Có một bạn đọc thắc mắc về tựa truyện liên tục thay đổi, tôi cho rằng mình phải kể cho các bạn nghe con đường đau khổ khi mình phải dụng chín ngàn nơ-ron thần kinh như thế nào:
Đầu tiên tôi đặt tựa truyện của mình là “Nói ra đi, tôi muốn nghe!” – thấy nó cực kỳ phù hợp với một soái ca thanh khống không nào?!
Vậy mà biên tập nói tôi là tựa sách dễ khiến người ta liên tưởng đến ba cái chuyện XYZ gì gì đó, nên tôi phải đổi thành “Sa địch tha, vãn lai phong cấp”, đây là một câu trong bài thơ của Lý Thanh Chiếu
Tam bôi lưỡng trản đạm tửu,
Sạ địch tha vãn lai phong cấp!
Tạm dịch nghĩa:
Đôi ba chén rượu nhạt,
Làm sao chống lại được lúc gió mạnh về đêm.
(Thanh Thanh Mạn - Đây là bài từ nổi tiếng của Lý Thanh Chiếu sau những ngày chạy xuống Giang Nam. Trước nhiều đau khổ, bà đã lấy những nét sinh hoạt bình thường tả thành lời văn tha thiết, có ý nghĩa xã hội nhất định.)
Khá lãng mạn nhưng lại không tô đậm ý nghĩa lắm.
Tôi linh động đổi thành “Nói ra đi!”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, biên tập yêu cầu tôi đổi tựa truyện.
Rồi sau đó tôi nghĩ đến tựa “Nhật Xuất Nhập” nằm trong chương 9 “Tế Thần Thái Dương” của nhóm thơ Giao Tự Ca – Nhạc Phủ(1)
(1) Tập thơ này chủ yếu các tác giả quan sát mặt trời mọc rồi lặn liên tưởng đến tuổi thọ của người thân, ngày này qua tháng nọ con người sinh ra rồi chết đi, rồi lớp người kế tiếp lại được sinh ra; đối lập với sự tồn tại vĩnh hằng của mặt trời. Tác giả mong muốn có thể hòa với mặt trời, điều khiển sự vận hành của mặt trời.
… nói chung nghe qua rất có nội hàm, trông tôi tinh tướng và có văn hóa hẳn lên đúng không?
Vậy mà người bạn thân đã báo cho tôi một tin sét đánh, cụm từ ấy còn có nghĩa xxx trong giới đồng tính... Tôi chợt tỉnh ngộ, hóa ra mình vẫn còn là một người thuần khiết.
Xoắn xuýt không biết bao lần, rồi được bạn thân hiến kế, tôi kiên quyết không quan tâm người ta nghĩ gì, giữ nguyên cụm từ của nhà thơ Lý Thanh Chiếu, nhưng chỉ giữ bốn từ “Vãn Lai Phong Cấp”.
Thống nhất vậy đi, tựa truyện sẽ kết thúc như thế.
Ai bắt tôi đổi tên truyện thà cho tôi một đao còn hơn.
Lời cuối, vị nữ độc giả cao quý kia ơi, hãy nhớ tên truyện không còn là “Tôi muốn em nói ra” nữa nhé! Một thiếu niên “thiên chân vô tà” như tôi làm sao có thể nghĩ đến cái tựa truyện không hài hòa như vậy được chứ?!