Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 4: Ngăn chặn vật hi sinh




Hoàng Thượng!

Lăng Tiêu bỗng trừng lớn mắt, nên nói mình may mắn hay là xui xẻo đây!

Hiện giờ, y phải làm gì? Cầm giấy viết thư này… giấu đi hay là giao ra đây?

Ngây ngốc ba giây, Lăng Tiêu cắn răng, thực hiện hành vi có lợi cho mình nhất.

Y xoay người quỳ trước mặt hoàng đế, hai tay giơ cao mở giấy viết thư trình lên: “Tự nhiên là muốn, giao giấy viết thư cho Hoàng Thượng.”

Đối diện im lặng ngắn ngủi, Lăng Tiêu hiện tại cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình hoàng đế, hai mắt chỉ nhìn tơ vàng thuê trên áo đen của hắn, cùng với đôi giày đen mạ vàng kia.

Đột nhiên, có người rút giấy viết thư từ trong tay y ra, Lăng Tiêu thả tay, hơi giương mắt về trước.

Giấy viết thư bị một thái giám đồ đỏ tường vân lấy đi, Lăng Tiêu biết, người nọ là Từ tổng quan đi theo hoàng đế giờ đang được tín nhiệm.

Trong tay của ông còn có một con bồ câu trắng, Lăng Tiêu đổ mồ hôi lạnh, con bồ câu vừa nãy bị dọa chạy lại đụng phải hoàng đế!

Hoàng đế vươn tay nhận giấy viết thư Từ tổng quản đưa lên, hơi liếc nhìn Lăng Tiêu đang nhìn lén, Lăng Tiêu vội vàng cúi đầu, không dám nhìn.

Hoàng đế mở giấy viết thư ra, lại là yên lặng.

Lăng Tiêu đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, theo hiểu biết kiếp trước của y, hoàng đế là một người tính cách rất nghiêm khắc, hắn gì cũng nghiêm khắc sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy!

Cho nên, yên lặng như giờ, Lăng Tiêu mới cảm thấy càng đáng sợ.

Hồi lâu… lâu như qua cả một thế kỷ, thanh âm hùng hậu kia rốt cục truyền đến lần thứ hai.

“Chém tiểu thái giám không có mắt phía sau.”

Một câu này, khiến sắc mặt Lăng Tiêu càng tái nhợt, Lý Nguyên hẳn phải chết, vậy y thì sao?

Đối mặt với y chính là gì?

Lăng Tiêu nghe Từ tổng quản thưa vâng, dư quang nhìn thấy Từ tổng quản lướt qua y, sau đó chợt nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ và tiếng kêu thảm thiết của Lý Nguyên.

Sau đó nữa, liền không còn tiếng động.

Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất động cũng không dám động.

Y thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn vạt áo hoàng đế, chỉ là cúi đầu rất thấp, dáng vẻ thuận theo.

Nhưng mà, cách hồi lâu, lại không có tiếng vang, Lăng Tiêu đang thấy kỳ quái, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, trên khuôn mặt khi cười đầy nếp nhăn nhìn y, y bị dọa hét to một tiếng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Từ tổng quản cười: “Sao, còn trẻ như vậy mà không bị dọa qua?”

“Từ… Từ tổng quản…” Lăng Tiêu bưng ngực hít sâu, nhìn khắp nơi, lại chỉ có Từ tổng quản bên cạnh, dĩ nhiên không còn thấy bóng dáng của hoàng đế nữa.

“Không cần nhìn, Hoàng Thượng đã đi rồi.” Từ tổng quản cười tủm tỉm nói.

“Đi rồi?” Lăng Tiêu ngạc nhiên.

Từ tổng quản gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào y: “Sao? Ngươi không muốn Hoàng Thượng rời đi sao?”

Lăng Tiêu lắc đầu, Từ tổng quản cười lạnh: “Nhìn ngươi cũng là người thông minh, mới tới? Mới tới liền hiểu Hoàng Thượng và chúng ta, a… Thật đúng là tiểu tử thông minh, cũng không sợ nói cho ngươi biết, mệt cho cái tính thông minh của ngươi, lần này mới tránh được một kiếp.”

“Hoàng Thượng a, hận nhất chính là có người giấu diếm hắn, lựa chọn của ngươi rất sáng suốt, giao giấy viết thư cho Hoàng Thượng.”

Từ tổng quản nói xong cười nhạo: “Chúng ta dám cam đoan, nếu ngươi giấu giấy viết thư, chết cũng không chỉ có Tiểu Lý Tử vừa nãy.”

“…” Lăng Tiêu theo dõi ông, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Đây là mệt cho kiếp trước của y, kiếp trước y rất hiểu Hoàng Thượng, biết hoàng đế là một người không thể chịu được bị người ta lừa gạt, lúc này mới không dám giấu diếm.

Từ tổng quản vỗ vai Lăng Tiêu: “Tiểu Lý Tử này a, ở hoàng cung nhiều năm như vậy, còn không học được chút thông minh như ngươi, bị dọa liền không động đậy, cũng không khó trách lần này bị chém.”

Nói xong, Từ tổng quản đứng lên: “Tuy Hoàng Thượng tha cho ngươi, nhưng ngươi cũng hiểu đi? Chuyện này Hoàng Thượng một chữ cũng không đề cập tới… hiểu ý gì không?”

Lăng Tiêu chớp mắt, hoàng đế một chữ cũng không đề cập tới, chẳng lẽ là muốn coi như không xảy ra qua?

Vì sao? Chuyện như vậy hoàng đế có thể nhịn?! Có chút không giống với nhận thức đời trước a!

Lăng Tiêu cho dù nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn trả lời: “Nô tài hiểu rõ.”

Từ tổng quản vừa lòng gật đầu: “Đúng là người thông minh.”

Nói xong, ông nhìn Lăng Tiêu một lần cuối cùng, phất cây phất trần trong tay, nhấc chân rời đi.

Lăng Tiêu than ngồi ở mà, lau mồ hôi trên đầu.

Mới giương mắt nhìn chung quanh, mới biết ở đây là ngự hoa viên, nơi gần ngoài cung nhất cũng là nơi hoàng đế thường xuyên đi dạo!

Trách không được xác suất gặp hoàng đế cao như vậy!

Lăng Tiêu đỡ núi giả đứng lên, chân có chút như nhũn ra, hoàng đế không quá giống như nhận thức của y kiếp trước!

Mặc dù tính cách vui buồn không khác, nhưng quyết định lại không đúng lắm…

Lăng Tiêu trầm tư, chống chân như nhũn ra đi về Ninh Tú cung.

Vào Ninh Tú cung, chợt nghe thấy một thanh âm châm chọc bén nhọn.

“Ỷ vào khuôn mặt, liền cho rằng tất cả mọi người đều phải xin ngươi hay sao?!”

“Cũng không nhìn xem bản thân là ai! Một dân chúng bình dân, trong nhà không có tiền còn không có bối cảnh còn muốn chống đầu trong Ninh Tú cung! Thật sự là chê cười!”

Lăng Tiêu sửng sốt, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

“Ngươi cho là ngươi giỏi lắm sao! Không phải trong nhà có tiền có quyền chút thôi sao! Có tiền có quyền là có thể ức hiếp người khác à!”

Lăng Tiêu nhíu mày, y nhìn thấy, trước mặt là Mạc Khởi một thân y phục hồng nhạt đang cãi vã với một nữ tử hoàng y dung mạo bình bình.

Nữ tử hoàng y vẻ mặt cao ngạo và khinh thường, Mạc Khởi cũng là đỏ mắt vẻ mặt yếu đuối.

Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ nữ tử hoàng y ức hiếp Mạc Khởi.

Nhưng Lăng Tiêu biết, chuyện là Mạc Khởi đụng phải nữ tử hoàng y không chịu giải thích còn lấy dung mạo của mình ra mà khinh người, mới có thể chọc nữ tử hoàng y không vui.

Kiếp trước cũng xảy ra chuyện này qua, nữ tử hoàng y họ Hà, trong nhà rất có tiền, còn có mấy thân thích làm quan nhỏ, tính cách không quá tốt nhưng cũng không thể nói rõ là xấu, vốn là ghen tị với dung mạo của Mạc Khởi, nhưng bản tính thế lực úy quyền, tự nhận là tài trí hơn người sánh hơn Mạc Khởi, rất coi thường nàng.

Kiếp trước trong, Mạc Khởi ở Ninh Tú cung luôn cãi vã với Hà tú nữ, cuối cùng, là Lăng Tiêu nghe nói Mạc Khởi khóc lóc kể lể giúp nàng giáo huấn Hà tú nữ.

Kiếp này tái hiện lại cảnh này, Lăng Tiêu hai bên cũng không muốn tham dự.

Huống chi, y hiện tại bị hoàng đế làm sợ tới mức chân nhũn, cũng không có sức đi lo các nàng.

Mạc Khởi lại mắt sắc nhìn thấy Lăng Tiêu, nàng oán hận trừng Hà tú nữ một cái, liền đuổi theo Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nhíu mày, bước nhanh hơn.

“Ngươi đứng lại! Lăng Tiêu!”

Lăng Tiêu dừng bước, Mạc Khởi thở phì phì tiến lên, tựa hồ nhận ra biểu tình như giờ không đúng, lại thay bằng gương mặt lã chã chực khóc.

“Lăng Tiêu, ta bị người ức hiếp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.