"Dậy nào! Dậy nào!"
Lục Chi Ưu xốc chăn lên!
"Thẩm Vạn Tuế, sao con lại ngủ trên giường anh con thế này?"
Cậu bé Trung Quốc dụi dụi mắt, sau đó ngồi dậy, vẻ mặt cậu bé không cảm xúc nhìn qua thằng nhóc Vạn Tuế đang nằm sấp bên cạnh mình.
Cậu bé nhìn Lục Chi Ưu, chào buổi sáng với mẹ xong rồi xuống giường đi vào phòng tắm.
Lục Chi Ưu nhìn bóng dáng lạnh lùng của cậu nhóc Trung Quốc, hơi đau tim, con trai lớn nhà mình toàn noi theo gương của Thẩm Trường An, lạnh lùng kinh khủng.
Lục Chi Ưu quay đầu nhìn Vạn Tuế, con trai lớn giống Thẩm Trường An, nhưng mà thằng nhóc nhỏ này cũng đâu có giống mình, cô nhìn Vạn Tuế đang chổng mông ngủ nướng ngon lành kia.
"Vạn Tuế, dậy mau!"
Vạn Tuế lăn một vòng rồi lại ngủ tiếp.
"Vạn Tuế, con có dậy không hả?"
...
"Thẩm Vạn Tuế!!"
"Nếu không dậy là nhịn ăn sáng đó nha!"
Thẩm Trung Quốc sau khi rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn nhóc Vạn Tuế vẫn còn ngủ trên giường, nhẹ nhàng nói một câu.
"Em muốn ăn, em muốn ăn." Vạn Tuế bật dậy từ trên giường.
Lục Chi Ưu đỡ trán, cô sẽ không bao giờ thừa nhận thằng nhóc giống cô ở điểm này đâu.
"Dậy rồi thì mau đánh răng đi."
Nhóc Vạn Tuế còn say ngủ nhìn Lục Chi Ưu rồi lại nhìn Trung Quốc.
"Đi đánh răng."
Thẩm Trung Quốc nhìn nhóc nói.
Vạn Tuế ngoan ngoãn bước xuống giường, lê dép lê vào phòng tắm.
Ánh mắt bắn tim của Lục Chi Ưu nhìn về phía Trung Quốc.
Wow, con trai cô đẹp trai thế?
Từ nhỏ tới giờ, có thể trị được nhóc Vạn Tuế cũng chỉ có Trung Quốc.
"Mẹ đừng cười với con như thế, con sợ lắm."
Lục Chi Ưu, "..."
Sau khi Vạn Tuế ra khỏi phòng tắm, nhìn anh mình còn đứng ở đó, đôi chân ngắn lon ton chạy về phía anh mình.
"Anh ơi, nắm tay nào" Nhóc Vạn Tuế đưa tay cho anh mình.
Trung Quốc nhìn nhìn, sau đó nhét hai tay vào túi, mặc kệ thằng bé, kiêu ngạo bước ra khỏi phòng.
Nhóc Vạn Tuế nhanh chân chạy theo, vừa chạy vừa kêu.
"Anh ơi, nắm tay, anh ơi nắm tay đi"
Lục Chi Ưu cũng bước nhanh theo hai đứa nhóc.
Trung Quốc và Vạn Tuế là hai anh em sinh đôi, dáng vẻ giống nhau y đúc, chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu không phải vì tính cách khác nhau, Lục Chi Ưu khó mà phân biệt được hai đứa nhóc.
Trung Quốc vô cùng lạnh lùng, theo như mẹ Thẩm nói, cậu bé rất giống Thẩm Trường An hồi nhỏ, nhưng Thẩm Trường An là bên ngoài lạnh lùng, bên trong gian manh, cô chỉ mới thấy nhóc con nhà mình lạnh lùng thôi, gian manh thì vẫn chưa thấy.
Vạn Tuế là một bánh bao đáng thương, thường xuyên lợi dụng vẻ ngoài đáng thương của mình để đổi lấy sự yêu thương của người khác, lúc phạm lỗi, nhóc sẽ giả vờ tội nghiệp khiến người lớn không thể nào giận được, nếu không trúng chiêu, nó lại ra chiêu sát thương chính là khóc ầm trời khiến người khác đau đầu.
Vẻ ngoài giống nhau như đúc nhưng tính tình lại khác nhau, hai anh em sinh đôi nhà Lục Chi Ưu đã khiến không ít người hâm mộ.
Về lạnh lùng và gian manh, có lẽ thật lâu về sau Lục Chi Ưu mới biết được, Trung Quốc trước mặt mình đây vẫn còn trong giai đoạn tu luyện, chưa đạt đến trình độ gian manh kia.
"Đến đây ăn cơm nào."
Nhóc Trung Quốc đi xuống, phía sau có một cái đuôi, nhóc Vạn Tuế kéo tay anh mình ra khỏi túi, rồi nhét tay mình vào.
Vì thế Trung Quốc đành phải kéo cái đuôi này đi theo.
"Chào buổi sáng, ba." Hai anh em đồng thanh chào.
"Chào buổi sáng." Thẩm Trường An mỉm cười.
Hai anh em ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn, Thẩm Trường An chia thức ăn cho hai đứa.
Bánh Trứng và Đại Hắc ghé vào chân hai đứa.
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu đang đi tới, bước ra đón cô.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu mỉm cười với anh, Thẩm Trường An nhìn cô, xúc động muốn hôn cô, Lục Chi Ưu vội vàng che môi lại.
"Không được, con còn ở đây mà."
Thẩm Trường An nở nụ cười, sau đó hôn lên trán cô.
"Vợ vất vả rồi."
Nhóc Vạn Tuế đang húp cháo thấy vậy liền tò mò hỏi.
"Vì sao ba hôn mẹ mà không hôn con?"
Thẩm Trường An mỉm cười, "Vì mẹ là hòn ngọc quý trên tay ba mà."
Lục Chi Ưu nở nụ cười.
(Miệng chồng càng ngày càng ngọt, phải làm sao đây, online chờ, gấp!!)
(A Tửu: hôn một cái là xong ╭(╯ε╰)╮)
Đôi mắt lúng liếng của Vạn Tuế xoay một vòng, đột nhiên hỏi, "Mẹ là ngọc quý, vậy còn con thì sao?"
Thẩm Trường An, "..."
Lục Chi Ưu, "..."
Thẩm Trường An suy nghĩ một lúc, đang định nói thì nhóc Trung Quốc đang vùi đầu ăn cháo ngẩng đầu lên, nói với Vạn Tuế, "Em là Ưu Lạc Mĩ của ba."
"A, em biết rồi em biết rồi, là ôm vào lòng bàn tay, vô cùng ấm áp." Nhóc Vạn Tuế vô cùng vui vẻ, cậu nhóc rất thích uống Ưu Lạc Mĩ.
(Ưu Lạc Mĩ: một nhãn hiệu trà sữa với câu quảng cáo, "Em là Ưu Lạc Mĩ của anh" "Vì anh muốn nâng niu em trong lòng bàn tay")
Nhóc Trung Quốc cúi xuống ăn một muỗng cháo, sau khi nuốt xong, nói.
"Sai rồi, nghĩa là khi uống xong có thể tùy tiện vứt đi."
Thẩm Trường An, "..."
Lục Chi Ưu, "..."
Ai bảo Trung Quốc không gian manh hả, bây giờ bắt đầu tu luyện rồi đấy.
Nhóc Vạn Tuế nhìn anh trai mặt lạnh của mình một hồi, sau đó yên lặng cúi đầu húp cháo.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Chi Ưu và Thẩm Trường An đưa hai anh đi nhà trẻ thì tận hưởng thế giới hai người.
Nói thật, từ khi có hai đứa nhóc này, lúc tụi nó còn chưa đi nhà trẻ, thế giới riêng của hai người quả thật ít đến đáng thương.
*
"Anh Trung Quốc, chúng ta cùng nhau xây lâu đài được không?" Cô bé cột tóc hai chùm cầm một khối gỗ xếp hình chạy đến bên cạnh Trung Quốc.
Trung Quốc nhìn cô bé, "Đồ chơi con nít thế bạn tự chơi đi."
Cậu ngồi trên thảm, tiếp tục đọc sách trên tay mình.
Cô bé có hơi mất mát nhìn cậu.
Nhóc Vạn Tuế vừa đi tới, cậu nhìn Trung Quốc đang đọc sách.
Trên đó toàn mấy người mặc áo dài dài màu trắng giống y như ba.
Cậu nhóc bĩu môi.
Áo dài ba mặc có gì đẹp, cậu bé thích đồ của cậu Cẩn Duyên nhất, có lúc vừa dài vừa rộng, có khi vừa ngắn vừa ngầu, hơn nữa tóc của cậu Cẩn Duyên cũng thế, lúc ngắn, lúc dài, cậu bé rất thích.
Lần trước cô giáo bảo mỗi người mang 3 quyển sách từ nhà lên để làm góc đọc sách, người ta toàn mang truyện cổ tích đầy màu sắc, anh cậu lại mang sách của ba theo, đã thế còn chiếm luôn phần sách cậu mang theo.
"Chúng ta xếp gỗ nhé?" Nhóc Vạn Tuế nói với cô bé kia.
Cô bé thấy Vạn Tuế và Trung Quốc giống nhau, mỉm cười.
"Được, chúng ta cùng nhau chơi nào."
Nhóc Vạn Tuế và cô bé vừa mới rời đi không lâu.
"Thẩm Trung Quốc, chúng ta cùng chơi đi?"
Thẩm Trung Quốc đang đọc sách, một cô bé tóc ngắn chạy lại.
Trung Quốc nhìn cô bé trả lời, "Không được."
Cô bé hụt hẫng.
"Sao không được?"
Trung Quốc ngẩng đầu nhìn cô bé hỏi, "Cậu có biết não có bao nhiêu dây thần kinh hay không? Virus gây bệnh có bao nhiêu loại? Virus là gì? Kháng thể là gì? Cái gì gọi là kháng thể?"
Cô bé ngơ ngác lắc lắc đầu.
"Cậu không biết thì chúng ta có gì để chơi?"
Nhóc Vạn Tuế nhìn cô bé bị anh mình hỏi đến ngu người, cậu bé lắc lắc cái đầu nhỏ.
Cậu nhóc lẳng lặng đi tới.
"Đi thôi, chúng ta đi xếp gỗ nhé?"
Mấy cô bé thế này một ngày không biết cậu đã dắt đi bao nhiêu người rồi nữa.
2. Tự bạch của Vạn Tuế.
Con là Thẩm Vạn Tuế, anh con là Thẩm Trung Quốc, con và anh hợp lại chính là Trung Quốc Vạn Tuế.
Các dì xinh đẹp không cần đoán, tên của hai đứa con là do mẹ đặt, bọn con được sinh vào ngày 1 tháng 10, lúc ấy lòng yêu nước của mẹ bùng nổ, vừa mở miệng đã đặt tên cho hai đứa bọn con.
Trung Quốc Vạn Tuế!
Đơn giản thế đấy.
Được rồi, bây giờ con sẽ giới thiệu gia đình con cho mọi người biết.
Đầu tiên, chắc mọi người đã biết, ba con chính là nam chính của truyện này - Thẩm Trường An, mẹ con là nữ chính - Lục Chi Ưu.
Vì sao ba con lại làm nam chính á?
Thật ra con cũng không biết nữa, các dì có thể đi hỏi tác giả, bà ấy sẽ trả lời cho mọi người biết.
Con rất vui.
Được rồi, con sẽ tiết lộ nhé.
Nhà con có 6 người, vì sao lại nói thế?
Bởi vì trừ ba, mẹ, hai anh em con thì còn có Bánh Trứng và Đại Hắc nữa.
Bánh Trứng và Đại Hắc là anh em tốt của con, anh không thích chơi với con, anh chỉ thích chơi với ba, ba chỉ thích chơi với mẹ, cho nên con chỉ có thể chơi với Bánh Trứng và Đại Hắc.
Con rất thích anh hai, bởi vì anh ấy rất tốt với con, rất cưng chiều con, cái gì cũng giúp con hết... được rồi, con sẽ nói thật vậy.
Bởi vì anh thường xuyên từ chối mấy bạn nữ, sau khi anh từ chối họ, con lại rủ họ đi chơi, 10 người thì có 9 người đi cùng con.
Thật ra con cũng rất yêu ba mẹ, lúc đầu con rất thích ngủ với mẹ, nhưng ba nói con đã lớn phải ngủ một mình, không được ngủ với mẹ, tuy con không tình nguyện nhưng vì ba nói anh con ngủ một mình nên con muốn học theo anh.
Vì thế con chỉ có thể ngủ một mình, nhưng con không thích, cho nên mỗi ngày sau khi anh ngủ con sẽ lén chạy đến phòng anh ngủ chung, tuy anh không được ấm áp như mẹ, nhưng có còn hơn không.
Con cứ nghĩ anh không biết con lén chạy đến ngủ chung với anh, nhưng có một đêm, con tỉnh vì lạnh, đang định lấy chăn đắp thì thấy anh ngồi dậy, sau đó lấy chăn của mình kéo qua đắp cho con, con mở to mắt nhìn anh, anh sờ sờ đầu con rồi nằm xuống ngủ.
Sau này con mới biết, thật ra anh luôn biết con và anh ngủ chung với nhau.
Điều cuối cùng con muốn nói chính là, con rất yêu ba, mẹ, anh và Bánh Trứng và Đại Hắc.
Toàn văn hoàn.