Bầu không khí trên xe có vẻ hài hòa dễ chịu, Vân cũng là một người dễ nói chuyện, cả một đoạn đường luôn khiến mẹ cười vui vẻ, cô chỉ mỉm cười lắng nghe. Lái xe vào hầm, hai người chia nhau khệ nệ xách túi to túi nhỏ đi đến thang máy, mẹ cô luôn rất khách sáo với Vân, một đống túi to đều để cô xách còn em thì chỉ cầm mấy túi nhỏ, bữa sáng cũng là để cô đi mua, nhất định không để Vân làm một cái gì cả, ở một góc độ mà Hân không nhìn thấy, Vân lặng lẽ nắm chặt cổ tay trái của mình. Bữa sáng được giải quyết nhanh chóng, mẹ cô ngồi lại trò chuyện một lúc thì cũng đã biết được nguyên nhân cả hai ở chung, bà không nghĩ gì nhiều mà chỉ cho là hai người là bạn thân với nhau và Vân đơn thuần là một người bạn tốt đang giúp bạn của mình.
"Con gái ở phòng nào đấy?"
"Phòng bên trái ạ". Mẹ cô bước vào phòng mà cô chỉ đến nhưng vừa ngó vào một lát rồi nhìn cô với ánh mắt có chút kì quái, bà quay qua hỏi Hân.
"Con ở phòng này hả? Thế chăn gối đâu hết rồi?". Hân giật thót người, nhưng không đợi cô đáp lại thì ngay lập tức có giọng nói vang lên từ đằng sau giúp cô trả lời mẹ.
"Biết cô ghé qua nên là hồi sáng bọn cháu có đổi sang ga mới, bộ mới cháu cất trong tủ, cháu quên không bảo chị Hân lấy ra"
"Vâng, để cháu dọn lại giường đã ạ". Vân mỉm cười ôm bộ chăn gối mới đến, mẹ cô cười gật đầu nhường đường cho hai người.
"Tối nay hai đứa có muốn ăn lẩu không? Mẹ mang nhiều rau lắm, rau nhà trồng không có phun chất, vừa ngon lại đảm bảo sạch sẽ". Mẹ Vân ngó vào hỏi hai người đang vật lộn với đống chăn ga. Thấy thế cả hai đồng thanh nói.
"Ăn lẩu xương được không ạ?"
"Nếu vậy phải có xương mới được, nhà còn xương không hai đứa?". Vân nhanh chân chạy ra kiểm tra tủ lạnh thì phát hiện trong tủ chỉ còn mấy thứ cơ bản như trứng gà với rau dưa.
"Chắc phải đi mua thêm rồi"
"Gần đây có chợ không cháu?"
"Không ạ, chợ cách đây khá xa, hay hai cô cháu mình cùng đi được không ạ, trong siêu thị thì khó mua rau, xương lắm". Vân cầm chìa khóa vừa nói, em chỉ khoác thêm áo gió, mặc như vậy ở trong nhà thì ấm nhưng ra bên ngoài chỉ có nước chết rét, mẹ Hà thấy thế tính nhắc Vân mặc thêm áo vào nhưng lại Hân từ phòng Vân đi ra mà trên tay cầm theo cả áo khoác với khăn quàng.
"Sao em mặc mỏng quá vậy! Bên ngoài lạnh lắm, em còn chưa quen thời tiết nữa mà". Vừa nói cô vừa mặc áo khoác lông rồi quàng khăn ngay ngắn cho Vân.
"À, em quên mất, thôi không cần khăn đâu, ngốt lắm". Hân trừng mắt một cái, Vân cúi đầu để cho chị quấn khăn, nhìn thấy hành động quen tay hay làm của con gái, mẹ Hân có chút cảm thán.
"Hai đứa có vẻ thân nhau quá nhỉ,". Dứt lời cả hai đứng khựng lại tại chỗ, Vân làm như không có gì rất tự nhiên đáp.
"Chị ấy là người rất chu đáo, cô à mình đi thôi". Đánh lạc hướng chủ đề một cách vụng về nhưng có vẻ mẹ không có nghĩ nhiều, trước khi đi bà còn dặn dò Hân.
"Con xem nhà có thiếu gì thì gọi cho mẹ nhá, tiện thể mua luôn". Hân vội dạ vâng rồi tiễn hai người ra cửa.
"Em đi đây" Nói rồi Vân vẫy tay tạm biệt Hân.
Đi xuống nhà xe, Vân vừa đi vừa nói chuyện với bà.
"Lâu lắm rồi cháu không ăn lẩu, nhiều lúc bận quá còn quên cả ăn, càng cuối năm thì càng bận, đợt vừa rồi không biết chị Hân có ăn uống đàng hoàng không nữa". Bà gật đầu, đúng là Hân cũng hay gọi điện về kêu bận rộn, xuất phát từ tò mò bà quay qua hỏi Vân.
"Thế bây giờ cháu đang làm nghề gì vậy?"
"Cháu làm nhân viên văn phòng bình thường thôi ạ, nhưng là làm ở một công ty nước ngoài bên Anh, một năm cũng có thể về mấy lần"
"Chà chà, còn trẻ mà đã có công việc tốt như vậy, cháu siêu quá, bây giờ mà làm bên nước ngoài là quá giỏi rồi đấy. Nhưng mà dù bận đến đâu cũng phải ăn uống đàng hoàng, cô thấy cháu gầy rộc thế này, thanh niên bọn con lúc trẻ không để ý ăn uống với sức khỏe gì hết, đến khi về già mới thấy hậu quả". Mẹ Hân có chút bất ngờ, tuy bà biết là người bạn chung nhà với con gái mình phải đi làm xa và cũng ít về nhưng bà không nghĩ là làm việc nước ngoài, dù còn rất trẻ nhưng cô bé này đã có một công việc mà ai cũng mong muốn.
"Cô nhìn cháu gầy thế này lấy đâu ra sức mà làm, bố mẹ mà thấy thì lo chết đi được". Mẹ Hân vừa nói vừa chẹp lưỡi lắc đầu, có lẽ bà thật sự lo lắng bởi ngoại hình của Vân có chút giống ma ốm, Vân im lặng một lúc rồi nói.
"Bố mẹ cháu mất rồi ạ, giờ cháu còn một chị một anh với một đứa cháu nhỏ". Mẹ Hân khựng lại một lúc rồi nhẹ giọng nói.
"Cô vô ý quá, xin lỗi cháu"
"Không sao đâu cô, bây giờ cũng rất tốt rồi, cháu gái nhỏ cũng đáng yêu lắm ạ". Vân dừng đợi đèn đỏ, cô lấy máy mở hình ảnh khoe An Chi.
"Chà chà con bé xinh xắn quá, nhưng mà sao nhìn cậu này trông quen quen, hình như cô gặp ở đâu rồi". Bà phóng to ảnh anh Nam lên, vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Cháu con bố Trịnh, cô cháu mình cùng quê với nhau đấy ạ". Bà mở to mắt bất ngờ nhìn cô, Vân ngượng ngùng cười.
"À! Cô nhớ rồi, con út bố Trịnh, mẹ Dung đúng không! Lớn quá cô không nhận ra, đấy bảo sao thấy quen quen, ngày trước cô có thấy qua đứa con trai lớn nhà ông ý mà". Bà nhờ lại một chút chuyện hồi xưa, nhớ ra được cái gì bà liền kể cho Vân nghe.
"Có thể cháu không nhớ nhưng hồi bé cháu với Hân đã từng gặp nhau rồi đấy. Trước kia cô chú có làm chung với bố cháu, hôm nào trời râm mát là Hân hay theo cô chú ra đồng chơi, nếu cô nhớ không nhầm thì hôm đó anh Trịnh đi cùng với hai đứa cháu ra cùng. Lúc ấy anh cháu cũng lớn lắm, mà Vân thì chắc tầm 2 tuổi gì đấy, Hân nó thấy anh lớn nên không dám chơi cùng, mà lại đòi chơi cùng với em bé nha". Mẹ Hân vui vẻ kể chuyện.
"Thật ạ? Hồi ấy cháu cũng không nhớ lắm". Vì phải lái xe nên Vân không nhìn bà nhưng sự kinh ngạc không giấu khỏi từ ánh mắt.
"Chuyện cũng lâu rồi, cô nhớ là lúc đấy cháu bé tí, à hai đứa còn đánh nhau, Hân ngày xưa hay khóc nhè, mỗi lần như thế là sẽ chạy đi mách bố mẹ nhưng mà hôm đấy lại không dám nói gì". Nghe vậy Vân cười phá lên, thật tiếc cô muốn nhìn khuôn mặt ấm ức của Hân lúc đó.
"Thế là có duyên đấy, không ngờ hai đứa lại là bạn bè cùng nhà với nhau. Tốt quá, vừa cùng quê lại còn từng quen biết nhau lúc bé, sau này có gì hai chị em bảo nhau mà chú ý ăn uống với sinh hoạt ha"
"Ăn uống thì bọn cháu cũng có khẩu vị giống nhau, trong sinh hoạt thì bọn cháu khá là ăn ý trong việc phân chia, chung sống lâu nhưng bọn cháu chưa bao giờ tranh cãi về mấy cái này". Vân vừa chăm chú vừa nói, khi nhắc đến Hân cô đều không nhịn được mà nở nụ cười dịu dàng.
Sau đó hai người thường nói về những mẩu chuyện vụn vặt trong quá khứ của Hân, dường như cô đã dần tưởng tượng ra một dáng vẻ chưa từng gặp của Hân khí đó, Vân cười vui vẻ rất lâu, có vẻ như mẹ của Hân cũng đã thân thiết với cô hơn một chút.
Vừa bước vào chợ, cả hai như có cùng tần số với nhau, mặc cả lẫn chọn rau gần như không một lời nói nào nhưng chỉ liếc mắt Vân vẫn chọn lựa được mớ rau tươi nhất trong đống rau cái héo cái ủng. Mẹ Hân vừa đi vừa hết lời khen ngợi Vân, hai người còn khoác tay nhau như hai mẹ con chính hiệu. Sau khi đếm đủ nguyên liệu cần, mẹ Hân rất hào phóng khi mua xương ninh nước lẩu nhưng còn lại những cái khác đều do Vân chi trả, sau đó họ có ghé qua siêu thị một chút.
"Đây là thẻ chung của bọn cháu, mỗi tháng bọn cháu sẽ gửi tiền ăn vào đó nhưng do lười nấu ăn nên thẻ còn rất nhiều tiền ạ". Ban đầu bà vô cùng áy náy vì để Vân trả tiền nhưng nghe rằng trong thẻ cũng có tiền của Hân bà đã bớt cảm giác áp lực đôi chút. Sau đó Vân gọi điện hỏi Hân xem nhà thiếu gì còn tiện mua.
"Tương ớt, à muối Hảo Hảo cái này quan trọng, xì dầu, à mà em có mua nhiều đậu phụ không? Chị thích đậu phụ, hừm... à thiếu cả bột canh với hạt nêm, hết rồi em". Đứng bên cạnh mà mẹ Hân thở dài chán luôn.
"Con bé này ở kiểu gì mà thiếu này thiếu kia cũng không biết đường mà mua, tích dần rồi mua một thể hả?". May mà còn trong siêu thị nên cả hai nhanh chóng mua xong đồ rồi trở về nhà.
Trong lúc mẹ Vân ninh xương làm nước lẩu, Vân kéo Hân vào phòng nói nhỏ với chị.
"Em nói bọn mình có ăn với thẻ nhà, mỗi tháng đều gửi tiền vào đấy, với cả em bảo em là nhân viên văn phòng bình thường nhớ phải phối hợp với em"
"Chị biết rồi, đi đường có lạnh lắm không em". Hân nắm lấy tay Vân ủ ấm, thể chất của Vân không tốt, chân tay lạnh toát, bình thường vẫn là cô ủ ấm cho em.
"Cũng không lạnh mấy, chị ra ngoài hỗ trợ cô đi, đừng có đứng rúc vào đây". Vân đã nói vậy thì Hân đành ra ngoài một mình.
Trong khi Hân rửa rau thì Vân đứng cạnh bàn bếp kể về câu chuyện ngày nhỏ của cả hai.
"Đúng rồi lúc đấy chị khóc quá trời thế là em cũng khóc theo luôn". Mẹ Hân cũng nói về ngày xưa Hân nghịch ra sao như thế nào, làm Hân vừa giận mà vừa xấu hổ, vừa trò chuyện tâm sự, thi thoảng bà còn nói thêm là cả hai không biết chăm sóc bản thân, còn mắng Hân không biết chăm sóc nhà cửa lúc Vân vắng mặt.
Đến khi ăn lẩu bố Hân có gọi điện hỏi thăm, cả nhà ngồi nói chuyện thêm một lúc giữa nồi lẩu sôi ùng ục, sau đó chú còn mời Vân ghé qua nhà mình chơi. Sau khi ăn xong Hân vào rửa bát với Vân nhưng giữa chừng bị cắt ngang bởi Vân có việc gấp cần mở họp nên mẹ Hân đành vào hỗ trợ.
"Vân là một cô gái chăm chỉ, không ngờ rằng đó là con út nhà anh Trịnh...". Mẹ nhỏ nhẹ nói, Hân dừng tay lại một chút.
"Mẹ tin những lời đồn đó sao, trong mắt con em ấy chỉ là một cô gái bình thường mà thôi". Hân biết lời mà mẹ nói là gì, cho đến tận bây giờ mỗi khi nhắc đến lại khiến tim cô đau nhói, không một ai hiểu con người em, những gì họ thấy là mặt tối mà em không muốn đưa ra ngoài ánh sáng, ngay lúc này cô thực sự rất hận kẻ đã lan tin đồn bậy, trong lòng cô nóng nảy muốn phủ định tất cả, cô không muốn bất cứ ai nghi ngờ hay phán xét em, kể cả đó có là mẹ hoặc ít nhất không phải trước mặt cô.
"Mẹ cũng thấy vậy nhưng con à nhà người ta có điều kiện hơn nhà mình nhiều, dù thế nào nếu để người ngoài họ biết họ sẽ có những lời đồn không hay"
"Ý mẹ là họ cho rằng con vì muốn bám lên nhà Vân nên bất chấp chơi với người có nhiều tai tiếng là em ấy phải không". Hân trầm giọng nói, không lòng vòng, cô nói thẳng suy nghĩ trong lòng mẹ mình.
"Hân à mẹ không có nói thế". Bà lo lắng nhìn Hân.
"Nhưng mẹ nghĩ như thế". Hân nhìn thẳng vào ánh mắt mẹ, không một chút trốn tránh.
"Mẹ chỉ lo cho hai đứa thôi. Người biết thì nói bạn bè chơi với nhau còn ai không biết thì họ sẽ có những đồn đoán cái không hay, vậy nên dù thế nào thì mình vẫn nên có chút khoảng cách". Bà vội vàng giải thích, bà biết rằng Hân thật sự rất trân trọng Vân.
"Con không quan tâm người ngoài nói gì, con quý trọng em ấy và em ấy cũng vậy, mối quan hệ của bọn con vẫn sẽ như vậy mãi mãi về sau". Hân suýt nữa đã nói bản thân mình yêu Vân và vẫn sẽ yêu em bất chấp sự băng hoại của thời gian.
"Bây giờ các con còn trẻ rồi đến lúc hai đứa sẽ có gia đình riêng, đến lúc mỗi đứa có chồng có con rồi thì làm sao mà dính lấy nhau như bây giờ được?"
Dứt lời xung quanh cô chỉ còn những tiếng ong ong bên tai, tựa như mọi thứ đang trôi chậm lại. Đúng vậy, với cô đó là tình yêu nhưng với mẹ đó chỉ là tình bạn, mà tình bạn sao có thể bên nhau suốt đời được. Có lẽ cả đời bản thân cô sẽ chẳng thể nào quang minh chính đại nói yêu em trước mặt người ngoài được hoặc ít nhất không phải thời khắc này.
"Nếu giả sử... con nói giả sử, con... không lấy chồng thì sao?". Không đợi Hân nói tiếp mà mẹ đã ngay lập tức phủ định cô, dường như mẹ chẳng hề để trong lòng những lời bộc bạch ấy.
"Nói linh tinh! Con bây giờ nghĩ vậy thôi, mẹ hiểu các con còn trẻ muốn tập trung phát triển sự nghiệp nhưng mà Hân à, rồi một ngày khi con nhìn lại, có thể lúc ấy con đã có một số thành tựu nhất định trong cuộc đời, và con biết đó là lúc con cần người bầu bạn. Khi ấy, ốm ai chăm? Bố mẹ đâu thể chăm sóc cho con cả đời được, già rồi ai lo, mất rồi an chôn, ai thờ cúng? Lấy chồng sinh con không đơn giản là lập gia đình đâu con à."
"Tin mẹ đi, là do con chưa gặp đúng người thôi". Sau câu nói đó, bầu không khí như trầm xuống, Hân không có đáp lại cũng không tỏ thái độ gì nhưng là một người mẹ bà biết có lẽ bản thân bà đã quá nặng lời với Hân rồi.
"Đừng có nghĩ nhiều như thế con à, đời còn dài, tương lai không ai nói trước được đâu". Hân gật đầu nói vâng. Cô biết mẹ đang bên ngoài phòng khách nghỉ ngơi, bà vốn không coi cuộc trò chuyện này là điều gì đó quá quan trọng cả, dù biết là thế nhưng tay cô vẫn âm thầm siết chặt.
Cả hai tận lực diễn trò chị chị em em cho đến cuối ngày cô mới dần thấy mệt mỏi, đêm nay tất nhiên là không thể ngủ chung, mẹ cô có thói quen ngủ sớm dậy sớm nên chưa tới chín giờ bà đã muốn đi ngủ nhưng cô thì không được như thế.
Kể cả ngày nghỉ mà Vân vẫn bận như thường, đợi mẹ vào phòng xong Hân liền chui vào thư phòng với Vân, dường như em đã biết trước là cô sẽ đến nên khi cô bước vào, em dừng tất cả việc trên tay rồi nhìn cô.
"Mẹ chị đi ngủ rồi à?" Bánh Mì lười biếng nằm trên đùi Vân, cô đưa tay đẩy cửa vào rồi tiện tay đóng lại.
"Ừm, em còn bận lắm không?"
"Chị quan trọng hơn mà, lại đây nào" Vân ôm Bánh Mì lên đi đến ngồi bên cạnh Hân trên ghế dài, cô lấy tay đẩy đẩy Bánh Mì ra chỗ khác chơi, nó meo meo mấy cái rồi nằm xuống bên cạnh Vân, Hân chiếm được chỗ rồi thì cả người ngay lập tức thả lỏng tựa nằm lên đùi em, Vân bị kẹp ở giữa chỉ biết cười trừ rồi lấy chăn mỏng đắp lên người Hân.
"Vân à, chị biết hôm nay mẹ chị...". Những lời tiếp theo Hân thực sự không biết phải nói như nào với em, nói rằng mẹ cô quá khách khí với Vân sao? Hay là mẹ cô không ủng hộ chúng ta? Liệu em có cảm thấy mệt mỏi khi ở bên cô không?
"Không sao, tương lai đâu ai biết trước được gì, chỉ cần bây giờ hoặc thậm chí là sau này chúng ta vẫn có nhau, em chỉ cần có vậy"
"Chị rất muốn có được sự ủng hộ từ bố mẹ, em biết mà, chị cũng mong họ cũng sẽ yêu thương em như cách họ yêu chị, nhưng có lẽ điều đó sẽ rất khó khăn, em biết đấy chưa chắc họ có thể chấp nhận, huống chi là ủng hộ". Hân chán nản nhìn vào hư không, cô thực sự không muốn nói điều này trước Vân nhưng cô lại không muốn giấu diếm em điều gì, ngay lúc này cô không chắc bản thân mình có thể đủ can đảm công khai với bố mẹ, đứng trước máu mủ ruột thịt, cô thực sự không thể chịu nổi ánh nhìn buồn bã tràn đầy thất vọng của họ được.
"Chị có tin em không? Nếu có vậy chị đừng nghĩ gì cả mà hãy tin em, em không mong vì chuyện của chúng mình mà chị có xích mích với gia đình, cô chú là những người chị yêu thương và ngược lại cô chú cũng rất trân trọng chị, giống em vậy". Vân nghiêng đầu nhìn, cô biết chị đang trong một tình huống khó khăn, cô không bận tâm người ngoài nhưng đó là bố mẹ Hân, phiền muộn của chị cũng là phiền muộn của cô, Vân biết mình không thể làm gì để thay đổi chuyện này, điều mà cô có thể làm lúc này chỉ có thể là bên cạnh tiếp thêm lòng dũng cảm cho chị mà thôi.
Hân vươn tay vuốt ve khóe mắt Vân, cô dựng người dậy. Đôi mắt nâu sáng dưới ánh đèn vàng nhạt lại càng tỏa sáng thâm thúy, Hân lấy hai tay bưng mặt Vân dịu dàng hôn từ trán xuống đến khóe mắt em.
"Xin lỗi em "
"Xin lỗi gì chứ? Không sao đâu, thực sự không sao hết". Em lúc nào cũng dịu dàng như vậy, Hân như được tiếp thêm động lực, chắc chắn cô sẽ không để em phải đợi lâu nữa.
"Cảm ơn em" Cô biết gia đình Vân rất ủng hộ quan hệ hai đứa điều này đã tiếp thêm tự tin cho cả hai nhưng gia đình cô lại không như vậy, sẽ phải rất lâu, không biết em có chờ được không? Liệu em sẽ nản lòng chứ.
"Dù kết quả ra sao em đều chấp nhận, nên là Hân đừng nghĩ nhiều làm gì nha?" Vân đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc của Hân, còn tay còn lại vỗ vỗ vào lưng chị như dỗ em bé. Hân dụi vào cổ cô có hơi buồn buồn thế nên Vân bất giác cười một tiếng.
Dù không ai nói gì nhưng trong lòng Hân đã phần nào bình tĩnh lại, lúc này lồng ngực cô như nóng lên, hơi thở cũng dần nhẹ hơn, Hân dường như cảm thấy giờ phút này mới đáng quý biết bao, bởi có lẽ cô đã tìm được bến đỗ cho mình rồi.
Có lẽ lâu quá mà không thấy con gái mình quay lại phòng, mẹ Hân mơ màng tỉnh dậy muốn gọi Hân đi ngủ nhưng quanh phòng khách lại không thấy ai, nhà vệ sinh cũng không sáng đèn, bà nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng làm việc, cánh cửa chỉ mở hé một khe nhỏ, bà chỉ thấy mỗi bóng lưng Hân nhưng cuộc hội thoại bà lại nghe rất rõ ràng. Đó là khoảnh khắc bà biết, cuộc trò chuyện ngày hôm đó không hề bình thường như những người bạn tâm sự với nhau....
Cuối cùng thì Vân phải họp online còn Hân ấm ức vào phòng mẹ ngủ, tuy nhiên cô cũng chả ngủ được mấy. Đợi đến khi khẽ nghe tiếng mở cửa từ phòng bên kia, Hân lén lún xuống giường, cô chậm rãi nhấc chăn ra khỏi người, trước tiên đặt chân xuống giường rồi nhẹ nhàng trườn như sâu đo ra khỏi đệm, vì sợ tiếng động mà cô không dám đi dép mà chỉ nhẹ nhàng nhón chân ra khỏi phòng rồi chuồn sang phòng đối diện.
Thấy chị vào phòng mình Vân cũng không bất ngờ mấy, cô nhắc một góc chăn cho chị chui vào.
"Em cài giờ rồi, sáng tranh thủ chạy về phòng nhé" Hân cười hề hề ra dấu ok, hai người ôm nhau ngủ an yên cả đêm kết thúc một ngày cùng nhau.
Nửa đêm, bà Hà trở mình khó chịu, khi đưa tay với sang bên cạnh bà phát hiện bên cạnh mình trống không, chỗ nằm đã lạnh từ lâu.
Sáng ngày hôm sau, ba người lên đường về lại quê, mẹ Hân đôi lúc lại chỉ im lặng quan sát cả hai mà không nói một lời nào. Vân quyết định trở hai mẹ con chị về nhà trước, ngày mai cô sẽ qua thăm nhà Hân sau, lúc rời đi mẹ Hân chỉ lặng lẽ xách đồ và nói lời chào tạm biệt Vân.
Tối đó hai người gọi video cho nhau, Hân rất hứng thú cho cô xem qua phòng ngủ của mình, Vân được nhìn thấy nơi chị được sinh ra và lớn lên không khỏi bồi hồi, khi đó đầu cô chợt hiện ra một viễn tưởng, nếu như hai người họ có cơ hội được học cùng trường, có lẽ họ sẽ quen biết nhau sớm hơn, làm bạn, cùng nhau đi học rồi cùng nhau về nhà, mỗi tối sẽ qua nhà nhau học bài hay cuối tuần sẽ dành thời gian chơi với nhau, họ sẽ dành cả buổi chiều ở phòng Hân nói chuyện, làm những chuyện con gái, cùng nhau đi qua tuổi học đường, cùng nhau trưởng thành, từ làm bạn rồi làm người yêu.
Trong viễn tưởng đó cô là người bình thường, sẽ không phải trải qua những chuyện tồi tệ nào trong quá khứ, chắc sẽ không dễ dàng hơn bây giờ bao nhiêu đâu, nhưng có lẽ, được đến bên chị với tư cách là một người bình thường cũng là một loại may mắn rồi. Vân bị chính viễn tưởng của mình làm chọc cười, cô buột miệng nói ra lời âu yếm.
"Em yêu chị nhiều hơn em tưởng".
Cuối cùng cô đã hiểu ra, chỉ cần đó là chị, chỉ cần người đó là Hân cô chắc chắn vẫn sẽ yêu thêm nhiều lần nữa.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu lắm mới viết lại, ngôn từ có lẽ không được trau chuốt lắm, mong mọi người thông cảm:333 Truyện sẽ không drop đâu, mọi người yên tâm nha:33
Kể cho mọi người nghe trải nghiệm 1 ngày của con ghẻ ông trời là như nào:)) Chuyện là Au có dịp được đi chơi Hồ Tây với 2 đứa bạn của mình, ban đầu 3 đứa ngồi dưới cây phượng, chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nhưng không biết bằng một thế lực nào đó mình lại vu vơ nói "Ê nhỡ cành cây rơi chúng đầu mình thì sao". Tất nhiên là trong ba đứa thì chả có ai tin:))) Nhưng trời đột nhiên nổi giông và cành cây cao gần 2m rơi xuống thật mọi người ạ:))) Mình là người biết trước nên mình chạy trước:))) chỉ kịp kêu 2 đứa kia chạy đi. Nhưng đã là con ghẻ thì là người bình thường cũng được trời ưu ái mọi người ạ, gió thổi to quá nên cành cây bị thổi lệch hướng, 2 đứa kia không kịp chạy thì không bị sao nhưng người chạy trước là mình thì hứng nguyên cây:)))
Đến tối mình mới nhớ ra là trong truyện có tình tiết Vân suýt bị cành cây rơi trúng người:)))