"Ánh mắt của em nóng quá" Thẩm Trường An không thèm ngẩng đầu lên, nói với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu sửng sốt, mặt đỏ lên.
"Gì chứ, cúi đầu mà có thể thấy ánh mắt nóng bỏng của em" Cô nhỏ giọng thì thầm.
Đợi đến khi Thẩm Trường An thu dọn xong toàn bộ ghi chép, cũng đã sắp đến giờ tan làm.
Anh đóng nắp bút lại, cất ghi chép vào trong ngăn kéo, dọn dẹp gọn gàng lại thì đến giờ tan làm.
"Đi nào."
Thẩm Trường An đứng lên, cởi áo blouse trắng xuống rồi treo lên giá treo, sau đó lấy áo khoác mặc vào.
"Okie"
Lục Chi Ưu cũng đứng dậy.
"Mục Viện, tan làm rồi. Cậu còn nghĩ gì thế?" Đường Tịch thấy Mục Viện dáng vẻ không yên lòng, từ lúc quay về tới giờ vẫn như thế, cô nhịn không được mà hỏi.
"Cậu nói cô gái xinh đẹp, rất có khí chất, lại còn đeo khẩu trang?"
"Ừ, đúng rồi"
"Nhảm nhí, mình có mù đâu, rõ ràng thế mà."
"Sao mình thấy cô ấy trông quen lắm, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhất là bóng dáng của cô ấy, rất quen, hình như"
"Vì cô ấy mà cậu cứ suy nghĩ đến tận bây giờ?"
"Là vậy đấy."
"Ha ha ha" Đường Tịch cười.
"Cậu cười gì hả?" Mục Viện nhìn cô.
"Mục Viện, cậu có sao không, có phải do theo đuổi bác sĩ Thẩm, chịu cú sốc quá lớn, cho nên mới thấy con gái màha ha ha"
"Đường Tịch, cậu bị bệnh hả, mình không giỡn đâu."
"Mình biết, mình biết rồi, vậy cậu nhớ ra chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng mà mình thấy." Mục Viện bỗng dưng im lặng.
Một giây sau, cô vội vàng cởi bộ đồ y tá ra, rồi gom đồ của mình ở trên bàn vào túi xách.
"Này, Mục Viện, cậu làm gì vậy?"
"Chuyện nàyĐường Tịch, mình nhớ ra rồi, mình có việc nên đi trước đây"
"Này! Đã hẹn lát nữa đi ăn rồi mà!"
"Ngày mai đi, tối mai chúng ta đi nhé!"
Mục Viện cầm di động trên bàn, vớt lấy túi xách, lao ra khỏi phòng.
"Này, Mục Viện!"
Ngay lúc Đường Tịch còn đang ngơ ngác, Mục Viện đã mất bóng.
Mục Viện đã nhớ ra, cô gái này giống cô gái lần trước cô đã gặp ở trước cửa phòng làm việc của Thẩm Trường An,
Cô vừa chạy ra khỏi hành lang bệnh viện thì nhìn thấy hai người Thẩm Trường An đi ngang qua, cô bỗng chốc dừng bước, bởi vì cô nhận ra, Lục Chi Ưu, nữ thần quốc dân rất nổi tiếng kia.
Lục Chi Ưu không đeo khẩu trang.
Không biết hai người họ đang nói gì, trên mặt đều nở nụ cười vui vẻ, Mục Viện chưa bao giờ thấy Thẩm Trường An ôn nhu như thế, rực rỡ như thế.
Thẩm Trường An còn giúp cô lấy khẩu trang đeo vào, sau đó mới cùng nhau rời khỏi.
**
"Ting ting"
Thẩm Trường An bóp kèn.
Sau khi lên xe, Lục Chi Ưu quay đầu liền thấy Thẩm Trường An đang nhìn mình.
"Anh nhìn em làm gì? Sao không chạy đi”
Thẩm Trường An bỗng nhiên nở nụ cười, nói "Đi, nhưng trước hết phải làm một việc cái đã"
"Việc gì?" Lục Chi Ưu chớp chớp mắt hỏi anh.
Thẩm Trường An đột nhiên cởi dây an toàn, nhoài người sang.
Lục Chi Ưu thấy Thẩm Trường An càng ngày càng gần mình, tim bỗng dưng đập rộn ràng, cô khô khốc hỏi, "Anh... anh định làm gì đấy?"
Thẩm Trường An chậm rãi tiến gần đến cô, thậm chí cô còn nghe được hơi thở nóng rực của anh, Lục Chi Ưu không khỏi nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên.
Vài giây sau.
"Cạch"
Một âm thanh vang lên, Lục Chi Ưu mở mắt, vừa mở mắt ra thì thấy nụ cười trêu tức của Thẩm Trường An.
"Anhkhông phải anh"
"Anh cài dây an toàn cho em, em nhắm mắt làm gì hả? Không phải em đang chờ mong gì chứ?"
"Em" Lục Chi Ưu nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, tức không chịu được, hai má đỏ bừng.
Cô lấy tay đẩy anh, "Không có... không có đâu nháanh tránh raumh"
Tay của Lục Chi Ưu bỗng dưng bị anh nắm lấy, đôi môi tập kích bất ngờ.
Một tay anh cầm lấy tay cô, một tay khoác lên chỗ dựa phía sau cô.
Đầu lưỡi anh ấm áp, quấn quít lấy lưỡi cô, Lục Chi Ưu cảm thấy môi mình tê rần cả lên, cả người mềm yếu vô lực, hô hấp của anh và cô quấn quít lấy nhau, đôi môi không một kẽ hở.
Một lát sau, Thẩm Trường An mới buông cô ra, tay đặt sau gáy cô, đôi môi dời lên trên, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
"Có đi không?" Cô hỏi.
Thẩm Trường An lại cúi đầu hôn cô.
"Đi"
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lục Chi Ưu ngồi xếp bằng trên sofa xem TV, Thẩm Trường An rửa chén xong đi ra khỏi phòng bếp, anh ngồi xuống cạnh Lục Chi Ưu, vươn tay kéo Lục Chi Ưu vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lúc quay về nhà, tuy chỉ có vài bước chân là đến nơi, nhưng Thẩm Trường An vẫn tiễn cô đến tận cửa, Lục Chi Ưu vừa mới mở cửa, đang định quay lại chúc Thẩm Trường An ngủ ngon thì môi anh lại ập xuống.
So với mấy lời chúc ngủ ngon vô nghĩa, thì nụ hôn ngủ ngon thực tế hơn nhiều.
Khi Thẩm Trường An buông Lục Chi Ưu ra, cô nhìn thấy màu đen âm trầm khó kiềm chế trong mắt anh, hơi thở nóng rực, có chút gấp gáp.
Lục Chi Ưu bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt cô sáng lên, kiễng chân, hai tay vòng lấy cổ anh, môi tiến đến bên tai anh, thổi nhẹ bên tai.
"Bác sĩ Thẩm, anh có muốn không?"
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy cánh tay đặt ở eo mình siết chặt.
Hơi thở của anh hình như càng thêm nóng rực, nóng như lửa.
Thẩm Trường An đột nhiên xoay người, áp cô trên tường.
Tay Lục Chi Ưu chầm chậm vươn lên đầu anh, vuốt mái tóc đen của anh, cô cảm giác được hô hấp của anh ngày càng dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Anh ôm chặt cô vào lòng, dùng sức mạnh như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Trường An mới bình phục lại, một tay đẩy cửa nhà của Lục Chi Ưu ra, sau đó buông cô ra, đẩy mạnh vào trong nhà.
Anh nhéo nhéo gương mặt cô, "Đi ngủ sớm đi, không được suy nghĩ lung tung."
Lục Chi Ưu, "."
Thẩm Trường An quay về nhà, tắm rửa xong lên giường đọc sách một lát, bỗng nhiên nhớ lại sự việc vừa nãy ở trước cửa nhà Lục Chi Ưu, hơi thở của cô thoang thoảng bên tai anh, cô hỏi:
"Bác sĩ Thẩm, anh có muốn không?"
Nhớ đến đây, ánh mắt Thẩm Trường An trở nên thâm thúy, sách cầm trên tay một chữ cũng đọc không vào.
Đúng là yêu tinh mà, sẽ có ngày anh ăn cô cho nhẹ người, nhưng mà không phải bây giờ.
Thẩm Trường An đóng sách lại, tắt đèn.
Không được nghĩ nữa, nếu còn nghĩ đến thì tối nay anh cũng đừng hòng ngủ được.
**
Buổi sáng sau khi Lục Chi Ưu thức dậy, vừa đánh răng rửa mặt xong, liền nghe chuông cửa vang lên.
Ai mà đến vào sáng sớm thế này?
Lục Chi Ưu hơi nghi hoặc, lau mặt sạch sẽ rồi mới ra mở cửa.
Vừa mở cửa liền thấy Thẩm Trường An đứng trước cửa nhà cô, trong tay còn cầm một bình giữ nhiệt.
"Sao anh lại đến đây?" Lục Chi Ưu kinh ngạc.
Nhưng sau đó cô lại xấu hổ, bởi vì cô mới vừa đánh răng xong, đầu tóc lộn xộn, quần áo cũng không chỉnh tề.
Cô theo bản năng định đóng cửa lại, nhưng dường như Thẩm Trường An cũng nghĩ giống cô, ngay lúc cô đang định đóng cửa thì anh liền bước vào trong.
"Em chắn cái gì?"
"Ặc... em"
Thẩm Trường An nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, không khỏi vươn tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của cô, dùng tay vuốt lại gọn gàng.
"Nhanh đến ăn sáng nè"
Thẩm Trường An đặt bữa sáng lên bàn cơm nhà Lục Chi Ưu, sau đó vô cùng quen thuộc đi vào phòng bếp lấy chén muỗng ra.
Thẩm Trường An nấu cháo tôm.
Anh vừa mới mở nắp ra, Lục Chi Ưu đã ngửi thấy mùi thơm, xấu hổ mất mặt gì quẳng ra sau đầu hết, cô chạy đến chỗ anh.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay chống cằm, nhìn Thẩm Trường An múc cháo cho mình.
Cháo trắng, bên trên là thịt tôm màu vỏ quýt, hành xắt nhỏ và vài cọng rau thơm.
Lục Chi Ưu nhìn đến nỗi nước miếng ứa ra, cô cầm muỗng múc một muỗng cháo vào miệng.
Ngon quá đi mất!
Hạt cháo rất mềm, tôm cũng mềm, nhưng trong cái mềm ấy lại có một chút dai dai, cắn một cái, hương thơm thoang thoảng trong miệng, hành lá và rau thơm làm tăng thêm hương vị.
Cháo ấm ấm không nóng tí nào, vào bụng, rất ấm áp, rất thoải mái.
Cô ăn một muỗng, đang định múc thêm một muỗng thì thấy Thẩm Trường An chỉ lấy có một cái chén một cái muỗng.
"Sao anh lấy có một cái vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Trường An cười cười, nói: "Anh ăn rồi, chỉ mang qua cho em thôi, anh đi làm ngay đây."
Trong lòng Lục Chi Ưu vô cùng cảm động.
"Thẩm Trường An, anh tốt với em quá!"
"Anh không tốt với em thì tốt với ai hả?" Thẩm Trường An nhìn đồng hồ trên tay, sắp 7 giờ rưỡi rồi.
"Nhớ ăn hết cháo đó, anh đi làm đây."
Thẩm Trường An cúi người hôn cô một cái rồi mới xoay người rời đi.
Anh liếm liếm môi, "Ừ, cháo nấu ngon thật, ngon hơn lúc anh ăn ở nhà nữa."
"Bùm" một cái, mặt Lục Chi Ưu đỏ ửng.
Thẩm Trường An đúng là dân chuyên nghiệp mà, trình thả thính của anh chả kém hơn cô là bao đâu.
Thật ra Lục Chi Ưu không biết, không có người đàn ông nào không biết thả thính, chỉ có vài người sẵn lòng phát huy với đối tượng mà mình thích thôi, ví dụ như Thẩm Trường An.
"Thẩm Trường An, em thích anh, rất thích anh!"
Lúc Thẩm Trường An đi ra đến cửa, giọng nói của Lục Chi Ưu bỗng nhiên vang lên.
Động tác mở cửa dừng lại, vài giây sau.
"Ừ, anh cũng thích em, hơn cả em thích anh nữa."