽ càng tức giận hơn.

Hình như anh không thích cô nói về tiền bạc, nếu cô nói cần bút ghi âm và máy nghe lén, ai biết được vị thiếu gia này sẽ ra giá như thế nào, đến lúc đó trả nợ cũng không biết trả bao nhiêu.

Nguyễn Yếm suy nghĩ một lúc: “Tôi cần một máy ghi âm và máy nghe lén loại nhỏ, nhưng tôi không đủ tiền.”

Kỷ Quỳnh Thù không hỏi cô cần những thứ này làm gì, nhưng anh có chút không vui: “Cô coi tôi là túi tiền của cô sao? không thể tìm tôi về chuyện khác được à?”

Cô hỏi ngược lại anh : “Anh hy vọng tôi tìm anh làm gì ?”

Cô cùng anh chỉ mới gặp nhau 2-3 lần đã muốn cùng cô thân thiết sao ?

Cuộc sống cô trước nay đều dành để kiếm tiền, nếu vì không có ai giúp đỡ, cô sẽ không cùng Kỷ Quỳnh Thù dây dưa không dứt.

Kỷ Quỳnh Thù cúi đầu, suy nghĩ gì đó, nhíu mày hỏi cô : “Cô cần bao nhiêu?”

Nguyễn Yếm nói một cái giá, Kỷ Quỳnh Thù ngạc nhiên : “Ngay cả số tiền nhỏ thế này mà cô cũng không có ư?”

Anh thật biết làm cô nghẹn.

Kỷ Quỳnh Thù có chút bực bội, không phải do Nguyễn Yếm, anh có vẻ rất khó chịu, sau khi hít một hơi thật sâu mới viết một chuỗi số điện thoại di động và địa chỉ trong lòng bàn tay: “Gọi điện thoại di động hoặc đến địa chỉ này, ngày mai tôi sẽ đưa cho cô.”

Nguyễn Yếm nhìn anh, trạng thái của Kỷ Quỳnh Thù có chút kỳ lạ, tốc độ nói cũng chậm lại: “Tôi còn có chuyện phải làm, nếu không có câu hỏi nào khác thì cô có thể đi. “

Cuộc nói chuyện đột nhiên kết thúc, Nguyễn Yếm sửng sốt: “Đồng phục học sinh của tôi.”

Kỷ Quỳnh Thù lùi lại vài bước, đỡ cái bàn và chỉ về một hướng, Nguyễn Yếm cảm thấy Kỷ Quỳnh Thù không được bình thường, nhưng mặt anh vẫn uể oải như thường ngày, Nguyễn Yếm không biết linh tính của mình từ đâu ra, ôm đồng phục học sinh nói “cảm ơn”, sau đó lại nói:

“Vậy thì tôi đi đây”.

Kỷ Quỳnh Thù phớt lờ nó, và Nguyễn Yếm không muốn điều tra thêm.

Khi cô về nhà, Nguyễn Thanh Thanh quay lại, bà nhìn thấy khuôn mặt xanh tím, trên mặt vẫn còn băng bó băng gạc, bà vô cùng sửng sốt.

Bà giật mình: “Con đã đánh nhau với ai sao?”

“Con bị đánh.” Nguyễn Yếm không đề cập đến chuyện ở trường học của mình, mẹ cô không nên biết: “ Nguyễn Chiêu Chiêu đánh con”

Chỉ cần Nguyễn Chiêu Chiêu không có ở đây, cô không bao giờ gọi cậu, Nguyễn Yếm ghét ông ta, mẹ cô biết điều đó nhưng không nghĩ ông ta có thể làm chuyện khốn nạn này: “Cậu đánh con?”

Nguyễn Yếm kể toàn bộ sự thật, ngay cả chuyện của Kỷ Quỳnh Thù, không nói anh thu xếp mọi chuyện ngay từ đầu, chỉ nói là mình được đàn anh giúp đỡ.

Tính tình của Nguyễn Thanh Thanh rất tốt, Nguyễn Yếm luôn nghĩ bà yếu đuối, trước giờ bà đều như vậy.

Bây giờ một người phụ nữ có tính tình tốt lại đang nổi giận đến run tay: “ Mẹ không nghĩ đến…. Mẹ chỉ nghĩ cậu ta đến đây cũng không phải chuyện tốt…”

“Đều đã là quá khứ, sau này đừng cho ông ta đến nhà mình nữa.”

Bà do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không, cũng không phải bà muốn nhẫn nhịn, Nguyễn Chiêu Chiêu chính là “bùn loãng không thể trát tường” , không chỉ gây phiền mà còn vô dụng.

Nguyễn Yếm không muốn cùng bà nói chuyện, lại nói nhiều như vậy: “Không được, mẹ phải mua cho con một cái điện thoại ” Nguyễn Thanh Thanh đi vào phòng tìm tiền: “ Nếu không về sau mẹ không biết liên lạc với con như thế nào.”

“Sau này rồi tính, mua rồi thì cũng không được phép mang đến trường” Nguyễn Yếm đối với điện thoại không có hứng thú, cô càng có nhiều nguyện vọng quan trọng khác muốn làm: “Đúng rồi, mẹ giúp con đem đồng phục,…”

Cô đột nhiên im lặng, nhìn số “175” trên đồng phục mới tinh, trong lòng nghĩ toang rồi, cô cầm nhầm đồ rồi, lúc đó trên giường chỉ có mỗi bộ này.

Nguyễn Thanh Thanh quay lại, bà vẫn còn tức giận, hơn nữa còn rất áy náy: “ Mang đi giặt hả?”

“ Dạ không, ngày mai con còn mặc ạ.” cô cầm bộ đồng phục thầm nghĩ, đã xảy ra chuyện gì thế.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn Nguyễn Yếm: “Để mẹ xem con có bị thương nặng không.” Bà kéo cô qua, có cảm giác như chính bà bị đánh vậy.

“Mấy ngày nay mẹ không đi làm, chuyện trong nhà con không phải làm gì cả, muốn ăn gì thì nói với mẹ.”

“Con không muốn ăn gì cả” Nhưng nói như vậy sẽ khiến mẹ nghĩ mình không cần thiết nên đành sửa miệng: “Hầm cháo đi ạ, gần đây có chút thèm.”

Kỷ Quỳnh Thù tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ đã hai giờ rưỡi chiều.

Ngoài cửa sổ mây mù, gió rít , có vài giọt nước trên tường, nhìn thật lạnh. Nhưng trong phòng được lắp điều hòa nên rất ấm áp.

Kỷ Quỳnh Thù ngồi trên giường, không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn bức tường, tối qua cả đêm anh không ngủ, tinh thần phấn khích, đêm qua anh thi đấu vật lý, đến 6h anh đột ngột rơi vào trạng thái trầm cảm, anh uống thuốc, ngủ đến bây giờ mới tỉnh, cả người mệt mỏi.

Bên ngoài hình như có người đang quét dọn, một lát sau. Chú Đinh gõ cửa: ‘’Con tỉnh chưa ?”

Kỷ Quỳnh Thù vụng về gật đầu “ rồi ” một tiếng, chú Đinh liền mở cửa: “Chú đã đến trường của con rồi, giáo viên chủ nhiệm nói con đã vượt qua vòng loại cuộc thi Vật Lý”

“ Đây là thông báo và thẻ dự thi, tuy rằng bệnh tình đã khỏi, nhưng vẫn cần đến thăm giáo viên vật lý nhiều hơn, đừng làm việc một mình”

Kỷ Quỳnh Thù gật đầu, mặc dù trường học nhiều chuyện xấu, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại thấu tình đạt lý, anh lại hỏi : “ Nguyễn Yếm đâu ạ?”

“Cô bé kia sao?” Chú Đinh cười cười “ Chú đến lớp của cô bé, đồng phục và tiền đều đưa, một cô bé rất lễ phép, còn nói là sẽ giặt sạch đồng phục và trả lại cho cháu.”

Kỷ Quỳnh Thù hỏi: “Cô ấy mặc đồng phục của cháu? ”

“Chắc là vậy, cổ tay áo cô bé xắn lên vài vòng, vạt áo dài đến chân.”

Kỷ Quỳnh Thù nghĩ tới dáng vẻ cô gái nhỏ mặc đồng phục của anh không biết sẽ trông như thế nào, trong lòng cảm thấy khô khốc.

Anh xuống giường sửa soạn một chút, Chú Đinh thấy anh vẫn không có tinh thần : “Đi bệnh viện khám một chút, điều chỉnh thuốc hoặc là đổi thuốc mới đi, cháu như vậy không thể kiên trì được đâu, tác dụng phụ nhiều như vậy, thực sự làm cho người khác lo lắng lắm đó.”

Không ai quan tâm, cứ chết đi, cũng được

Kỷ Quỳnh Thù mỉm cười, chủ yếu là do tâm trạng không vui, thuốc cũng không trị được tận gốc “Quên đi, chuyện này sau thi đại học rồi nói sau.”

Anh liếc nhìn trong sân, nơi mà con mèo đực tam thể đã được chôn cất có một gò đất nhỏ nhô lên, chú Đinh quan sát sắc mặt của anh, trong lòng thở dài: “ Nếu thích thì chúng ta mua thêm một con về, có nó trong nhà cũng náo nhiệt hơn.”

“ Đó không phải là Yến Yến.”

“ Nguyễn Yếm không phải là Yến Yến.”

“Cháu biết cô ấy không phải, cháu không tính nuôi cô ấy như mèo” Kỷ Quỳnh Thù nhìn lên bầu trời “ Nhưng nếu không làm như vậy cháu không biết khi mình phát bệnh mình sẽ lại giết gì nữa, nếu cháu có cảm xúc với Yến Yến, vậy hãy để vị trí của cô ấy thay thế vị trí của Yến Yến trong lòng cháu, đó là cách tốt nhất cho cháu và cô ấy.”

Kỷ Quỳnh Thù không nghĩ một con mèo mà lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình như vậy, đến nỗi sau khi mất nó, các triệu chứng về thể chất và tâm lý đều xuất hiện.

Quan trọng là một chút biểu hiện trực quan cũng kích thích khiến anh phát bệnh, tình trạng kén ăn và mất ngủ ngày càng nặng hơn thậm chí không mắc bệnh thì tâm trạng lúc nào cũng buồn bực.

Và trong sự lo lắng của anh, không có từ nào xuất hiện trên bảng đen từ sáng đến tối, lọt vào tâm trí anh.

Như thể hồn lìa khỏi xác, anh thờ ơ nhìn cuộc đời mình vỡ vụn từng bước với vẻ trong sáng không gì sánh được.

Nhưng chuyện này không tốt, ít nhất không phải bây giờ, khi không bị bệnh anh mới là một người bình thường, anh vẫn muốn sống.

Không giống như những người khác, mạng lưới quan hệ của Kỷ Quỳnh Thù thực sự là một mạng lưới quan hệ rõ ràng và đơn giản, không có nhiều người, quan hệ đồng trang lứa rất rõ ràng, một khi đã định, rất khó thay đổi.

Anh biết Nguyễn Yếm và Yến Yến không giống nhau, Kỷ Quỳnh Thù nghi ngờ mình mắc bệnh tâm thần khác, nếu không thì tại sao?

Một khi sự cân bằng của mối quan hệ bị phá vỡ, nó sẽ có ảnh hưởng lớn đến anh. Anh hiểu rằng rất khó để thiết lập mối quan hệ tin cậy giữa người với người. Đặc biệt đối với Kỷ Quỳnh Thù mà nói, đó là tính bán cưỡng bách, may là Nguyễn Yếm rất dễ chung sống.

May mắn, Nguyễn Yếm là một cô gái tốt.

Kỷ Quỳnh Thù vừa đến trường liền đến văn phòng bộ môn Vật Lý, hai học sinh toàn trường tham gia kỳ thi Olympic Vật lý Trung Quốc, cả hai đều làm câu hỏi trong văn phòng suốt một buổi trưa. Vì Đồng Lư hiếm khi được vào bán kết nên thầy rất coi trọng hai đứa trẻ này và gần như dạy cầm tay chỉ việc.

Tâm trạng Kỷ Quỳnh Thù đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tính tình rất kỳ quái, năng lực cũng lên xuống thất thường, lúc tốt thì không có đối thủ, lúc xấu thì ở tận đáy, thầy giáo cũng không kiểm soát được, nên ngày thường không quá khắt khe, cũng không dám đặt hy vọng.

Mãi cho đến khi hết tiết tự học buổi tối, Kỷ Quỳnh Thù mới ra khỏi văn phòng, mười giờ mới trực tiếp quay về.

Kỷ Quỳnh Thù chậm rãi đi về, ngoài ý muốn nhìn thấy Nguyễn Yếm.

Cô gái mi mục thanh tú được nuôi dưỡng bởi vùng sông nước Giang Nam đang đứng bên ngoài tòa dạy học, ưỡn cổ tìm người, thấy thiếu niên đi ra đôi mắt nai sáng lên, gọi tên anh rồi đưa áo cho anh: “Tôi đã giặt sạch rồi, trả lại cho cậu.”

Kỷ Quỳnh Thù không hiểu sao có chút chút tiếc nuối, thấy cô ấy còn đang thở hổn hển, chẳng lẽ cô ấy lệch thời gian với anh, nên đã chạy về nhà mang quần áo cho anh, rồi lại chạy về, rất nóng lòng vạch rõ quan hệ với anh?

Anh không nhận lấy trước tiên khiến Nguyễn Yếm đứng ngây tại chỗ, cho rằng Kỷ Quỳnh Thù đang ghét bỏ nó, bỗng chốc bầu không khí rơi vào trong yên lặng, cô cũng không biết phải nói gì: “Ừm… cái đó…. tôi chỉ mặc tới trưa, tới lớp tìm cậu cũng không thấy cậu đâu.”

Kỷ Quỳnh Thù dừng lại, quay người cúi đầu nhìn cô: “Vì sao lại vào lớp tìm tôi, tôi đưa cậu địa chỉ, cậu ăn nó rồi à?”

Kỳ lạ, sao anh lại không vui ?

Nguyễn Yếm đau khổ không nói lên lời, nhưng vẫn giải thích : “Ban ngày tôi chỉ ở trường, tôi cứ nghĩ chỉ cần đến lớp là có thể gặp cậu. Cô cúi đầu nói: “Tôi không trốn tiết”.

Cô nói hai ba câu liền giải thích với Kỷ Quỳnh Thù, anh liền vui vẻ sóng bước cùng cô: “Kỷ Quỳnh Thù, học lớp 3-3 của trường, nhưng bình thường ít khi ở lớp, vì tôi đang chuẩn bị cho cuộc thi vật lý sắp tới.”

“Cuộc thi vật lý?” Nguyễn Yếm hâm mộ anh, hoàn toàn không để ý đến lời tự giới thiệu muộn màng của anh: “Cậu thật giỏi.”

“Giỏi phải không?” Kỷ Quỳnh Thù cười: “Cô rất dễ dỗ.”

Điều này có liên quan gì đến việc dỗ dành? Chỉ là vô cùng hâm mộ. Nhưng lúc đó không có từ hâm mộ, Nguyễn Yếm không nói được nên đành từng bước theo anh.

Vừa ra khỏi trường, Kỷ Quỳnh Thù đột nhiên dừng lại, cô cúi đầu không cẩn thận mũi đập vào lưng anh: “Anh dừng lại làm gì?”

Kỷ Quỳnh Thù không trả lời, Nguyễn Yếm nghiêng đầu nhìn phía trước.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.