Con Đường Vận Mệnh

Chương 96: Đàm Phán 2




“ Ma Kỳ chúng ta cũng không phải người xa lạ gì! Chuyện gì cần chúng ta đều có thể thương lượng!” giọng Đặng Lâm băng lãnh, không còn một chút ấm áp nào như khi nãy

Hơn nữa mọi người xung quanh đều nhạc nhiên với yêu cầu của Hoàng Kỳ Phương, quả thật yêu cầu không phải nói quá đáng mà là cực kỳ hắc tâm.

Tuy cuộc chiến Vô Biên Thành nhiệm vụ và mưu lược cùa Hoàng Kỳ Phương là quan trọng nhất, thế nhưng Đặng Lâm cũng phải trả giá khá là đắt. hơn nửa hiệp định giữa hai người là một người chiến 4 trấn người còn lại chiến Vô Biên Thành, lợi ích cũng phân chia rõ ràng, vậy mà lúc này Hoàng Kỳ Phương lại nói ra yêu cầu này thì không phải là tâm quá đen à. 

Cảm nhận ánh mắt khó hiểu của mọi người Hoàng Kỳ Phương cũng cười khẽ “ để tôi nói hết xem nào! Làm gì mà xồn xồn lên thế!”

“ tôi chính thức muốn ký kết với anh một hiệp định!” lúc này Hoàng Kỳ Phương mới thật sự nghiêm túc đối mặt với ánh mắt của Đặng Lâm.

“ nơi này không phải là nơi để chúng ta nói chuyện, vào phòng khách rồi nói tiếp!” nói xong Hoàng Kỳ Phương đưa tay ra làm tư thế mời vào.

“ Tiểu Hà! Em vào pha chó chị cốc coffee!” Nàng liền phân phó.

Sau một lát sau 6 người phân chia chủ khách rồi ngồi vào bàn, không khí lúc này khá căng thẳng, không biết trong cái đầu nhỏ nhắn kia đang suy tính điều gì.

Hoàng Kỳ Phương khẽ uống một ngụm coffee rồi thong thả nói.

“ Nhiệm Vụ của anh là thuộc cấp bậc thiên mệnh tính ra thì thuộc cấp bậc SSS, còn tôi chỉ là sử thi mà thôi thuộc cấp bậc SS. So với anh vẫn thua một cấp bậc.”

“nhiệm vụ của tôi thì đơn giản hơn anh nhiều, là xây dựng nhà nước do Việt Tộc đứng đầu. vậy cũng có nghĩa tôi không cần lên làm Vua hay gì đại loại như thế.

Nhưng anh thì lại khác, bắt buộc anh phải làm vua!” nói tơi đây nàng chăm chú nhìn Đặng Lâm một cái thật sâu.

“ Đúng! Vậy thì có liên quan gì tới Vô Biên Thành” Đặng Lâm cũng nghiêm túc.

“Căn cơ của anh là Đại Ngàn trấn, thung lũng Nàng Tiên và khu vực xung quanh Đồng Bằng Long Uyên và một phần Tượng Quận. Mà Vô Biên Thành lại nằm xa thế lực của anh, một khi có biến thì anh khó lòng mà đối phó.”

“ Vị trí địa lý cũng không hẳn là vấn đề chính!” Đặng Lâm nói.

“ đúng! Đó chình là vấn đế phụ thôi!”

“anh xem! Hoàng Kỳ Phương đưa ra một tấm ảnh, khiến cho Đặng Lâm cực kỳ ngạc nhiên.

Tấm ảnh là một con Kim Quy khí tức thật bức người, tuy nhìn qua bức ảnh nhưng cũng đủ thấy sự mạnh mẽ và uy vũ của nó.

“ Xem ra! Ngoài khơi cô có kỳ ngộ không ít!” Đặng Lâm tuy có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại trở nên bình tĩnh. Hắn cũng lấy ra một tấm ảnh, hình một con Hắc Lang đang nằm ngủ, nhưng lại tạo cho người nhìn vào tấm ảnh một cảm giát sát phạt đến ngạt thở.

“ hừ! anh như thế cũng kỳ có mặc cả à” Hoàng Kỳ Phương khuôn mặt cũng có một chút khó nhìn.

“ hiện tại tôi có một quân đoàn Hắc Thiếc Qui trưởng thành với 500 với đội hình tôi cam đoan trong vòng 6 tháng tôi sẽ kiểm soát hoàn toàn Sông Hồng và vùng vịnh Bắc bộ.”

“ vậy thì sao? Nếu như lúc này cô đánh Sĩ Nhiếp cô sẽ bị gán vào tội mưu phản và sẽ có quân từ Giao Châu và Kinh Châu đưa xuống. hơn nữa Sĩ Nhiếp cũng không chỉ có một mình thủy quân, quân chủ lực của hắn là bộ binh. hơn nữa hắn còn có lợi thế là Triều Đình nhà Hán và Lưu Biểu đang nhìn chằm chằm đất Giao Chỉ này” Đặng Lâm cũng phân tích.

“chính xác bây giờ thì không thể, nhưng loạn Hoàng Cân cũng sắp kết thúc, nếu tôi tính toán không nhầm thì trong vòng 1 tháng nữa khăn vàng sẽ bị tiêu diệt, lúc này các thế lực đánh khăn vàng sẽ trở về. nhưng với giá lương thực ngày càng tăng, và sưu thuế nặng cũa Sĩ Nhiếp, sẽ khiên cho người chơi sẽ sinh ra thái độ phản kháng. Ép buộc bọn họ sẽ phản kháng.

“ lúc này dầu có, củi có, chỉ cần anh cho một mồi lửa và tôi thêm một ngọn gió. Đại chiến chắc chắn sẽ nổ ra. Một khi công chiếm được Giao Chỉ thì nhiệm vụ của anh và tôi cũng hoàn thành phân nửa!”

“ không khả quan! Đám người kia cũng không phải la bọn ngu! Đặc biệt là mấy gia tộc lớn kia và chính phủ nửa, bọn họ sẽ không cho chúng ta cơ hội.

“ có! Họ không cho, ta ép họ phải cho!” Hoàng Kỳ Phương đôi mắt đầy tà khí nhìn Đặng Lâm.

“ mà như vậy tôi được lợi lộc gì! Mà tôi phải giao Vô Biên Thành!” Đặng Lâm hừ nhẹ.

“ Giao Chỉ thành thuộc về anh. Và tôi sẽ ũng hộ anh, khi anh lên làm tân vương!”Hoàng Kỳ Phương đưa ra một lời dụ hoặc cực kỳ béo bở.

“ anh nhìn bản đồ phân bố khu vực xem! Từ Đại Ngàn Trấn xuống đồng Bằng Long Uyên rồi đến Giao Chỉ Thành. Một dãy thằng hàng. Còn Vô Biên Thành nằm tận rìa phía Tây, bao bọc bởi thế lực của tôi.ngoài việc điều binh rất khó khăn, hơn nữa anh còn phải chịu áp lực từ 3 phía còn lại, là Quận Cửu Chân, Sĩ Nhiếp và các thế lực các cứ nhỏ lẻ khác

Nhưng một khi anh giao cho tôi Vô Biên Thành cho tôi! Lực lượng của anh sẽ được tập trung, không còn bị phân tán nhỏ lẻ, hơn nữa với tình trạng hiện tại của anh, đây là cách tối ưu nhất.

Với thực lực hiện tại anh không có khả năng khống chế vô Biên Thành!” Hoàng Kỳ Phương khẳng định vô cùng chắc chắc.

Đặng Lâm trầm mặc không nói, nhưng trong nội tâm hắn đang co giật dữ dội, quả thật hắn không thể khống chế Thành Vô Biên, không phải quản lý hắn không có,mưu thần nội chính hắn không có, mà hắn gặp phải sự phản kháng của dân bản địa. tuy hắn chiến được Thành Vô Biên ghi tên mình lên Thiên Bi, thế nhưng dân tâm và chỉ số trị anh ở vô cùng thấp, đạt ở chỉ số 60/100. Đây là một con số cực kỳ nguy hiểm, nếu dân tâm giảm xuống mức 50, thì khẳ năng bị nội loạn cực kỳ cao.

Đúng! Tình hình Vô Biên thành cực kỳ không ổn định, dân tâm cực kỳ thấp, tuy có quân đội khắc chế duy trì trị an, thế nhưng dân tâm không hề có chuyển biến mà ngày càng thụt lùi.” Đặng Lâm rầu rỉ.

Đây chính mà nguyên nhân chính, trong những ngày qua thực lực của hắn luôn dậm chân tại chỗ. Hơn nữa vừa mới tổn thất 1 vạn 2 quân khiến cho căn cơ của hắn đang xuất hiện vết nứt.

“ nói cách khác cho dù tôi không tiếp nhận Vô Biên thành thì trong vòng 3 tháng Vô Biên thành cũng sẽ tự diệt vong!” Hoàng Kỳ Phương đắc ý.

“vậy nếu tôi nhường Vô Biên Thành cho cô! Cô sẽ làm cách gì để ổn định nhân tâm?” Đặng Lâm nghi vấn.

“ yên tâm tôi có hướng giải quyết, thì tôi mới đưa ra lời đề nghị!” Nàng cười hắc hắc.

“ tốt! tôi sẽ giao Vô Biên Thành cho cô, nhưng tôi sẽ lấy 7 phần sản lượng nỏ thần, đồng thời cô phải cấp cho tôi 300 con Thiếc Quy, và điều binh lên Vùng Tượng quận. hiện tại giáp biên giới với tôi có một thế lực hùng mạnh đang nổi lên. Cực kỳ khó chơi!” Đặng Lâm thương lượng.

“ không! Nõ thần vẫn như củ 5 – 5, còn về phần 300 Thiếc Quy thì tôi không thể quyết định, bởi vì bọn chúng chỉ phục tùng Tiểu Kim, tôi không thể hứa, nhưng còn về phần bình định Long Uyên và Tượng quận, thì 1/2 quân lực ở Ô Ma Trấn và Hằng Hà Trấn tùy anh sử dụng.

“không! Vậy cô quá hời: 1500 hổ Báo Kỵ, 1000 Đằng Giáp Ngưu và 50 voi Chiến!” Đặng Lâm củng trả giá. Tự dưng mất không không một tòa thành mà chì đổi lấy một cái hiệp nghị và một lời trợ giúp thì hắn không cam. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ kinh doanh thua lỗ đến thế.

Lúc này cả đám đang đàm phán những điều kiện trong kết minh, thì lúc này ba mẹ Hoàng Kỳ Phương đi siêu thị về trên tay xách rất nhiều thứ. 

Nhìn thấy Đặng Lâm đang mặt một bộ ves lịch lãm và sang trọng, thì ánh mắt Hoàng mẹ lại lóe lên một ánh sàng quỉ dị, xong lại mình chằm chằm 6 người, khiến cho bọn họ có một chút chột dạ.

“ Cậu Lâm! Hôm nay đến nhà chơi sao không thông báo, để tôi chuẩn bị thức ăn! Ha ha dưa hôm ấy cậu mang tới ăn quả thật là rất ngon, cậu mua ở đâu vậy, hôm nay tôi tìm khắp cả siêu thị cũng chẳng thấy đâu!” bà liền chào hỏi một cách thân thiện.

“ ha ha nếu bác thích lần sau cháu sẽ mang tới nhiền một ít!” Đặng Lâm cười lấy lòng, sau đó nhanh chóng giúp hai ông bà xách đồ vào nhà.

……………………………………………………………………………………………………..

Trong trò chơi không phải bất kỳ chổ nào cũng có thề trồn trọt, cũng như khai thác các loại tài nguyên. Đất đai sẽ chia làm nhiều loại khác nhau, loại có thể canh tác lương thực, loại sẽ không thề canh tác được, mà thay vào đó có thể lài khai gỗ, xây dựng, khai thác đá.

Chính vì vậy trên đảo tuy có diện tích lớn, thế nhưng không có vùng canh tác thích hợp, nên không thề trồng trọt.

Phân bố thực lực của sơn tặc – hải tặc, phiến quân, thành trì.

Sơn tặc

Sơn trại cấp 1: tổng binh lực dưới 1000 quân, nhưng chỉ có 10-30 binh chủng cấp 3, còn lại la binh chủng cấp 1 và cấp 2, trang bị sơ sài chì 1 vũ khí và một bố giáp đơn giản.

Sơn trại cấp 2: tồng binh lực 3000 quân, 1000 quân là binh chủng cấp 3, không có kỵ binh và chiến xa. Trang bị khá đầy đủ. Có 1 võ tướng chỉ huy.

Sơn tại cấp 3: tồng binh lực 8000, trong đó 6000 quân là binh chủng cấp 3,có kỵ binh, chỉ huy bao gồm 3 võ tướng, có khả năng xuất hiện mưu sĩ.

Sơn trại cấp 4: tổn binh lực 2 vạn quân, trong đó có 1000 binh chủng cấp 4, có kỵ binh và chiến xa, chia làm 4 thống lĩnh và có mưu thần và thuật sĩ. Thực lực ngang với thiểu thành cấp 1.

Hải tặc: 

Hải tặc cấp 1 và 2 tương tự như Sơn tặc cấp 1. 2. Nhưng bọ chúng có thuyền chiến. nhưng chủ yếu là thuyền đánh đá cở trung và một chiến thuyền Mông Đồng.

Hải tặc cấp 3: tổng binh lực có 8000 quân, toàn bộ binh chủng cấp 3, có 12 chiến thuyền. toàn bộ là Mông Đồng Chiến thuyền.

Hải tặc cấp 4: tổng binh lực 2 vạn 5 quân, 60 Mông Đồng Chiến thuyền, 20 Kiều Hang Thuyền, 5 Lâu Thuyền và mộ cự hạm Chiến Thuyền. trong đó có 1000 quân lính cấp 4


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.