Lạc Nam nhìn tình cảnh này dở khóc dở cười, chỉ có thể bế lấy Tiểu Hồng Nhi đem nàng cõng lên trên lưng…
Ánh sáng lóe lên, Tiểu Hồng Nhi lại hóa thành Lạc Hồng Kiếm trong ánh mắt trợn tròn của vô số người.
“Phốc!”
Lạc Vũ như giẻ lau sàn chật vật ngồi dậy thấy tình cảnh này, không nhịn được phẫn nộ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy bệnh.
Dù là trong ác mộng hắn cũng không nghĩ đến Vương Cấp Vũ Kỹ Tà Anh Sát Thiên Luân của mình lại bị tiêu diệt bởi một cách thức khôi hài như vậy.
Kiếm hóa thành bé gái? Ai có thể nghĩ ra?
“Chúng ta mơ giữa ban ngày sao?”
Không chỉ riêng Lạc Vũ, khi bắt đầu lấy lại tinh thần…dù là Dạ Lang Tiên Tinh hay Tu Chân Giới cũng không thể tin nhìn chăm chú Lạc Hồng Kiếm đỏ rực trên lưng Lạc Nam lúc này.
Mặc dù nghe nói có những pháp bảo cấp cao sau thời gian dài ôn nhuẫn sẽ sinh ra linh trí, đản sinh khí linh…nhưng dù sao khí linh cũng chỉ có thể xem là linh hồn của pháp khí, việc khí linh có thể hóa thành hình người và tiến ra ngoài chiến đấu, gặm lấy chiêu thức của kẻ địch thật sự nghe cũng chưa từng nghe qua.
Bọn hắn cho rằng Tiểu Hồng Nhi chỉ là khí linh, mà không hiểu chính nàng là Lạc Hồng Kiếm.
Bất quá không ai rảnh để suy xét nguyên nhân ly kỳ cổ quái của Tiểu Hồng Nhi, điều mà cả đám bọn hắn quan tâm hiện tại chỉ có một…
Lạc Nam thắng rồi.
Hậu Cung Chi Chủ nghiền ép Lạc Vũ, Dạ Lang Tiên Tinh đám thiên tài cũng bất lực trước mặt chúng nữ Hậu Cung.
Một trận chiến này kết cục đã định, Hậu Cung Chi Chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nói biến Dạ Lang Tiên Tinh thành con mồi đã làm được.
Đến lúc này, dù là bất kỳ ai cũng không dám nghi vấn lời nói của Lạc Nam.
Lạc Phá Lôi sắc mặt ảm đạm như màu đất, tròng mắt điên cuồng luân chuyển suy nghĩ đối sách, âm thầm tiếc hận Lạc Vũ không chịu nghe lời hắn sớm chạy trốn khi thực lực còn mạnh…
“Suy cho cùng vẫn là thiếu niên háo thắng a, lần này nếu có thể thành công trốn chạy, ta cần phải bồi dưỡng tính cách cho Vũ Nhi ngày càng trầm ổn!” Lạc Phá Lôi âm thầm hạ quyết định.
Từ đầu đến cuối hắn đều không thắc mắc lực lượng của Lạc Vũ từ đâu mà đến, Lạc Phá Lôi hiểu rằng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần nhìn thấy con trai của mình không ngừng mạnh lên là đáng tự hào rồi.
Lạc Nam mặc kệ tất cả nghĩ gì, nhân lúc Lạc Vũ suy yếu muốn đoạt mạng hắn
Lạc Vũ đã khiến Lạc Nam cảm nhận được uy hiếp, hắn có thể không sợ Lạc Vũ, nhưng người thân của hắn có thể sẽ bị Lạc Vũ nhắm vào, khi đó hậu quả khó lường trước được, phải tiên hạ thủ vi cường.
Ngâm…
Tiếng Long Ngâm xuất hiện trên chín tầng trời.
Cuồn cuộn Long Lực triển khai, lại một chiêu Giáng Long Chưởng từ thiên không giáng thẳng xuống đầu Lạc Vũ.
“Đừng hòng!”
Lạc Vũ sắc mặt tái mét quát, ý niệm vừa động muốn đem hạt chuỗi nuốt vào trong bụng để khôi phục thương thế.
Lạc Nam đã biết rõ thủ đoạn của tên này, làm sao cho hắn toại nguyện?
“Định Hồn – Nhiếp Hồn!”
Hai loại Hồn Kỹ xuyên thấu mà qua, đánh trực diện vào đầu Lạc Vũ, ngăn cản ý đồ khôi phục thương thế của hắn.
“Trợ Hồn!” Hồn Nguyệt Ánh ra tay hỗ trợ, cung cấp Hồn Lực hoà vào gia tăng uy lực của hai loại Hồn Kỹ.
Cơ thể Lạc Vũ quả nhiên cứng lại trong thoáng chốc.
Trong khoảnh khắc đó, Giáng Long từ trên thiên không giáng xuống.
“Đừng hòng đụng vào thủ lĩnh, Tam Huyền Định Thiên Chưởng!”
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, Lý Huyền bỗng nhiên xuất hiện, thi triển vũ kỹ mạnh nhất của Tam Huyền Tông, ba loại Tiên Lực cuộn cuộn mà ra, ngưng tụ thành ba cái chưởng ấn mạnh mẽ như có thể bình định thiên hạ.
Tam Huyền Định Thiên Chưởng là Vũ Kỹ trấn tông của Tam Huyền Tông, đạt đến Ngọc Cấp Cực Phẩm, chí có Hạch Tâm Đệ Tử được phép tu luyện.
Đánh ra một chưởng này, Tiên Lực toàn thân Lý Huyền như bị rút sạch, nhưng hai mắt của hắn lại tràn đầy tự tin.
ĐÙNG…
Đáng tiếc tất cả không như tưởng tượng của Lý Huyền, dù Tam Huyền Định Thiên Chưởng có mạnh đến đâu, nhưng khi Giáng Long Chưởng chính thức giáng xuống, ba tầng chưởng ấn của Tam Huyền Định Thiên Chưởng trên nên yếu nhược như giấy trắng vậy.
Nghịch Long Lực hung hăng càn quấy đến cực điểm, trực tiếp nghiền nát ba loại Tiên Lực…
“Làm sao mạnh như vậy?” Lý Huyền sắc mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Trong lúc nguy cấp, một kiện Tam Sắc Áo Giáp Cực Cấp Trung Phẩm hiện trên làn da Lý Huyền, thay hắn gia tăng phòng ngự.
Hiển nhiên là một đệ tử quan trọng của Tam Huyền Tông, Lý Huyền vẫn có chút ít thủ đoạn giữ mạng.
Phốc…
Giáng Long Chưởng nện trực diện vào cơ thể Lý Huyền làm hắn phun ra một bụng máu tươi, toàn thân như bị ấn chìm vào lòng đất.
Răng rắc…
Tam Sắc Áo Giáp tan vỡ, lục phủ ngũ tạng rối tung, nhưng Lý Huyền vẫn giữ được mạng.
Lạc Vũ nhân cơ hội Lý Huyền cứu viện đã thoát khỏi khống chế, đem Hạt Chuỗi trên cổ nuốt xuống, bắt đầu khôi phục.
“Hừ, không biết tự lượng sức!!” Lạc Nam thấy tình cảnh này phẫn nộ không thôi, cơ hội diệt sát Lạc Vũ bị Lý Huyền phá đám rồi.
“Vô liêm sĩ!” Lý Huyền gia nhập trận chiến quá nhanh làm chúng nữ không kịp phản ứng, lúc này nhìn thấy hắn cứu thoát Lạc Vũ, các nàng lên cơn giận dữ.
Diễm Nguyệt Kỳ cùng Hoa Thanh Trúc phá không mà ra, Kim Ô Thánh Hoả cùng Phượng Hoàng Thiên Băng cuồn cuộn gào thét, đem Lý Huyền đông thành băng khối sau đó đốt thành hư vô.
Thiên tài Tam Huyền Tông chết thê chết thảm.
“Được cứu thì đã sao? Ngươi vẫn phải chết!”
Lạc Nam lạnh lùng nhìn Lạc Vũ, hắn đã bọc phát sát ý nồng đậm, không thể để tên này tiếp tục trốn.
Nghịch Long Lực cùng Hồn Lực đồng thời triển khai, Thiên Hạ Vô Song, Bát Môn Độn Giáp toàn diện kích hoạt, hướng Lạc Vũ ám sát lao vụt đến.
“Ngươi cho ta chết!”
Lạc Vũ oán độc gầm thét, bất chợt tháo xuống tất cả những hạt chuỗi còn lại trên cổ, hung hăng hướng Lạc Nam ném đến.
“Nổ chết hắn cho ta!”
Lạc Vũ đã dùng đến thủ đoạn cuối cùng, hy sinh cả thủ đoạn giữ mạng của mình cũng muốn tiêu diệt Lạc Nam.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Đám hạt chuỗi nổ tung, uy lực vượt qua bất kỳ công kích nào trước đó, trực tiếp bao trùm toàn bộ không gian xung quanh Lạc Nam, nghiền ép công kích hắn đang đánh đến Lạc Vũ…
Vụ nổ khiến một góc Tứ Phương Vô Phá Trận chấn động dữ dội, nếu không phải Hoa Ngọc Phượng vừa đột phá Bát Cấp Chiến Trận Sư cộng thêm bốn loại máu huyết Thần Thú hỗ trợ, chỉ sợ khó thể trụ nổi.
“Haha, Tà Châu tự bạo, dù ngươi là Chân Tiên cũng bị nổ chết!” Lạc Vũ nhìn thấy biển Tà Lực kinh thiên bao trùm lấy Lạc Nam, nhất thời phá lên cười ha hả.
“Vậy sao? Thật xin lỗi, ta giết Chân Tiên số lượng không ít…”
Một âm thanh thản nhiên vang lên, bàn tay thon thả đã đặt trên bờ vai phía sau lưng Lạc Vũ.
“Ực” Lạc Vũ nuốt nước miếng khô khốc, một cảm giác hãi hùng dâng tràn, khó khăn quay đầu nhìn lại.
Lạc Nam toàn thân phủ kín Nghịch Long Giáp, ánh mắt mang theo sát khí ngập trời đang nhìn hắn.
Bên trên Nghịch Long giáp là vô số vết xước dữ tợn, thậm chí có không ít vảy rồng rạn nứt có dấu hiệu tan vỡ.
Mặc dù là vậy thì Nghịch Long Chiến Giáp thật sự quá mức kinh khủng, Tà Châu của Lạc Vũ tự bạo hàng loạt vẫn không thể đem nó triệt để phá vỡ.
Và Lạc Nam đương nhiên cũng không chút tổn thương.
“Đế Hồn Kỹ - Toả Hồn!”
Đôi mắt Lạc Nam lập loè áng sáng uy nghiêm, một cổ Hồn Lực phô thiên cái địa được hắn cùng Hồn Nguyệt Ánh đánh thẳng ra, tiến vào cơ thể Lạc Vũ.
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Vũ trong lòng đại biến, hắn cảm giác được Linh Hồn bên trong cơ thể mình bị Hồn Lực của Lạc Nam bá đạo phong toả rồi.
Phong toả Linh Hồn của kẻ địch trong chính cơ thể hắn, chính là khả năng của môn Hồn Kỹ còn lại mà Lạc Nam chưa từng sử dụng, Toả Hồn.
Linh hồn của Lạc Vũ vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng hắn phát hiện mình tạm thời mất đi mối liên kết đối với cơ thể mặc dù vẫn còn bên trong nó, quá mức khủng bố.
Ở trạng thái Toả Hồn, Linh Hồn của Lạc Vũ như bị giam cầm vậy, hắn muốn điều khiển thân thể vẫy vùng, phản kích Lạc Nam nhưng không sao làm được.
Lạc Vũ chỉ có thể bất lực nhìn thấy Lạc Nam một tay xách lấy cổ hắn như xách một con gà, nhấc lên trên cao.
Sau đó hai ngón tay Lạc Nam bao trùm Lôi Hoả, hướng về vị trí đôi mắt hắn, ngày càng gần…
KHÔNG!!!!
Nhìn thấy hai ngón tay từ từ phóng đại, Lạc Vũ muốn rống lên nhưng cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay Lạc Nam đã rờ lên mắt hắn.
RỌC RỌC…
Một cổ đau buốt thấu trời từ hốc mắt truyền ra, Lạc Vũ bất lực, hoàn toàn bất lực để Lạc Nam thản nhiên móc lấy đôi mắt trên mặt mình.
Cảnh tượng bị nhấc lên không trung, bất lực cảm nhận cơn đau đôi mắt rời khỏi cơ thể chợt hiện lên trong tâm trí Lạc Nam, khi đó hắn còn rất nhỏ tuổi, Lạc Phá Lôi chính là như vậy đối xử với hắn…
Không có khoái cảm vì trả được thù, có chăng chỉ là vô tận cảm khái…
Nếu quá khứ “Lạc Nam” không bị đối xử thậm tệ, có lẽ hắn cũng không có ngày hôm nay…
“Đây xem như vì ngươi lấy lại công bằng…” Lạc Nam tự nhủ với lòng mình, cũng là lời tự nhủ dành cho “Lạc Nam” bị xem là phế vật kia.
“Tiểu súc sinh, có ngon thì giết ta, thả Vũ nhi ra!…” Chứng kiến thảm cảnh trước mặt, Lạc Phá Lôi như phát điên gào thét, bất chấp thực lực yếu kém của mình điên cuồng đánh đến Lạc Nam.
“Hừ muốn chết!” Chúng nữ thấy vậy cười lạnh, đang muốn ra tay ngăn cản.
Liễu Ngọc Thanh phất tay ngăn lại các nàng, khoé môi nhếch lên một tia khoái ý nói: “Để hắn nếm cảm giác bất lực một lần đi!”
Chúng nữ bừng tĩnh, nhất thời hứng thú nhìn qua.
Lạc Nam đã móc xuống đôi mắt vốn thuộc về mình cầm trên tay, nó đã không còn tinh khiết, trắng sáng như lúc ban đầu, thay vào đó là đầy vẻ thâm trầm, tà khí…
“Haizz” Lạc Nam thở dài một tiếng, Dị Hoả trào dâng…đem đôi mắt thiêu thành tro bụi.
Chúng nó…đã không cần thiết tiếp tục tồn tại rồi.
Đùng…
Bàn tay hắn ngưng tụ Bạo Tinh Quyền, hung hăng đấm thằng vào mặt Lạc Vũ.
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi cuồng phún.
“Toả Hồn!”
Mắt thấy uy lực từ Toả Hồn biến mất, Lạc Nam cùng Hồn Nguyệt Ánh lại tiếp tục thi triển…
Linh hồn Lạc Vũ vốn đang mừng thầm vì sắp thoát thân, lại một lần nữa bị phong toả.
“Lạc Nam, ta xxx ngươi tổ tông!” Lạc Vũ như muốn nổi điên, phẫn uất sắp khóc rồi.
Đùng đùng đùng…
Ba cái Bạo Tinh Quyền nện đến, đầu Lạc Vũ như muốn bạo tạc, xương cốt rạn nứt, da thịt bong tróc, hốc mắt trống rỗng, thê thảm như lệ quỷ.
“Tiểu súc sinh dừng tay!”
Lạc Phá Lôi từ đâu lao đến, một cái Lạc Nguyệt Băng Chưởng hung hăng nện vào lưng Lạc Nam.
Phệ Thiên Mộc lan toả hấp thụ hết dư lực công kích, Nghịch Long Chiến Thân gia trì, Lạc Nam ngay cả một chút cảm giác vẫn không có, tiếp tục đấm Lạc Vũ, thậm chí lên gối vào bụng hắn, tra tấn hết sức dã man.
“Làm sao có thể như vậy?” Lạc Phá Lôi trợn tròn mắt nhìn công kích của mình như gãy ngứa cho kẻ địch, nhất thời điên cuồng rống:
“Ta không tin, ta không tin!”
Đùng đùng đùng…
Lạc Phá Lôi tiếp tục công kích Lạc Nam, mà Lạc Nam tiếp tục tra tấn Lạc Vũ không còn nhân dạng.
Nhìn thấy Lạc Nam bình an vô sự, mà Lạc Vũ ngày một nát bấy như đống thịt nhão…một cảm giác bất lực cùng cực dâng tràn trong lòng Lạc Phá Lôi.
Lạc gia bị diệt, Lạc Huyên và Lạc Ly không nhìn mặt hắn, cả thế giới của Lạc Phá Lôi chỉ còn duy nhất Lạc Vũ.
Lúc này nhìn thấy Lạc Vũ thảm thiết như lệ quỷ, Lạc Phá Lôi bất lực khóc rống lên…
“Tha mạng cho Vũ nhi đi! Nó là đệ đệ của ngươi!”
Vô số người nhìn thấy tình cảnh này thổn thức không thôi, trong mắt họ thì đây là một phụ tử và hai người con.
Vì quyết định sai lầm của Lạc Phá Lôi, mà cả nhà đã lâm vào tình cảnh người chết ta sống, cuối cùng hoá thành bi kịch.
Nghĩ đến đây vô số người âm thầm ghi tạc vào lòng, dù có như thế nào cũng không thể đối xử tàn nhẫn với cốt nhục của mình.
“Tha cho Vũ nhi đi, van cầu ngươi!”
Lạc Phá Lôi liên tục cầu xin Lạc Nam, nếu Lạc Vũ cũng chết…hắn biết mình sẽ bị Lạc Nam phế bỏ, khi đó cả quảng đời còn lại sống có khác gì chết đâu chứ?
“Ha hả!” Lạc Nam nghe vậy giận quá hoá cười, một tay đem Lạc Vũ ném thằng lên không trung như giẻ rách, sau đó hai bàn tay hắn chồng lên nhau, bắt đầu ngưng tụ Hợp Linh Chưởng.
Một chưởng này nếu tung ra, Lạc Vũ sẽ bị diệt sát trên không trung, Lạc Nam không tiếp tục tra tấn hắn, bởi vì Toả Hồn yêu cầu một luồng Hồn Lực cực lớn, dù hắn và Hồn Nguyệt Ánh có liên thù thì lúc này cũng đã không thể thi triển được nữa.
Lạc Vũ hiện tại thân mang trọng thương, các hạt Tà Chuỗi đã sử dụng hết, Lạc Nam lại hầu như lông tóc không tổn hại, kết cục của khoáng thế chi chiến nên lấy kết quả Lạc Vũ mất mạng mà kết thúc.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Lạc Nam và đám người không ai lường trước được…
Chỉ thấy Lạc Vũ thê thảm cùng cực đột ngột mấp máy đôi môi khô khốc niệm một khẩu quyết kỳ lạ…Trong đôi mắt của hắn ẩn chứa vô tận điên cuồng cùng một tia bất chấp tất cả.
“Hạ Tà Dâng Hiến!”
“RỐNG!!!”
Mà khi Lạc Vũ miệng niệm khẩu quyết, một âm thanh thảm thiết như đến từ cửu u địa ngục dâng lên…
Nghe âm thanh thảm thiết này, toàn thân Lạc Nam chấn động, vội vàng quay phắt người nhìn lại, đồng tử co rút.
Chỉ thấy Lạc Phá Lôi ôm đầu hét lên thảm thiết như gặp điều gì đó kinh khủng, ánh mắt hắn trợn lớn lên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ vẫn đang niệm khẩu quyết bên trên kia…
“Vũ nhi…vì sao?” Lạc Phá Lôi khàn khàn nói, hắn nhận công pháp mà Lạc Vũ cho mình tu luyện như đang nhận được thứ gì đó triệu hoán, thứ triệu hoán chính là sinh mệnh của hắn.
Với kiến thức và sự từng trải của Lạc Phá Lôi, hắn làm sao không biết đang xảy ra chuyện gì?
Đứa con mà hắn yêu thương nhất, đứa con mà hắn quý trọng nhất đã tính kế trên chính mạng sống của hắn ngay từ giây phút đầu, ngay tại thời điểm hắn tu luyện môn công pháp kia…
Một cảm giác đau thấu trời xanh dâng lên trong lòng Lạc Phá Lôi, toàn thân hắn như chết lặng, sinh mạng đang dần trôi đi…
Dù cả thế giới có bán đứng Lạc Phá Lôi, cả thế giới có căm hận Lạc Phá Lôi, nhưng tuyệt nhiên hắn chưa bao giờ cho rằng sẽ có ngày Lạc Vũ phản bội mình…
“Ngươi làm phụ thân ta hơi lâu rồi đó!” Lạc Vũ hai mắt đỏ ngầu ngông cuồng quát, há to miệng hút mạnh.
Vù Vù Vù…
“Ta chết không nhắm mắt…” Lạc Phá Lôi bi thảm mà khàn khàn…Dù bị Lạc Nam chính tay giết chết, dù bị bất kỳ ai chính tay giết chết Lạc Phá Lôi cũng sẽ không hối hận.
Nhưng lúc này đây, khi sắp chết trên tay Lạc Vũ, lần đầu tiên trong đời Lạc Phá Lôi dâng lên cảm giác hối hận.
Lần đầu tiên hắn tự vấn lòng mình, nếu khi xưa không đối xử thậm tệ với Lạc Nam, có lẽ sẽ là một kết quả khác chăng?
Đáng tiếc tất cả đã muộn, toàn bộ cơ thể Lạc Phá Lôi hoá thành chất dinh dưỡng tiến vào trong miệng Lạc Vũ.
Chỉ sợ dù là trong cơn ác mộng dữ tợn nhất cuộc đời Lạc Phá Lôi, cũng không thể sánh bằng kết cục cuối cùng của hắn.
Lạc Nam ngơ ngác nhìn tất cả, bởi chính hắn cũng không tưởng tượng được những gì đang diễn ra trước mắt….
Sau khi nuốt sạch Lạc Phá Lôi vào trong miệng, thương thế toàn thân Lạc Vũ nhanh chóng khép lại…
Mà tu vi, đã bắt đầu tăng lên…