Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 7




Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh cũng không biết chính mình bị điều tra rõ ràng, tối nay là đêm cuối cùng trước khi muội muội xuất giá, nàng vội vàng dặn dò bào muội.

Chính phòng Triều Hà Viện sớm đã thổi tắt nến, màn trướng buông xuống, hai tỷ muội cùng nằm trong một ổ chăn, khe khẽ nói nhỏ.

“Tỷ tỷ, muội luyến tiếc tỷ.” Hai người đã ở bên nhau từ trong bụng mẹ, từ nhỏ đã như hình với bóng, sắp phải tách ra, nồng đậm không tha bao phủ Kỷ Uyển Tương.

Tỷ muội không còn mẹ, giáo dục trước khi thành thân liền giao cho Hà ma ma, nghe xong những lời mắc cỡ đó, gương mặt Kỷ Uyển Tương ửng đỏ, giờ phút này cũng hoàn toàn vứt ra sau đầu.

“Tỷ tỷ cũng luyến tiếc muội.” trong bóng đêm Kỷ Uyển Thanh cầm tay muội muội, vỗ nhẹ nhẹ: “Chỉ là nữ nhi lớn lên, chung quy phải gả cho người.”

“Trịnh Nghị làm người chính trực, phẩm hạnh rất tốt, là từ trước cha mẹ xem trúng, muội gả cho hắn, tỷ tỷ thực yên tâm.”

Tỷ tỷ thay mẹ, muội muội thực nhu nhược, từ ba năm trước, Kỷ Uyển Thanh đã không thể làm nũng tùy hứng, cho dù nàng lưu luyến không thua gì bào muội, nói ra cũng vô dụng.

“Sau này muội là người Trịnh gia, cũng không thể yếu đuối khóc nhè giống ở nhà, muội là trưởng tẩu, phải hiếu kính mẹ chồng, yêu quý đệ muội.” Khuyên nhủ hai câu, Kỷ Uyển Thanh chuyển đề tài, nói: “Đương nhiên, muội cũng không thể làm quả hồng mềm, lúc nên cứng rắn thì phải cứng rắn.”

Kỷ Uyển Thanh chỉ cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, lải nhải, dặn dò từ cuộc sống hàng ngày đến cách làm người xử sự, Kỷ Uyển Tương rưng rưng nghe xong, liên tục gật đầu: “Dạ, tỷ tỷ, muội biết, muội nhất định sẽ sống tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Kỷ Uyển Thanh nghe giọng nói muội muội nghẹn ngào, liền dừng câu chuyện: “Được rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, tỷ tỷ nói thêm câu nữa, chúng ta liền ngủ.”

Câu sau nàng nói thực trịnh trọng, Kỷ Uyển Tương vội lau nước mắt, nghiêm túc lắng nghe.

“Sau khi muội thành thân, liền lập tức cùng Trịnh gia rời kinh, trong vòng mấy năm tới không được trở về.” Kỷ Uyển Thanh nghĩ nghĩ, bổ sung: “Ít nhất bảy, tám năm.”

Từ hôm nay hạ thánh chỉ tứ hôn, mưu tính của Kỷ Hoàng hậu trồi lên mặt nước, Kỷ Uyển Thanh không thể không ác ý phỏng đoán đối phương.

Nàng tất nhiên hy vọng sống an phận thủ thường, nhưng lỡ như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bào muội là nhược điểm duy nhất có thể áp chế nàng, kinh thành quá nguy hiểm, vẫn là biên thành tương đối an toàn.

Trịnh phụ là đại tướng trong quân, phẩm cấp của đồng chí cũ sẽ không thấp, có bọn họ chăm sóc, mặc dù Kỷ Hoàng hậu muốn làm gì, khó khăn cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Đương nhiên này cũng không bảo hiểm, Kỷ Uyển Thanh chỉ có thể khẩn cầu, sau khi tiến cung, tình cảnh của nàng sẽ không quá mức gian nan, để tránh liên lụy bào muội.

Kỷ Uyển Tương nghe vậy đầu tiên là cả kinh, nhưng đầu óc vừa chuyển, cũng hiểu được, nàng nhịn không được âm thầm rơi lệ.

“Khóc cái gì?” ngược lại Kỷ Uyển Thanh thực bình tĩnh, mặc dù khó chịu cỡ nào, cũng sẽ không đau đớn bằng thời khắc cha mẹ huynh trưởng từ thế, nàng an ủi muội muội: “Xe đến trước núi ắt có đường, về sau sẽ khá lên.”

Kỷ Uyển Tương lau nước mắt, nghẹn ngào vâng dạ, mạnh mẽ gật đầu.

Tỷ muội ly tình lả lướt, Triều Hà Viện yên tĩnh vạn phần, mà trong hoàng cung đại nội lại náo nhiệt hơn nhiều.

Trong Khôn Ninh Cung, Kỷ Hoàng hậu giơ tay đảo qua, hất đổ chung trà trên bàn, “Xoảng” một tiếng, quăng ngã nát.

“Một đám phế vật vụng về đến cực điểm.” sắc mặt Hoàng hậu âm trầm: “Chỉ mới gần một tháng đã cho bổn cung phiền toái không nhỏ.”

Bà mắng, chính là đám người Tĩnh Bắc Hầu phủ Tào thị.

Từ sau khi Hoàng hậu triệu kiến Kỷ Uyển Thanh, liền xác định người được chọn làm Thái tử phi, kế tiếp, bà nỗ lực đạt thành mưu đồ.

Tuy Xương Bình Đế nâng đỡ một đảng Kỷ Hoàng hậu, cũng không tính để Thái tử phi tăng thêm thế lực cho Đông Cung, nhưng không có khả năng Hoàng hậu nói gì nghe nấy.

Vì thuận lợi hạ thánh chỉ tứ hôn, bà cũng phí không ít tâm lực.

Hoàng hậu chuyên chú việc này hơn một tháng, thật vất vả thành công, đáng tiếc còn chưa kịp cao hứng, bà đã việc biết Kỷ Uyển Thanh vì hôn sự của bào muội mà trở mặt với người nhà.

Bà giận điên người.

Kỷ Uyển Thanh trở mặt với người nhà, này cũng không sao, mấu chốt chính là bào muội kia.

Là người thân duy nhất còn trên đời, địa vị của bào muội trong lòng Kỷ Uyển Thanh không cần đoán? Một trong những điểm khiến Kỷ Uyển Thanh hợp tâm ý Hoàng hậu chính là có một bào muội như vậy.

Hoàng hậu đặt Kỷ Uyển Thanh ngồi trên vị trí Thái tử phi, một phần vì không cho một đảng Thái Tử tăng thêm thế lực, nhưng mấu chốt nhất chính là muốn đối phương trở thành tai mắt sâu trong Đông Cung, ở thời điểm bà yêu cầu chấp hành nhiệm vụ.

Điều này hiển nhiên không phải một người có thể làm được, Kỷ Uyển Thanh rất mẫn tuệ, muốn một người thông minh như vậy phối hợp, Hoàng hậu cần phải nắm được nhược điểm trí mạng của đối phương.

Bào muội chính là nhược điểm yếu hại Hoàng hậu nhìn trúng.

Nhưng mà chỉ trong vòng thời gian một tháng, Tĩnh Bắc Hầu phủ đã lăn lộn thành như vậy, ngày mai, bào muội liền xuất giá, hơn nữa nhà chồng sẽ thực mau rời kinh.

Làm sao Hoàng hậu có thể không giận.

Bà oán hận chụp bàn, đáng tiếc chính mình lúc trước tính toán.

Vốn dĩ, Hoàng hậu định chờ sau khi thuận lợi hạ thánh chỉ tứ hôn bà, nhàn rỗi, liền tinh tế suy tính nhà chồng cho Kỷ Uyển Tương.

Bà tính toán gả Kỷ Uyển Tương vào nhà người tâm phúc, hoàn toàn nắm giữ, không ngờ mới vừa truyền lời tới Tĩnh Bắc Hầu phủ, bên kia thế nhưng hồi bẩm tin tức như vậy.

Lúc trước sở dĩ Hoàng hậu không dặn riêng, thứ nhất, là bởi vì vội vàng nhọc lòng thánh chỉ tứ hôn; thứ hai, quan trọng là bà không nghĩ tới Tĩnh Bắc Hầu phủ sẽ làm như thế.

Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, bởi vì Tĩnh Bắc Hầu phủ đầu nhập vào không lâu, bà không quen thuộc lắm, lúc trước chỉ cảm thấy đối phương hơi bình thường.

Hiện giờ xem ra, bà đã đánh giá cao bọn họ, Kỷ Tông Hiền quả thực không có chút tầm mắt gì cả, khó trách kế thừa hầu phủ, lại không thể tiếp nhận thế lực của phụ huynh, chỉ mới ba năm, Tĩnh Bắc Hầu phủ thực lực mạnh mẽ bỗng nhiên sa sút thành nhị đằng thế gia.

Hoàng hậu không khỏi nhớ tới tiền nhiệm Tĩnh Bắc Hầu, Kỷ Tông Khánh năng lực nhất đẳng, chỉ tiếc ông thân là người Kỷ gia, lại hoàn toàn không muốn ủng hộ mẹ con bà.

Cái gọi là đảng bảo hoàng, chỉ là một lý do, ông họ Kỷ, không hướng về Kỷ Hoàng hậu, kỳ thật đã thiên hướng Đông Cung.

Vốn cho rằng Kỷ Tông Khánh đã đủ bà lo lắng, không nghĩ tới đệ đệ ruột cũng không kém cỏi chút nào.

Sắc mặt Hoàng hậu đã âm trầm thật lâu, không có dấu hiệu chuyển tốt, nhũ mẫu Hồ ma ma chỉ phải khuyên nhủ: “Nương nương, ngài đừng tức giận hư thân mình, không phải ngày mai Kỷ nhị tiểu thư mới xuất giá sao? Thật sự không được, liền hối hôn.”

Hiện giờ cửa cung đã đóng, tuy truyền tin tức thực gian nan, nhưng cũng không phải truyền không được.

Hoàng hậu lắc đầu: “Chuyện tới giờ đã không thể hối hôn.”

Tứ hôn thánh chỉ vừa hạ, tất cả tai mắt trong kinh thành đều tập trung ở Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Trong đó có một là của Xương Bình Đế.

Hấp tấp đính hôn thành hôn, có thể miễn cưỡng nói là vâng theo ý nguyện của phụ thân đã qua đời, nhưng nếu đợi đến trước ngày cưới mới hối hôn, là người ngốc đều đoán được vấn đề gì.

Dưới sự dung túng của Hoàng đế, Hoàng hậu có thể nhanh chóng quật khởi, thật sự không thể thiếu thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng một khi tướng ăn quá khó coi, đánh vỡ cân bằng mặt ngoài, ưu thế của bà sẽ biến mất.

Đến lúc đó, ích lợi đạt được sẽ không bù được phần mất đi.

Hoàng hậu sẽ không làm chuyện ngu xuẩn bậc này.

“Nếu không phải Tào thị ngu xuẩn tự cho là thông minh, sao việc này lại có thể như vậy?” Chính bởi vì cái gì cũng không thể làm, cho nên Hoàng hậu thực nghẹn khuất: “Một đám ngu xuẩn!”

“Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Hồ ma ma lần nữa rót chén trà nhỏ cho Hoàng hậu, bà suy tư một lát, đề nghị: “Nếu ít ngày nữa Trịnh gia rời kinh, hay là chúng ta ra tay giữa đường?”

Hoàng hậu trầm ngâm nửa ngày, lắc đầu: “Như vậy cũng không thỏa đáng, thời gian quá ngắn, với lại Trịnh gia có đồng chí ngày xưa tiếp ứng.”

Thời gian quá ngắn, trên dưới kinh thành ấn tượng còn khắc sâu, ngày xưa Trịnh phụ là đại tướng, bằng hữu quan hệ tốt với ông phẩm cấp sẽ không quá thấp, nháo lên không có chỗ tốt đối với Hoàng hậu.

“Chẳng lẽ chỉ có thể từ bỏsao?” ấn đường Hồ ma ma nhíu chặt, không ai rõ ràng hơn bà chủ tử phí bao nhiêu tâm lực cho chuyện này.

Nói đến điểm này, vẻ mặt Hoàng hậu hơi hòa hoãn, bà cong môi cười: “Đương nhiên không phải.”

Nếu bởi vì thời gian ngắn, ấn tượng của mọi người còn khắc sâu, vậy hoãn một chút; biên thành xa xôi cũng không sao, tốn nhiều người sức của là được.

Còn về Trịnh gia có người che chở, mặc dù suốt ngày phòng bị, chặt chẽ cỡ nào cũng có sơ hở.

Hôm sau giờ Dần, Kỷ thị tỷ muội liền thức dậy, Triều Hà Viện đèn đuốc sáng trưng, từ trên xuống dưới bận rộn không ngừng.

Tắm gội rửa mặt chải đầu xong, Kỷ Uyển Tương tự mình kéo ra hộc tủ dưới bàn trang điểm, từ bên trong lấy ra một rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương.

Bên trong có một tráp trang sức, còn có một miếng ngọc bội chất lượng cực tốt, là di vật cha mẹ trước khi lâm chung để lại cho nàng, nói là giữ làm kỷ niệm.

Vật kỷ niệm Kỷ Uyển Thanh cũng có, là một cây trâm dương chi bạch ngọc, cùng với một rương làm từ gỗ hoa lê, bên trong là một bộ binh thư phụ thân từng dùng.

Tỷ muội hai người trân trọng, cất giữ cẩn thận, ngày hôm qua của hồi môn của Kỷ Uyển Tương đã được đưa đến Trịnh gia, nàng không đưa hai vật này đi trước, mà chờ khi xuất giá mới mang theo bên người.

Kỷ Uyển Tương mới vừa tự tay cất rương nhỏ vào của hồi môn tùy thân, bên ngoài liền có bà tử tiến vào bẩm báo: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, xe của cữu thái thái đã vào cửa.”

Cữu thái thái là cữu mẫu ruột của tỷ muội Kỷ Uyển Thanh, Đào thị là vợ cả của cữu cữu Trang Sĩ Nghiêm. Mới sáng sớm bà đã đến, bởi vì được tỷ muội Kỷ thị mời làm toàn phúc phu nhân.

Kỷ mẫu và huynh trưởng không phải do một mẹ đẻ ra, quan hệ chỉ có thể xem như tàm tạm, cộng thêm khoảng cách hai nhà khá xa, lúc Kỷ phụ Kỷ mẫu còn sống, hai bên cũng chỉ là ngày tết ngày lễ tặng quà, làm đủ quy củ mà thôi, không tính thân hậu.

Nhưng mà, bản thân Trang Sĩ Nghiêm rất có nguyên tắc, là một chính nhân quân tử.

Ngày xưa Tĩnh Bắc Hầu phủ phồn hoa cường thịnh, muội muội của Trang Sĩ Nghiêm là đương gia hầu phu nhân, ông cũng không cố tình tỏ vẻ quá thân thiết, nhưng khi Kỷ phụ Kỷ mẫu lần lượt qua đời, ông cũng không khinh thường tỷ muội Kỷ Uyển Thanh, thái độ lui tới như thường, thậm chí càng chú ý hơn vài phần.

Ông nguyện ý ra mặt vì Kỷ thị tỷ muội, Kỷ Uyển Thanh mới có thể thuận lợi nắm tài vật, của hồi môn cha mẹ để lại trong tay.

Từ trước đến nay dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, tỷ muội Kỷ Uyển Thanh tràn ngập cảm kích cữu cữu.

Lúc này Kỷ Uyển Tương vội vàng xuất giá, Trang Sĩ Nghiêm thu được thư mời, lập tức khởi hành, từ Uyển Châu cách kinh thành hơn hai trăm dặm gấp rút lên đường mới kịp tham gia đại hôn của cháu gái.

Đương thời, nữ tử thành hôn cần mời một toàn phúc phu nhân se mặt cho tân nương, tuy Hà thái phu nhân đốc thúc Tào thị tìm mấy nhà, nhưng đều không hợp ý Kỷ Uyển Thanh, nàng dứt khoát cự tuyệt, cũng mời cữu mẫu Đào thị làm toàn phúc phu nhân.

Toàn phúc phu nhân cần phải đạt yêu cầu cha mẹ, cha mẹ chồng đều khỏe mạnh, có con trai có con gái, tuy ông ngoại bà ngoại Kỷ Uyển Thanh đã qua đời, nhưng nhị lão đều là chết già, nàng và muội muội thương lượng, cảm thấy Đào thị có thể làm toàn phúc phu nhân.

Được mời, Đào thị lập tức đáp ứng, ngày tốt trời mới tờ mờ sáng, bà đã tới.

Kỷ Uyển Thanh nghe bà tử bẩm báo, lập tức đứng lên, vội vàng đi ra nhị môn nghênh đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.