Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 47: Đệ nhất hoàng quân




Lăng Tiêu giật mình, sợ tới mức nhảy về nhuyễn tháp, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân, tựa như một con mèo hoang bị uy hiếp, giương nanh múa vuốt với địch nhân trong chỗ tối.

Nhưng mà, móng vuốt mèo hoang thật sự là không hề có uy hiếp, động tác lần này, không chỉ không đe dọa được Phó Vũ Quân, còn làm Phó Vũ Quân cảm thấy Lăng Tiêu thật sự là rất có ý tứ.

Hắn tâm tình tốt trêu đùa: “Lá gan ngươi nhỏ như vậy, chẳng lẽ là tuổi chuột?”

Lăng Tiêu co rút mắt, trừng Phó Vũ Quân một cái, phản kích: “Vậy hoàng tử lớn lên giống hồ ly, chẳng lẽ là tuổi hồ ly?”

“Hồ ly?” Phó Vũ Quân cười cười: “Ngươi vẫn là người đầu tiên dám giáp mặt nói ta như vậy.”

Giáp mặt? Vì sao là giáp mặt?

Như nhìn ra nghi vấn của Lăng Tiêu, Phó Vũ Quân đáp: “Dù sao người không muốn sống như ngươi không nhiều lắm.”

“…” Lăng Tiêu không lời gì để nói.

Lăng Tiêu y rất tiếc mạng, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói y không muốn sống, Lăng Tiêu đảo mắt, chỉ cảm thấy Phó Vũ Quân nói chuyện quá bừa bãi.

Nhìn Lăng Tiêu không tán thành, Phó Vũ Quân cười cười, không nói tiếp.

Hắn tựa vào nhuyễn tháp, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không mở miệng nữa, Lăng Tiêu nhíu mày, nhịn không được hỏi: “Hoàng tử không phải nói là tỉnh lại sẽ trả lời vấn đề của ta sao?”

Phó Vũ Quân từ từ mở mắt, bộ dáng mờ mịt, Lăng Tiêu co rút miệng: “Hay là hoàng tử muốn nuốt lời?”

Phó Vũ Quân khẽ cười, nheo lại hai mắt, che lại cảm xúc trong mắt, hắn vuốt tay, như bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi hỏi, ta mà biết nhất định sẽ nói hết.”

Lăng Tiêu mắt lóe lóe, vừa định mở miệng, lại nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó, liền đột nhiên có chút khó có thể mở miệng …

Phía sau y còn giữ lại chất lỏng làm người mất thể diện kia, cũng không có người rửa, nói rõ khi Phó Vũ Quân mang y ra, y có lẽ đang ở cùng hoàng đế…

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu cúi đầu xuống, cảm thấy trên mặt nóng lên, xấu hổ nhìn thẳng ánh mắt Phó Vũ Quân.

Tiểu nô tài trước mặt, mặt tái nhợt ửng đỏ, con ngươi ướt át càng là gợn sóng nước, cúi đầu muốn giấu đi bộ dáng của mình, thấy thế nào cũng đáng yêu.

Phó Vũ Quân cười “Hì hì” một tiếng.

Lăng Tiêu nghe thấy, trên mặt càng nóng bừng, lại như không cam lòng nhận thua, ngẩng đầu hung hăng liếc xéo Phó Vũ Quân một cái.

Cái nhìn này, vốn cực kì khí thế, nhưng Lăng Tiêu lúc này sắc mặt ửng đỏ, còn liếc vậy, không chỉ mất đe dọa, ngược lại thành chờ mong, khiến Phó Vũ Quân kinh diễm.

Hắn nhịn không được để sát vào Lăng Tiêu, ép Lăng Tiêu vào góc, hai tay chống ở hai bên Lăng Tiêu, ôn nhu nhìn Lăng Tiêu nói: “Tiểu nô tài, ngươi hiện tại đã rời đi, không bằng quên hoàng đế Mục quốc, ở cùng với ta đi?”

Lăng Tiêu nghe vậy, trong lòng nhảy dựng, sắc mặt không khỏi biến thành xanh đen.

Phó Vũ Quân đưa tay vén vén tóc Lăng Tiêu, đặt ở mũi ngửi ngửi, ôn nhu nói: “Ta sẽ không kém hơn hoàng đế Mục quốc, ít nhất, ta sẽ không làm loại chuyện đó với ngươi lúc ngươi bị thương.”

Lăng Tiêu nghe vậy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Phó Vũ Quân, lắp bắp: “Ngươi… Ngươi… Ngươi đều… thấy được?”

Lăng Tiêu cảm thấy mặt mũi đời này đều mất hết!

Tiểu nô tài sắc mặt đỏ bừng, bộ dáng xấu hổ vô cùng, xác thực rất thú vị, Phó Vũ Quân nhịn không được, liền biểu thị gật gật đầu.

Nhưng trên thực tế, chờ khi hắn vào cứu Lăng Tiêu, hoàng đế Mục quốc đã thay y phục cho Lăng Tiêu, hắn cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Nhưng mà, khi hắn mang theo Lăng Tiêu chạy trốn, thấy miệng vết thương Lăng Tiêu chảy máu, liền đổi dược đơn giản cho Lăng Tiêu, khi đổi dược hắn nhìn thấy, trên thân Lăng Tiêu trải rộng dấu hôn, đã xảy ra chuyện gì ngược lại cũng không khó đoán.

Tuy nhiên, Phó Vũ Quân nghi hoặc, tiểu nô tài đã thân thiết với hoàng đế Mục quốc như vậy, vì sao phải trốn?

Phó Vũ Quân tìm tòi nghiên cứu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu quẫn bách cắn răng: “Ngươi nhìn đủ chưa!”

“A…” Phó Vũ Quân cười khẽ một tiếng, đang muốn đáp lời, đột nhiên ngực tê rần, hắn nhíu mày, từ cổ họng phát ra một tiếng kêu rên, liền bưng ngực rời xa Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sửng sốt, ngồi dậy theo, nhìn thấy khóe miệng Phó Vũ Quân chảy ra một vệt máu tươi.

“Ngươi…” Lăng Tiêu kinh ngạc, theo hiểu biết của y, võ công của Phó Vũ Quân cũng không kém hơn Lan Úy, qua lại tự nhiên trong cung, là ai có thể gây thương tổn cho hắn đến nước này?

Chẳng lẽ chính là… Hoàng đế?

Lăng Tiêu mở mắt, lòng tràn đầy nghi hoặc, nhịn không được nhìn Phó Vũ Quân hỏi: “Ngươi đến tột cùng mang ta ra như thế nào?”

Phó Vũ Quân cười khổ một tiếng, vốn định giấu Lăng Tiêu, lúc này bị bắt gặp bị thương, cũng biết giấu diếm không được, liền bất đắc dĩ nói: “Ta bị thương thành như vậy, lại mang theo thuộc hạ suốt đêm trốn kinh, phía sau còn có hoàng đế mang theo truy binh đuổi giết, ngoại trừ cường đoạt, ngươi cho rằng còn có khả năng nào khác?”

Lăng Tiêu nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc, mắt đầy hoang mang, hoàng đế không dễ dàng động võ trước mặt người khác, nhưng công lực của hắn sâu không lường được, huống chi đây là cảnh nội Mục quốc, luận cường đoạt, Phó Vũ Quân sao có thể mang theo y thoát khỏi kinh thành?

Như phát hiện Lăng Tiêu nghi hoặc, Phó Vũ Quân cười nói: “Ta tự nhiên không có khả năng trực tiếp xông lên, hữu dũng vô mưu, hoàng đế Mục quốc bị ta hạ khói mê, không giống như mê dược thấp kém của ngươi, kỳ dược của ta đây chính là vô sắc vô vị, hít vào một chút liền có thể làm người ngủ ba ngày ba đêm.”

Nói xong, Phó Vũ Quân thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc, hoàng đế Mục quốc bách độc bất xâm, mê dược này ảnh hưởng đến hắn xa xa không lợi hại bằng người bình thường, chỉ làm hắn hôn mê nửa khắc. Thời gian đó, cũng đủ để ta mang ngươi lên xe ngựa.”

Phó Vũ Quân nói xong, cười như không cười nhìn Lăng Tiêu: “Vì cứu ngươi ra, ta lần này chính là hạ vốn gốc.”

Lăng Tiêu nghe vậy, mắt lóe lóe, đáp: “Ân của hoàng tử, Lăng Tiêu suốt đời khó quên, ngài vẫn nên hảo hảo dưỡng thương đi, nếu Hoàng Thượng đuổi theo nữa…”

Thấy Lăng Tiêu làm vẻ lo lắng, Phó Vũ Quân mặt mày nhu hòa nói: “Ta mặc dù bị thương nặng, hoàng đế Mục quốc cũng không tốt hơn chỗ nào, hắn trúng khói mê, tuy rằng ý thức khôi phục sớm, nhưng công lực cũng đã bị áp chế, huống chi, hắn với ta đã đạt thành hiệp nghị, hắn sẽ không đuổi theo nữa.”

Nói đến đây, Phó Vũ Quân tạm dừng một chút, vẻ mặt cổ quái.

Hắn và hoàng đế đều bị thương nặng không sai, nhưng đây dù sao cũng là cảnh nội Mục quốc, nếu hoàng đế vẫn luôn đuổi theo không bỏ thì họ cũng sẽ không có cơ hội trốn đi, tuy rằng hiện tại không phải thời cơ, nhưng Mục quốc luôn không sợ khai chiến, hoàng đế Mục quốc dưới ưu thế này, mà vẫn đạt thành hiệp nghị giải hòa với hắn, còn không yêu cầu lấy tiểu nô tài về, thật khiến người khó hiểu.

Hơn nữa, hoàng đế Mục quốc còn có một câu, khiến Phó Vũ Quân rất để ý.

Trước khi đi hắn có nói: “Hoàng quân của trẫm, trước hết làm phiền hoàng tử Thiệu quốc thay chiếu cố đã.”

Hoàng đế Mục quốc nói mình nuôi tiểu nô tài ở bên người thành chiếu cố?

Tiểu nô tài đi theo hắn đến Thiệu quốc, hoàng đế Mục quốc chẳng lẽ cảm thấy một ngày nào đó trong tương lai còn có thể sẽ trở về?

Là hoàng đế Mục quốc khẩu khí lớn, hay là hắn thật sự có năng lực như thế?

Phó Vũ Quân híp mắt, hắn luôn có loại dự cảm không tốt.

Hoàng đế Mục quốc này, đúng là một địch nhân khó chơi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.