Thẩm Trường An vẫn còn xách túi thức ăn đứng chờ trước cửa. Anh thấy Lục Chi Ưu đi tới, mở cửa rồi nói với cô, "Vào đi."
Bước vào nhà, Lục Chi Ưu lặng lẽ quan sát căn nhà của Thẩm Trường An, có thể hình dung rằng nhà của anh vô cùng đơn giản nhưng lại sạch sẽ và thoải mái.
Cô cũng không tùy tiện vứt giày như khi ở nhà mình mà là ngồi xuống cởi giày một cách nhẹ nhàng, cô nhìn kệ giày của Thẩm Trường An, không thấy dép đi trong nhà cho nên cô đi chân trần vào phòng khách, dù gì cô cũng không thích mang dép.
Lục Chi Ưu vừa bước vào liền thấy một con chó lông vàng thân hình khổng lồ ngồi chễm chệ trên ghế sofa, mập mập tròn tròn, nhìn thằng nhỏ có vẻ ngơ ngơ ngác ngác, cô hô một tiếng liền bay đến chỗ con lông vàng ấy.
Cô đặt mông ngồi cạnh lông vàng, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
"Bác sĩ Thẩm, nhà anh cũng nuôi chó hả, ngơ ngơ ngác ngác, dễ thương chết mất."
Thẩm Trường An nghe Lục Chi Ưu nói vậy, đầu liền rớt xuống 3 cái vạch đen.
Dễ thương? Đáng yêu?
Anh bây giờ chỉ muốn cười ha ha, chắc là Đại Hắc nhà anh lại ra vẻ "lạnh lùng boi" nữa rồi.
Nhóc này chỉ cần thấy mỹ nhân liền thích giả vờ cool ngầu.
Thẩm Trường An đem nguyên liệu nấu ăn để vào bếp rồi quay lại, liền thấy Lục Chi Ưu ngồi xếp bằng trên sàn nhà, tay cô đang sờ bộ lông của Đại Hắc, Đại Hắc cũng không khó chịu, ngược lại lại bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
Tầm mắt anh di chuyển từ tay xuống đôi chân của cô, bàn chân trắng nõn bây giờ không có mang dép lê lại càng vô cùng nổi bật, anh không khỏi nhíu mày, lúc nãy khi mang thức ăn vào anh cũng không nghĩ đến Lục Chi Ưu không có dép lê để mang trong nhà.
Lục Chi Ưu theo tầm mắt của Thẩm Trường An nhìn đến đôi chân của mình, dường như cô cũng nhìn ra suy nghĩ của anh, cười nói., "Không sao đâu, dù gì em cũng không thích mang dép lê."
Thẩm Trường An không nói gì, chỉ xoay người bước về phòng ngủ của mình, sau khi trở ra, trên tay đang cầm một đôi dép lê dành cho nam.
"Mang vào đi."
Anh đặt dép lê cạnh chân cô.
Lục Chi Ưu nhìn thấy đôi dép lê đặt trước mắt mình, cảm thấy có chút buồn bực, tại sao trong nhà Thẩm Trường An lại có thêm một đôi dép của nam vậy chứ.
Cô suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến chuyện không đứng đắn.
Lúc trước cô nghe mấy y tá trong bệnh viện có bàn tán, Thẩm Trường An với Mục Lạc, hai người này có mờ ám.
TT^TT Dép này chắc không phải để dành cho Mục Lạc chứ! Má ôi!!
Lục Chi Ưu cảm thấy cô nên nói chuyện với Mục Lạc.
Thẩm Trường An nhìn dáng vẻ của cô liền biết trong đầu cô đang suy nghĩ miên man rồi.
Anh không nhịn được bèn gõ vào trán cô một cái.
"Đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa."
Lục Chi Ưu sờ sờ trán mình, sao gõ mạnh như vậy, cô tức tối nghĩ.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh, ánh mắt mang theo nghi ngờ, Thẩm Trường An làm sao mà biết cô đang nghĩ bậy bạ?
"Đây là dép tôi mới mua, chưa có mang, cô cứ mang đi."
Nghe Thẩm Trường An nói xong, hai gò má Lục Chi Ưu liền đỏ lên, nghĩ đến vừa nãy trong đầu cô toàn suy nghĩ đen tối, Lục Chi Ưu lại càng thấy mình thật đáng xấu hổ.
Nhưng Lục Chi Ưu đúng là không thích mang dép lê trong nhà, cô rất thích cảm giác chân trần tiếp xúc với sàn nhà, lành lạnh rất thoải mái.
"Bác sĩ Thẩm, em có thể không mang dép không? mang dép chả dễ chịu tí nào" ^_^. Cô nhẹ nhàng thương lượng với Thẩm Trường An.
"Không được, đi chân trần dễ bị cảm lạnh, hơn nữa lớp mỡ ở lòng bàn chân lại mỏng, giữ ấm kém, lại cách tim xa nhất, khó cung cấp máu, cho nên độ ấm ở lòng bàn chân thấp nhất, dễ dàng tích hàn, đi chân trần một thời gian dài sẽ khiến dạ dày đau, thắt lưng đau, con gái lại dễ đau bụng kinh."
Lục Chi Ưu líu lưỡi, đúng là bác sĩ, khác hẳn so với người thường,
Nhưng mà, đau bụng kinh.
Lời này mà để người đàn ông khác nói, Lục Chi Ưu sẽ cảm thấy người này vô cùng thô bỉ, nhưng từ miệng Thẩm Trường An nói ra, lại làm cho cô cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.
Rõ ràng là lời nói đen tối, nhưng Thẩm Trường An lại nói ra một cách hờ hững nhẹ nhàng.
Lục Chi Ưu liếc trộm Thẩm Trường An, nghĩ một hồi đành phải mang vào, nếu cô làm Thẩm Trường An không vui, anh ấy không cho cô ở lại ăn tối thì sao?
Thật vất vả mới có được cơ hội ăn cơm chùa, sao cô lại dễ dàng bỏ qua được chứ.
"Được rồi, em mang vào rồi nè."
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu chậm chạp đưa đôi chân trắng nõn của mình xỏ vào đôi dép lê thì mới hài lòng.
Lục Chi Ưu mang dép xong, lại lộ ra vẻ mặt “mau khen ngợi em đi”, làm Thẩm Trường An không nhịn được mà cười.
Dép của Thẩm Trường An lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cô mang giống như là một đứa bé lén mang dép của người lớn vậy, trông rất buồn cười.
"Đừng ngồi dưới sàn, lên sofa ngồi, trên sàn lạnh lắm." Thẩm Trường An nói với cô.
"Em muốn chơi với nó." Lục Chi Ưu chỉ chỉ Đại Hắc đang nằm sấp trên sàn.
Thẩm Trường An nhìn nhìn thằng khờ giả vờ cool kia.
"Lên sofa nằm xuống."
Con lông vàng lười biếng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trường An.
Lục Chi Ưu nghe thấy lời ra lệnh của Thẩm Trường An, có chút khó hiểu, ngay lúc cô vẫn còn đang mê man thì con lông vàng đang nằm trên sàn chậm chạp đứng lên, sau đó nhảy lên ghế sofa rồi lại tiếp tục nằm xuống.
Lục Chi Ưu nhìn mà trợn mắt há mồm.
"Nó nghe lời thế à?"
Thẩm Trường An cười khẽ.
Không nghe lời = không có cơm, không tắm rửa, không tự do.
Lục Chi Ưu đứng dậy, bởi vì bây giờ cô chỉ mang đôi dép lê bình thường, cho nên cô thấp hơn bình thường vài cm, lúc này Thẩm Trường An đứng kế bên, cô cũng chỉ đứng tới cằm của anh, cảm thấy áp lực quá đi.
"Bác sĩ Thẩm, anh ăn gì mà mà cao thế?" Lục Chi Ưu không nhịn được bèn hỏi.
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu nhỏ nhắn trước mắt mình, đột nhiên cười cười trêu tức: "nước”
Lục Chi Ưu mờ mịt, nước gì?
"Là cái gì vậy?"
"Tôi nhớ rõ có người ở trên baidu khai rằng mình cao 1m69, nhưng sao trên thực tế lại..." Thẩm Trường An cúi đầu nhìn Lục Chi Ưu, cũng không nói tiếp nữa.
Lục Chi Ưu, "..."
Cho hỏi ở đây có đậu hủ không?
Cô muốn làm gì?
Có thể đập đầu vào đậu hủ để tự tử không?
Đồ phúc hắc, không phải nói cao ngạo lạnh lùng sao?
Ở đâu cao, ở đâu lạnh, hoàn toàn là một gã phúc hắc đấy.
Lục Chi Ưu đỏ mặt, "Hừ, em vốn cao 1m69, nhưng bởi vì...bởi vì..." Dưới ánh mắt trêu tức của Thẩm Trường An, Lục Chi Ưu càng nói càng không có chí khí, cuối cùng đành phải nói, "Được rồi, em thừa nhận, thật ra em1m66..."
Thẩm Trường An nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Lục Chi Ưu, trong lòng liền tốt lên cười cười.
"Cô ngồi sofa một lát, điều khiển TV ở trên bàn trà, có thể xem TV, đương nhiên cô cũng có thể chơi với Đai Hắc."
"Đại Hắc?"
"Ừ."
Lục Chi Ưu liền vui vẻ, cô vốn dĩ nghĩ rằng tên Bánh Trứng nhà mình đã đủ tùy tiện rồi, không ngờ là Thẩm Trường An lại còn tùy tiện hơn cả cô, chú chó dễ thương đáng yêu thế mà lại đặt tên là Đại Hắc, nội tâm của nó chắc cũng đã vỡ nát rồi ấy chứ.
Lục Chi Ưu nhìn bóng dáng thanh cao của Thẩm Trường An, sau đó lại vuốt ve Đại Hắc "Thật đáng thương mà."
Cô mở TV lên, vừa đúng lúc đang chiếu bộ phim của Cẩn Duyên "Trường Nhan."
Không thể không nói, khí chất của Hà Cẩn Duyên khó có ai sánh nổi.
Thẩm Trường An ở trong bếp nấu cơm, nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh trong phòng bếp thấy cô đang ngồi xếp bằng chăm chú xem TV, trong lòng không hiểu sao có chút khác thường, giống như có một thứ gì đó từ trong đáy lòng dần dần phá kén.
Lục Chi Ưu ngồi trên sofa, xem "Trường Nhan", dù cho Hà Cẩn Duyên thực sự rất đẹp trai, nhưng cô nhìn từ nhỏ đến lớn, nhìn riết cũng cảm thấy chán, vì thế cô đứng dậy chạy vào phòng bếp.
Cô tựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng của Thẩm Trường An/
Thẩm Trường An đang mang một cái tạp dề màu xanh đen, đưa lưng về phía Lục Chi Ưu rửa thức ăn, Lục Chi Ưu nhìn thấy ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh cầm rau cải xanh xanh để dưới dòng nước, không hiểu làm sao lại mang đến cho Lục Chi Ưu một cảm giác “cảnh đẹp ý vui”, đôi tay này tựa như tác phẩm nghệ thuật do thượng đế tạo ra.
"Bác sĩ Thẩm, để em giúp anh." Cô đi qua, xung phong nhận việc.
Thẩm Trường An nhíu mày, "Cô biết làm sao?"
Lục Chi Ưu sửng sốt một chút, "Hả,... đương...đương nhiên rồi, em nói anh nghe, tài nghệ của em tốt lắm."
"Vậy hả ~"
Lục Chi Ưu nhìn Thẩm Trường An sao cô lại thấy ánh mắt của Thẩm Trường An rất kì lạ.
"Ha ha, bác sĩ Thẩm, để em giúp anh rửa rau." Nói xong cô liền bước đến chỗ bồn rửa, định đưa tay rửa thức ăn.
"Chờ một chút."
Lục Chi Ưu khó hiểu nhìn anh.
Thẩm Trường An đưa tay ra sau lưng mình, cởi cái tạp dề mình đang mang xuống.
"Lại đây"
Cô nghe anh nói, bước chân liền tự giác đi về phía anh.
Thẩm Trường An khoác tạp dề lên trên người Lục Chi Ưu.
"Quay lại đi"
Cô nghe lời quay lưng lại.
Thẩm Trường An tay dài vươn đến cầm hai dây hai bên của tạp dề cột lại ngay eo của Lục Chi Ưu.
Khi Thẩm Trường An đưa tay lên phía trước, Lục Chi Ưu không khỏi nín thở, tim đập thật nhanh, thậm chí cô còn cảm nhận được hô hấp của Thẩm Trường An ngay phía sau cô, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.
Sau khi cột dây đâu vào đấy, Thẩm Trường An nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Lục Chi Ưu bây giờ đã đỏ bừng, anh nhịn không được trêu cô: "Sao vậy, Sao lại không chịu hít thở."
"Ha ~"
Lục Chi Ưu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Thẩm Trường An, bỗng nhiên thấy 囧, sau đó cô im lặng xoay người đi, mở nước bắt đầu rửa rau.
Thẩm Trường An thấy cô tập trung như thế cũng bắt đầu xắt thức ăn.
Lục Chi Ưu nhìn trộm động tác xắt thức ăn của Thẩm Trường An.
Dao lên dao xuống, động tác lưu loát mây bây nước chảy khiến cho Lục Chi Ưu không khỏi tán thưởng.
Đao pháp tốt! Rất xuất sắc.
Sau khi rửa và cắt thức ăn xong xuôi, Thẩm Trường An chuẩn bị cho dầu vào chảo thì điện thoại đặt trên sofa ngoài phòng khách bỗng nhiên reo lên.
Lục Chi Ưu thấy thế, nói: "Anh đi nhận điện thoại đi, để em làm cho."
Thẩm Trường An có chút nghi ngờ, nhìn cô hỏi, "Cô chắc chứ?"
"Đương nhiên rồi, yên tâm đi, em là cao thủ đó." Lục Chi Ưu trao cho Thẩm Trường An một ánh mắt "hãy tin tưởng em".
Sau khi Thẩm Trường An đi ra ngoài nhận điện thoại, Lục Chi Ưu nhìn dầu trong chảo đã nóng lên, rồi lại nhìn thức ăn để kế bên.
Cô yên lặng nuốt nước miếng.
Sau đó một tay cầm cái thớt lên, một tay đem thức ăn trên thớt bỏ vào chảo.
Thẩm Trường An đang nhận điện thoại ở phòng khách, là Thẩm Lạc Dương gọi đến, anh đang cùng Thẩm Lạc Dương nói chuyện thì nghe thấy tiếng dầu nổ trong phòng bếp.
Sau đó...
"A!"
Trong phòng bếp truyền ra tiếng hét thảm, Thẩm Trường An sợ tới mức "tạch" một cái cúp ngang điện thoại, chạy nhanh vào phòng bếp.
"Sao vậy?"
"Lửa...lửa lớn..."