1.
Tôi sinh ra ở một làng quê rất bình thường phương Bắc, bố tôi làm thợ mộc, thu nhập cũng không đến nỗi nào.
Trước khi tôi ba tuổi, tôi đã có một khoảng thời gian hạnh phúc, mẹ tôi đã mua cho tôi mấy con hổ nhỏ bằng vải, đưa tôi đi chụp ảnh kỉ niệm và mua một chiếc xe tập đi rất dễ thương.
Đến khi bố tôi bị thương ở tay, không thể làm việc, cuộc sống gia đình chúng tôi sa sút.
Con gái là vàng ngọc trời cho đối với những gia đình giàu có ở nông thôn, nhưng lại là cái gai dằm trong họng đối với những gia đình nghèo khổ.
Dường như tất cả những nỗi đau và nghèo đói đều có một lý do chung, bởi vì là con gái.
Ở phương Bắc, nhà nào không có con trai nối dõi gọi là tuyệt hậu. Những kẻ ganh tị đỏ mắt với sự khấm khá của gia đình tôi, sau khi bố tôi sa sút, đã đâm thọt sau lưng ông ấy và mắng ông ấy là thằng già khú lấy vợ tịt không sinh được con trai, làm hỏng cả gia phong tổ tiên của gia đình.
Sau khi mất khả năng lao động, bố tôi uống rượu bê tha, hút thuốc, đánh đập, mắng mỏ mẹ tôi không tiếc lời đổ lỗi do mẹ không sinh được con trai, làm ông bị người làng chê cười.
Mẹ tôi mặc cảm lắm, thường ôm tôi khóc và nói nếu tôi là con trai thì bố đã không tủi nhục đến thế.
Khi tôi còn là bé, tôi cảm thấy xấu hổ vì là con gái. Trong thời gian dài tôi không thích nói chuyện, và tự tưởng tượng mình là con trai.
Mãi khi tôi lên bốn tuổi, sự ra đời của em trai tôi đã mang lại niềm hy vọng mới cho gia đình này. Hôm đó bố tôi rất vui, mua loại rượu và thuốc lá đặc biệt mà bình thường ông chả nỡ bỏ xu teng nào ra mua.
Mẹ tôi ôm em trai tôi không ngừng khóc vì sung sướng, cuối cùng cũng có một mụn con trai.
Tôi rất vui khi nhìn thấy em trai mình, nếu có em trai rồi thì ba mẹ sẽ không còn buồn bã tủi hổ nữa.
Lúc đó tôi còn quá nhỏ để nhận ra rằng đứa em trai này chính là bóng ma ám ảnh suốt cuộc đời mình