Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 243: Chap-243




Chương 243

Hạ Lăng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cô cử động nhẹ một cái mới phát hiện trên người quấn đầy băng gạc. Mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện sộc vào mũi, trên giá kim loại cao cao bên giường treo bình tiếp nước, từng giọt gluco theo ống dẫn trong suốt chảy vào trong cơ thể cô.

Cô chật vật nghiêng đầu, thấy có một người đàn ông nằm bên giường, mặt mũi cực kỳ tuấn tú, yên lặng nhắm mắt, sống mũi thẳng tắp, khóe môi đẹp đẽ khẽ cong lên đầy vẻ dịu dàng. Là Lệ Lôi, dáng vẻ anh cực kỳ hòa nhã ấm áp, thật giống như đã nằm bên cạnh cô chờ đợi nghìn năm vạn năm.

Trong lòng Hạ Lăng khẽ động, lại nhớ tới ánh mặt trời rực rỡ và ấm áp trong mộng, cảm giác cực kỳ gần gũi, giống như anh lúc này vậy.

Anh ấy đã ở đây bao lâu rồi?

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì cô thấy anh khẽ cử động rồi mở mắt.

Lúc này cô mới thấy rõ mặt của anh, mắt anh thâm quầng, cằm còn thoáng có râu lún phún, một bộ dáng tiều tụy trước nay chưa từng thấy.

Lệ Lôi thấy cô tỉnh lại, vẻ mừng rỡ trong mắt lóe lên rồi biến mất, anh lập tức đưa tay nhấn chuông gọi bác sĩ. Bọn họ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt VVIP, rất nhanh đã có bác sĩ chuyên gia tới kiểm tra cho cô, sau khi xác nhận các chỉ số đều ổn định, họ thay thuốc mới rồi mới rời đi.

Dù vừa tỉnh lại nhưng trước đó cũng đã chịu đau đớn một phen, cô thấy hơi mệt, đầu óc mơ màng, khàn giọng hỏi Lệ Lôi: "Em bị sao vậy?" Lời này vừa nói ra, cô đã thấy trong họng hơi tanh tanh, một luồng hơi máu không ngừng dâng lên.

Ánh mắt Lệ Lôi phức tạp: "Vai phải của em bị dập nát, gãy xương, xương sườn cũng bị gãy một cái, chỗ gãy đâm vào phổi, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Nhất định phải cẩn thận, nếu như để bị dãn phế quản và tràn dịch màng phổi, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Hạ Lăng không còn hơi sức nữa, lại mơ màng nhắm hai mắt lại.

Trong lúc ngủ mơ, cô chỉ cảm giác được tay mình vẫn luôn được một bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy không buông.

Cô cứ ngủ chập chờn như vậy, nửa tháng sau, tinh thần cô mới tốt lên một chút, có thể chỉnh đầu giường để ngồi dậy được, còn có thể tự mình dùng tay kia để ăn gì đó. Trái lại, Lệ Lôi gầy đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy, bề ngoài vốn dĩ gọn gàng tuấn lãng không chê vào đâu được, giờ đã thay bằng vẻ ảm đạm lu mờ.

Ban đêm anh không về nhà, mà đến ngủ trong phòng bệnh của Hạ Lăng để bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc cô.

Bên cạnh giường bệnh đặt thêm một cái giường nhỏ, mặc dù các trợ lý đã cố tìm cho anh cái giường thoải mái nhất, nhưng dù sao thì vẫn kém xa giường ở nhà. Hơn nữa, cô cứ ho khan một cái, anh lại lập tức tỉnh lại, kiểm tra sắc mặt cô, lượng thuốc còn trong bình truyền, đo nhiệt độ cơ thể, pha nước ấm vừa đủ để đút cho cô uống.

Đàm Anh nhìn không nổi - từ sau khi Tô Đường bị giáng chức, người trở thành trợ lý đặc biệt của anh ấy chính là Đàm Anh. Rất lâu trước đây, Đàm Anh chính là anh em vào sinh ra tử với Lệ Lôi, về sau anh ta bị thương nặng, lại có gia đình, nên mới rút khỏi vị trí tuyến hai, thay anh quản lý Trung tâm đào tạo Thiên Nghệ. Bây giờ trở lại bên cạnh Lệ Lôi, chẳng qua là tiếp tục nghề cũ mà thôi.

Anh ta biết rõ khẩu vị của Lệ Lôi, cho nên ngày nào cũng nhờ cô giúp việc thay đổi đa dạng các món ăn dinh dưỡng để đưa đến cho Lệ Lôi. Tiết trời đầu xuân vẫn hơi lạnh, có đôi khi, khi thức ăn đưa đến nơi thì đã nguội lạnh, cho dù là cố ăn hay hâm nóng, cũng không vừa miệng được như lúc đầu.

Mặc dù bình thường Lệ Lôi luôn chú trọng chuyện này, nhưng dù sao anh cũng từng là lính đánh thuê, những lúc không quan trọng vẫn có thể chín bỏ làm mười. Ngày nào anh cũng chấp nhận ăn hết nửa phần cơm đã nguội, trông coi Hạ Lăng một tấc không rời.

Đàm Anh không nhịn được khuyên bảo: "Sếp, nhân lúc cô Diệp ngủ, anh đi ra ngoài ăn chút gì nóng đi, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể anh làm sao chịu được."

Lệ Lôi đáp: "Tôi tự biết chừng mực."

Đàm Anh sốt ruột: "Lần trước anh vì muốn làm bùa hộ mệnh cho cô Diệp, đã mất quá nhiều máu rồi. Nhóm máu của anh lại đặc biệt như vậy, không tìm được nguồn máu thích hợp trong kho máu mà chỉ có thể từ từ điều dưỡng. Nhưng anh còn chưa tĩnh dưỡng tốt đã mỗi ngày hao tâm tổn sức trong phòng bệnh, rất tổn hại đến sức khỏe, dù sao ba bữa cơm cũng nên ra ngoài ăn đồ nóng."

Lệ Lôi cau mày, nhìn thoáng qua Hạ Lăng còn đang trong giấc mộng, cũng may cô không tỉnh.

"Về sau không cho phép cậu nói về chuyện bùa hộ mệnh trước mặt cô ấy." Anh hi sinh những thứ đó không phải là vì muốn cô cảm ơn, cũng không hy vọng cô có áp lực gì về tâm lý.

Đàm Anh còn định nói tiếp nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lệ Lôi đành phải ngậm miệng.

Nhưng trong lòng Đàm Anh vẫn rất bất mãn. Nhóm máu của sếp là nhóm MNSSU cực kỳ hiếm, không thể nhận được bất cứ nhóm máu nào khác truyền cho. Mỗi một giọt máu của sếp đều vô cùng quý giá - chính vì vậy, Lệ lão gia mới để mặc cho anh về nước phát triển kinh doanh hợp pháp, nếu không e rằng lúc bang phái sống mái với nhau bị chút tổn thương nhỏ cũng có thể lấy mạng của anh.

Nhóm máu quý hiếm như thế, vậy mà anh đã rút ra non nửa, bò về từ Quỷ Môn quan, để làm bùa hộ mệnh đưa cho cô.

Nhưng lúc cô gặp chuyện không may lại không đeo bùa hộ mệnh trên người.

Mấy ngày trước, Đàm Anh dưới phân phó của Lệ Lôi, đến hiện trường buổi họp báo tìm bùa hộ mệnh, phát hiện nó bị vứt bừa ở một góc bàn hóa trang cùng với một đống kim cương pha lê, hạt ngọc rẻ tiền, khăn giấy đã dùng và gôm xịt giữ nếp tóc.

Lúc đó Đàm Anh tức đến mức phổi như sắp nổ tung, chỉ hận không thể xé xác người phụ nữ kia.

Vậy mà sau khi Lệ Lôi lấy lại bùa hộ mệnh, lại vẫn cẩn thận đeo lên cổ cho cô, còn thắt nút chết nữa.

Trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, tại sao anh không thể yêu một người khác chứ?

Đàm Anh không biết Lệ Lôi nghĩ như thế nào, nhưng người Lệ Lôi để trong lòng thương yêu chăm sóc thì người làm thuộc hạ như bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà hầu hạ, đưa đồ ăn, đặt hoa, liên hệ với chuyên gia khám bệnh... Đàm Anh bận rộn đến gần như chạy gãy cả chân.

Đầu khớp xương của Hạ Lăng dần dần có tiến triển tốt.

Lúc này Lệ Lôi mới nhịn cơn giận hỏi cô: "Sao em không đeo bùa hộ mệnh anh đưa?"

Từ đó đến nay, thân thể cô suy yếu, anh vẫn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ khi nói chuyện với cô, Hạ Lăng không nghĩ tới đột nhiên có một ngày anh lại vặn hỏi chuyện này nên không khỏi giật mình, chỉ có thể đáp: "Vì nó không hợp với bộ lễ phục."

"Nếu như em đeo nó thì đã không xảy ra chuyện rồi."

"Anh tin cái này sao?" Hạ Lăng nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười. "Boss, bùa hộ mệnh này ai tùy tiện đi du lịch ở điểm ngắm cảnh đều có thể mua mười sáu nghìn một cái, ba mươi nghìn ba cái còn có thể mặc cả xuống, nếu như thật sự linh nghiệm thì trên thế giới này lấy đâu ra nhiều tai họa như vậy?"

"Cái này không giống với mấy cái đó." Lệ Lôi cố chấp nói.

"Không giống ở chỗ nào?" Hạ Lăng không hứng thú chút nào, miễn cưỡng hỏi một câu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tiều tụy của anh: "Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc em, Boss, cơ thể của anh quan trọng hơn, sau này anh nên về nhà nghỉ ngơi đi, không cần một ngày hai tư tiếng đều ở cạnh em đâu."

Cô thấy trong lòng khó chịu, bởi vì chuyện của mình mà liên lụy làm anh phải tới chăm sóc, đoạn thời gian này anh đã bỏ ra rất nhiều.

Dạo trước cô cứ mê man, không có sức lực để khuyên bảo anh, bây giờ đã có chút sức sống, chuyện đầu tiên cô phải làm chính là khiến anh về nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo cho cô. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã chia tay, niềm kiêu ngạo từ trong xương không cho phép cô nói những lời quá thân mật.

Một lời cảm ơn khách sáo là những từ tốt nhất cô có thể tìm được lúc này.

Giọng điệu lạnh nhạt của cô như kim châm vào trong lòng anh.

Lệ Lôi cảm thấy mình bị coi thường, đưa ra tấm chân tình để bị cô giẫm đạp. Nhưng trước sau anh cũng không hề nói với cô về nhận định của Lệ lão gia, không muốn để cô biết mệnh của cô phạm vào mệnh khắc, chỉ có thể sống cô độc một mình, sợ dọa cô khiếp sợ.

Nhưng anh lại càng không thể nói ra nguồn gốc của miếng bùa hộ mệnh.

Hiện giờ, cô cho rằng nó chỉ là một món đồ kỷ niệm giá rẻ, không nghiêm túc với nó, anh có thể hiểu được.

Nhưng nếu như sau khi nói chân tướng cho cô mà cô vẫn chẳng hề để ý, tùy ý bỏ bùa hộ mệnh lung tung, thì nỗi tuyệt vọng và tan nát cõi lòng như vậy, Lệ Lôi sợ rằng mình sẽ không chịu nổi.

Anh không dám thử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.