Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 42: Thành




Lăng Tiêu nhíu mày, răng nanh lúc này cắn đầu lưỡi phát run, lợi dụng đau đớn để gọi về một phần lý trí của mình, lập tức biểu đạt lòng trung thành: “Nô tài biết Hoàng Thượng có nỗi khổ tâm với nô tài, nô tài tất nhiên sẽ không cô phụ Hoàng Thượng.”

Hoàng đế nghe vậy nhếch môi, bình tĩnh nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tiểu thái giám trước mặt, ánh mắt thuần lương, phiếm hơi nước mờ mịt, trên khuôn mặt vô hại lộ cầu xin nhè nhẹ, hoàng đế mềm lòng, hơi thả lỏng mày.

Lăng Tiêu thấy thế, vội nói tiếp: “Hoàng Thượng muốn nô tài thị tẩm, đó là phúc của nô tài, nô tài cầu còn không được, nhưng mà, Hoàng Thượng, ngài cũng thấy đó, nô tài bị thương còn chưa lành, nô tài không đáp lời không phải nô tài không nguyện ý, mà là nô tài sợ có thương tích trong người sẽ hầu hạ Hoàng Thượng không tốt.”

Lăng Tiêu nói xong, mắt lén nhìn hoàng đế, đã thấy hoàng đế sắc mặt bất định, ánh mắt sâu thẳm, không biết lại nghĩ cái gì, Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, lời này chẳng lẽ không có tác dụng trước mặt hoàng đế?

Suy nghĩ, tim Lăng Tiêu lập tức không biết để đâu, bất ổn đến khó có thể yên.

Tiểu thái giám trước mặt, dáng vẻ thật cẩn thận, thấp thỏm bất an tựa như một con thỏ chấn kinh, lạnh run trước mặt hắn, hoàng đế nhếch môi, trong lòng mềm nhũn, liền buông lỏng kiềm chế với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bị buông ra hơi kinh ngạc, y ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, thấy hắn vẫn là bộ dáng sâu không lường được kia.

Lăng Tiêu cắn răng, trong đầu hoàng đế đến tột cùng nghĩ cái gì, nhưng hoàng đế nguyện ý buông mình ra, ít nhất tỏ vẻ hoàng đế đối với mình vẫn là mềm lòng chiếm đa số.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu ánh mắt lóe lóe, lúc này làm một quyết định.

Y xoay người lấy lòng từ trên bàn gắp một miếng điểm tâm, đưa tới bên miệng hoàng đế: “Hoàng Thượng, đây là hoa quế cao mà nô tài tự làm, ngài nếm thử.”

Hoàng đế buông mắt nhìn hoa quế cao bên miệng, cũng không há miệng.

Lăng Tiêu thấy thế, khẽ cắn môi, há miệng ngậm một góc hoa quế cao, để sát bên miệng hoàng đế.

Hoàng đế hơi nhướng mày, nheo mắt.

Tiểu thái giám trước mắt, khó có được chủ động áp sát vào mình, đôi con ngươi kia linh động ướt sũng, tràn ngập mong đợi, tựa như một con mèo con đang làm nũng với chủ nhân, điểm tâm màu vàng kề sát môi tái nhợt, toát ra một loại tình sắc khác biệt.

Hoàng đế mâu sắc trầm trầm, vươn tay ôm eo tiểu thái giám, một tay đè lại gáy tiểu thái giám, há miệng quấn hoa quế cao mà tiểu thái giám đang ngậm vào trong miệng, môi dán lên tiểu thái giám, đầu lưỡi theo miệng sắp khép lại của tiểu thái giám mà chui vào.

“Hoàng…” Tuy rằng đã có chuẩn bị với hành động này của hoàng đế, nhưng khi miệng lưỡi hoàng đế thật sự phủ lên, Lăng Tiêu vẫn giật mình chút, trái tim tựa hồ nhảy lên cổ họng.

Lúc này đây, nụ hôn của hoàng đế, khác với bá đạo trước kia, mang theo một tia ôn nhu che chở, hết sức triền miên.

“A… ưm…”

Lăng Tiêu thất thần rên khẽ, bị hoàng đế đùa giỡn toàn thân mềm yếu.

Y ngồi trong lòng hoàng đế, tựa như một con cá cạn nước đang khát cầu mưa rơi, chủ động hấp thu thơm ngọt trong miệng hoàng đế.

“Ân…” Một tiếng ẩn nhẫn kêu rên, hoàng đế rời môi Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu mở ánh mắt mê ly, mờ mịt nhìn hoàng đế phía trên, khóe mắt ướt át nhiễm phong tình mê hoặc.

Hoàng đế ánh mắt tối sầm, khóe miệng nhẹ giương lên một độ cung xinh đẹp: “Dáng vẻ này của ngươi, là đang nói cho trẫm, trẫm có thể tiếp tục?”

Hoàng đế nhẹ nhàng đẩy phía dưới, để cái thứ đã cứng bên dưới chỗ Lăng Tiêu đang ngồi.

Lăng Tiêu đột nhiên cả kinh, thần trí bay về, y nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của hoàng đế, trong lòng nhảy dựng, trên mặt đột nhiên đỏ lên, tầm mắt hoàn toàn không biết nên đặt qua đâu.

Hoàng đế thấy thế, ánh mắt trầm xuống, vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm Lăng Tiêu, để y đối diện mình nói: “Lăng Tiêu, trẫm lần trước có nói qua, ‘Lần thứ hai khi trẫm đến, không hy vọng ngươi chưa chuẩn bị sẵn sàng’, ngươi có còn nhớ rõ?”

“Nô tài… nhớ rõ.” Lăng Tiêu gian nan đáp, trong lòng ẩn ẩn biết hoàng đế đã chờ không được rồi.

Quả thực.

Hoàng đế nghe thấy Lăng Tiêu trả lời, vừa lòng nheo mắt, câu tiếp theo như thuận tiện nói: “Như vậy, tối nay liền trở thành hoàng quân của trẫm đi.”

Hoàng đế nói không phải là hỏi ý kiến mà là đang thông báo, Lăng Tiêu nheo mắt, may mắn mình đã chuẩn bị rời đi xong rồi, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng vẫn dâng lên một cỗ bất an nồng đậm.

Không được, không thể chờ đợi thêm nữa! Y phải rời khỏi nơi này!

Suy nghĩ, Lăng Tiêu mềm xuống thân thể, nằm trong lòng hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Nô tài… nguyện ý nghe lời hoàng thượng, nhưng mà, nô tài có thương tích trong người, nếu hầu hạ không… ưm…”

Còn chưa nói xong, môi hoàng đế liền áp lên, thay đổi triền miên vừa nãy, lúc này đây lại bá đạo như xưa.

Môi kề sát, bá đạo đến đòi hỏi hương thơm trong miệng Lăng Tiêu, khiến Lăng Tiêu cả khe hở để thở cũng không có, Lăng Tiêu khó chịu giãy dụa vỗ vai hoàng đế.

Hoàng đế thấy Lăng Tiêu giãy dụa, không vui đứng dậy, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa như một sài lang đói bụng đã lâu.

Lăng Tiêu rụt cổ, nuốt một ngụm nước bọt, lấy lòng cười nói: “Hoàng Thượng, trước đó, ngài có thể uống ly rượu giao bôi với nô tài hay không?”

“…” Hoàng đế ánh mắt chậm rãi nhìn Lăng Tiêu, vừa không nói được cũng không nói không được, nhưng cả người khí thế lạnh thấu xương, như không vui vì Lăng Tiêu đánh gãy.

Lăng Tiêu vội vàng bưng bầu rượu trên bàn rót một ly cho hoàng đế, lại lấy một ly nước trà khác đặt sẵn trên bàn.

“Hoàng Thượng, nô tài có thương tích trong người, không uống được rượu, liền lấy trà thay rượu uống một ly rượu giao bôi với ngài được không?”

Nói xong, Lăng Tiêu giơ rượu lên trước mặt hoàng đế, ánh mắt hoàng đế nhìn chằm chằm rượu, như có suy nghĩ.

Lăng Tiêu trong lòng thấp thỏm, lo lắng bị hoàng đế nhìn ra manh mối, y vội nói: “Hoàng Thượng, tối nay… là lần đầu tiên của nô tài, cho nên hy vọng có thể uống ly rượu giao bôi chỉ có đêm động phòng hoa chúc mới có thể uống được, ngài có thể thỏa mãn yêu cầu này của nô tài không? Xin ngài …”

Lăng Tiêu nói đến chân thành, cặp con ngươi linh động ngấn lệ, ửng đỏ nhìn mình, chọc người thương tiếc, hoàng đế chầm chậm thở dài, vươn tay tiếp nhận ly rượu của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nở nụ cười tươi đẹp, không thể chờ đợi mà vòng qua tay hoàng đế một hơi cạn sạch nước trà thuộc về mình.

Hoàng đế nhìn rượu trong tay, để sát mũi vào ngửi, như là ngửi thấy gì đó, hắn ngừng lại một chút, ánh mắt liền nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, cho rằng hoàng đế đã ngửi ra được, trái tim cũng bị làm sợ tới mức gần như ngừng đập, đầu óc y nhanh chóng vận chuyển, đều đang nghĩ nếu bị nhìn ra thì y nên thoát thân như thế nào, ai mà biết, giây tiếp theo hoàng đế đã giơ rượu uống một hơi cạn sạch.

Trái tim Lăng Tiêu ngổn ngang quay về chỗ cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.