Con Đường Bá Chủ

Chương 294: Đụng độ




Bên ngoài sơn mạch…

Một nhóm ba người thản nhiên ngự không, ánh mắt liên tục đảo quanh phạm vi sơn mạch như đang tìm kiếm con mồi…bên trong nhóm lần lượt là một lão già và hai thanh niên trẻ tuổi…

Dưới thân bọn hắn đều cưỡi lấy yêu thú khủng bố, kích thước to lớn, diện mục dữ tợn, khí thế kinh người.

Lão già đi đầu thân cưỡi một con Hắc Đại Bàng có sải cánh dài hơn chục trượng, khí thế nó phát ra thình lình vậy mà chính là một con Thất giai Sơ Kỳ yêu thú…tương đương với Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả nhân loại…

Hai thanh niên trẻ tuổi bay sau lão già, bộ dạng tràn đầy cao ngạo, ánh mắt kiêu căng, không xem thiên hạ ra gì…

Bọn hắn một người cưỡi Lục giai Sơ Kỳ yêu thú Liệt Diễm Điểu, một người cưỡi Lục giai Trung Kỳ yêu thú Huyền Băng Hạc...

Trong hai thanh niên, một tên có diện mạo âm trầm, trong ngực ôm lấy một con thú có hình thù kỳ dị đang say giấc ngủ, nhìn qua không có chút nguy hiểm nào nhưng lại tạo cảm giác rùng mình thấp thỏm…

Nếu có người chứng kiến cảnh này nhất định sẽ rất giật mình, từ bao giờ mà Yêu Thú hung hăng dữ tợn lại trở thành thú cưỡi của con người dễ dàng như vậy? một lần xuất hiện đến tận vài con…

Đặc điểm chung của một già hai trẻ này chính là túi vải đeo bên hông bọn hắn, tiêu chí rõ rệch của một thế lực nổi danh trên đại lục…

“Sư phụ, lần này ta muốn thu phục yêu thú Lôi Hệ, ít nhất phải là Lục Cấp!” Thanh niên cưỡi trên Huyền Băng Hạc nhìn bóng lưng lão già phía trước nói.

Mục đích lần này của ba người bọn hắn khi tiến vào Sơn Mạch chính là để săn bắt, thu phục yêu thú lợi hại…

Lão già nghe đồ đệ của mình nói thế khẽ gật đầu, chợt quay sang hỏi thanh niên còn lại:

“Tiểu Hàn, lần này ngươi muốn Yêu Thú gì?”

Thanh niên trong lòng ôm yêu thú nhỏ nghe vậy, ánh mắt hiện lân vô tận khát vọng, kiên quyết nói:

“Từ ngày gặp được Tử Lôi Sư Bàng kia, ta không có hứng thú với yêu thú nào khác!”

Lão già nghe vậy ánh mắt cũng hiện lên nét tham lam, yêu thú sở hữu thiên phú cùng huyết mạch khủng như Tử Lôi Sư Bàng hắn cũng muốn chứ đừng nói gì tên đệ tử…

Bất quá…

“Hừ, Hàn đệ thật biết nói đùa, Tử Lôi Sư Bàng chính là yêu thú của Lạc Nam, người ta là thân phận gì? Chính là ái đồ của Cuồng Bạo Nữ Vương, dù tông chủ đại nhân cũng kiêng kỵ vài phần…ngươi bớt ảo tưởng đi!”

Thanh niên cưỡi trên Huyền Băng Hạc nhìn sang người sư đệ chế giễu nói tiếp:

“Huống hồ lần đó ngươi bị Lạc Nam đánh đến chạy mất dép, chuyện này còn chưa đủ mất mặt hay sao?”

“Ngự Quốc, ngươi đừng quá đáng…có giỏi chúng ta đại chiến!” Thanh niên tên Hàn nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên bị nói đúng chỗ đau nhứt trong lòng…

“Đủ rồi…tập trung tìm kiếm yêu thú đi!” Lão già phía trước nghiêm nghị quát, hiển nhiên không muốn nhắc lại chủ đề này…

Hai thanh niên hừ một tiếng, trong lòng không phục.

Không sai, thanh niên cưỡi trên Liệt Diễm Điểu, trong lòng ôm con thú kia chính là Ngự Hàn, kẻ bại tướng dưới tay Lạc Nam…

Mà ba người bọn hắn chính là người của Ngự Thú Chiến Tông, thế lực thần bí mà mạnh mẽ trên đại lục, dựa vào Yêu Thú chiến đấu…

Khi Lạc Nam tham gia khảo hạch để tiến vào Thánh Linh Học Phủ, đã từng chạm trán Ngự Hàn do Ngự Thú Chiến Tông cài vào phá đám…

Mà kết quả thì không cần phải nói, dù Ngự Hàn đã liên thủ với Lạc Vũ của Lạc gia, Vương Lân của Thiên Sơn Tiên Cảnh, Huyết Tử của Huyết Linh Tông, Phàm Sơn của Phàm Ẩn Tự,…Cuối cùng vẫn bị Lạc Nam bằng vào thực lực và trí thông minh nghiền ép, Ngự Hàn buộc phải vứt bỏ Thẻ Bài, xám xịt chạy trốn cùng lời uy hiếp vô vọng trước mặt vô số người…

Chuyện đó đã trở thành vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời Ngự Hàn, khiến hắn vô số lần nhớ lại đều cảm thấy sỉ nhục, ăn ngủ không yên…

Ngự Hàn đã rất cố gắng để gia tăng thực lực, thậm chí đã thu phục được yêu thú Lục giai mạnh mẽ, từ một ngoại môn đệ tử trở thành hạch tâm đệ tử ở Ngự Thú Chiến Tông…với hy vọng một ngày nào đó trả thù Lạc Nam rửa sạch sỉ nhục, cướp lấy Tử Lôi Sư Bàng làm sủng thú…

Tuy nhiên mọi cố gắng của hắn dường như trở nên vô nghĩa, khi các chiến tích kinh khủng của Lạc Nam liên tục gây xôn xao trên Tinh Cầu…lần lượt đả kích niềm tin của Ngự Hàn.

Đặc biệt là khi thân phận đệ tử Võ Tam Nương được công bố, Cuồng Bạo Nữ Vương vì Lạc Nam mà ép lùi Đan gia Song Tổ, chấn động toàn bộ Tinh Cầu.

Khi tin tức đó truyền về Ngự Thú Chiến Tông, Ngự Hàn nghe xong thổ huyết tại chỗ, triệt để tuyệt vọng…

“Ồ, sư phụ…ngọn núi cao ở giữa sơn mạch đâu?” Ngự Quốc chỉ vào trung tâm Sơn Mạch bất ngờ hỏi thăm.

Lần trước khi bọn hắn tiến vào nơi này, ngọn núi sừng sững ấy vẫn còn nha…

Ánh mắt lão già nhíu lại, trầm giọng nói:

“Hạ xuống xem xét!”

Ba người điều khiển yêu thú phi hành hạ cánh rời xuống, tiếp cận nơi trung tâm kia.

Hang động cũng hiện ra trước mắt bọn họ…

“Cực Băng Ma Quân chi mộ?”

Hàng chữ được khắc trên vách hang lập tức đập vào mắt ba người, trong khoảng khắc đó…hô hấp cả đám dồn dập lên.

“Ông trời của ta, là mộ địa của Cực Băng Ma Quân trong truyền thuyết?” Ngự Quốc sợ hãi hét ầm lên, kích động kém chút ngất đi.

Mà Ngự Hàn cũng kích động không kém, hai mắt đỏ rực đầy vẻ tham lam…

Mặc dù bọn hắn lấy ngự thú làm chiến đấu chủ đạo, nhưng không có nghĩa bọn hắn không thích thực lực bản thân tăng mạnh…

Đặc biệt là theo như Cổ Tịch ghi chép, Băng Cực Ma Quân sở hữu khối tài sản khổng lồ, bất kỳ ai cũng thèm khát…

Không ai nghĩ rằng hang động này sẽ làm giả, bởi vì nhìn hàng chữ “Cực Băng Ma Quân Chi Mộ” được khắc trên vách đá kia hết sức cổ xưa, ẩn chứa một loại khí phách ngông cuồng…

Ít nhất lão già sư phụ không cho rằng mình sẽ khắc được những chữ như vậy…

“Chúng ta phát tài rồi!” Lão già sư phụ lẩm bẩm, hắn không ngờ mình đi một chuyến tìm yêu thú cho đồ đệ lại phát hiện bí mật động trời như vậy.

“Khoan đã sư phụ, ngọn núi bị đánh nát…hang động lộ ra bên ngoài, nhất định là có kẻ nhanh chân hơn chúng ta một bước!” Ngự Quốc tỉnh táo lại mở miệng nói, vui mừng mất sạch.

Ngự Hàn nghe vậy cảm thấy có lý, nghiến răng nghiến lợi âm độc nói:

“Hy vọng bọn hắn còn ở trong hang!”

Lão già sư phụ gật đầu phụ họa:

“Không sai, nếu kẻ đó còn trong hang thì chỉ cần giết đi là được…còn nếu đã rời khỏi rồi, chúng ta đem tin tức về Mộ Địa tản ra bên ngoài, để kẻ đạt được nó phải lo âu thấp thỏm, chịu vô số người tìm kiếm!”

“Sư phụ anh minh, dù chúng ta ăn không được cũng phải đạp đổ…không thể để cơ duyên to lớn rơi lên đầu người khác như vậy!” Ngự Hàn cùng Ngự Quốc ánh mắt híp lại lạnh lùng nói.

Nghĩ đến cảnh cơ duyên của Cực Băng Ma Quân bị lấy đi mà bọn hắn cảm thấy ghen ghét đến cực hạn.

“Hai ngươi đừng lo, hang động chưa bị phá nát, khả năng cao người đó nhất định còn ở trong!” Lão già sư phụ tỉnh táo nói.

Đổi lại nếu là bọn hắn nhận được truyền thừa của Cực Băng Ma Quân, sau khi ra ngoài nhất định sẽ hủy diệt toàn bộ dấu vết, phá hủy toàn bộ hang động, tránh lưu lại phiền phức về sau…

Nhưng hang động vẫn còn hoàn hảo, chứng tỏ kẻ kia vẫn ở bên trong, trừ trường hợp đối phương là loại ngu ngốc không biết suy tính mà thôi.

Hiểu rõ đạo lý này, Ngự Quốc và Ngự Hàn trong lòng ngứa ngáy…

“Chúng ta có nên vào không?” Ngự Quốc liếm mép hỏi.

“Tạm thời không cần, mộ địa của Cực Băng Ma Quân nhất định cất giấu vô số nguy hiểm, để kẻ kia làm chuột bạch, chúng ta ở ngoài ôm cây đợi thỏ là được!” Lão già sư phụ gian xảo nói.

Trong lúc nhất thời, ba người âm thầm chờ mong…

Một ngày trôi qua…

Cách hang động vài trăm met, ba thân ảnh ẩn nấp cẩn thận, đem khí tức toàn thân thu hồi, chỉ là ánh mắt vẫn luôn hướng về cửa hang…

“Sư phụ, có khi nào bọn hắn chết bên trong rồi không?” Ngự Hàn nhìn sang lão già nhíu mày nói.

Hắn đã không nhịn được muốn ngay lập tức đoạt lấy tài sản của Cực Băng Ma Quân…

Theo như suy nghĩ của Ngự Hàn, chỉ cần có khối tài sản lớn này, mặc dù thân phận của hắn không thể sánh bằng Lạc Nam, nhưng ít nhất về thực lực cá nhân chắc sẽ không kém...

“Kiên trì chút đi, một ngày nữa nếu không có ai ra ngoài thì chúng ta tiến vào!” Lão già sư phụ gật đầu.

“A, có hai người?”

Bất chợt Ngự Quốc kinh hô lên, ánh mắt bắt đầu bùng phát sát khí…

Chỉ thấy từ bên trong hang đi ra một đôi nam nữ đeo mặt nạ nhìn không rõ diện mạo, tay nắm tay hết sức tình tứ, khí chất cao quý không giống người thường, tu vi toàn thân thu liễm nhận không ra cao thấp.

“Bọn hắn có thân phận gì?” Ngự Hàn thắc mắc…

“Hừ, thân phận gì mặc kệ…có thể cao hơn Ngự Thú Chiến Tông chúng ta sao?” Lão già cười lạnh nói.

“Không sai, giết!” Ngự Quốc cười gằn…

Ba người thảo luận trong chóp mắt, túi vải bên hông rung động…

“QUÁT QUÁT!”

Theo sau đó, ba tiếng thú rống kinh thiên truyền ra…

Hắc Đại Bàng, Liệt Diễm Điểu, Huyền Băng Hạc vươn ra từng đôi cánh dài, ngạo nghễ hiển hiện trên không trung…

Ba người Ngự Hàn lần lượt nhảy lên lưng chúng nó, theo ý niệm của bọn hắn, ba con ác điểu vươn ra móng vuốt sắt lẹm, hướng về Lạc Nam cùng Hoa Thanh Trúc sà xuống…

Liệt Diễm Điểu có móng vuốt bao phủ ngọn lửa hừng hực, sẳn sàng đốt trụi con mồi…

Huyền Băng Hạc lại hoàn toàn trái ngực khi đôi móng phủ đầy giá băng sắt lẹm…

Hắc Đại Bàng lại bao trùm khí tức hắc ám đen kịch, ăn mòn vạn vật…

Ba đôi vuốt, ba loại lực lượng khác nhau…

“Truyền thừa của Ma Quân không phải thứ các ngươi có thể giữ, giao ra hoặc chết!” Lão già sư phụ chắp hai tay sau lưng, cao cao tại thượng…

Mặc dù miệng nói là thế, nhưng thế công của ba con yêu thú không hề giảm, muốn tất sát hai người Lạc Nam…

“Thấy chưa? Cẩn thận là trên hết…” Hoa Thanh Trúc gặp có kẻ tấn công, nhếch môi nhìn sang Lạc Nam, giọng điệu có phần đắc ý.

Lạc Nam nhún vai, mặt nạ đang đeo chính là pháp bảo của nàng, hắn không có ý kiến…

Mắt thấy ba cặp móng vuốt sắp vồ lấy hai người, Hoa Thanh Trúc hừ lạnh quát:

“Thổ Băng Lạc Anh Chưởng!”

Chưởng pháp này nàng rất thích sử dụng, mỗi khi thi triển hình thành vô số đóa hoa tàn trong không trung, khung cảnh rất thê mỹ…

Tu vi Hợp Thể Trung Kỳ không giữ lại ầm ầm bạo phát khiến sắc mặt ba người Ngự Thú Chiến Tông kịch biến…

Bất quá đã không còn kịp nữa…

ĐÙNG…

Thổ Băng Lạc Anh Chưởng va chạm trực tiếp với ba con yêu thú, khí lãng trào dân chấn động một vùng trời…không gian nứt vỡ…

Ba thân ảnh khổng lồ dội ngược ra ngoài…

ĐÙNG ĐÙNG…

Chưa dừng lại ở đó, Liệt Diễm Điểu cùng Thiên Băng Hạc vậy mà trực tiếp nổ tung thân thể, hóa thành mưa máu đầy trời…

Duy chỉ có Hắc Đại Bàng là tổn thương nhẹ nhất, chỉ bị gãy mất một bên chân…

“Không!!!!” Ngự Hàn cùng Ngự Quốc chứng kiến hai con Lục giai yêu thú đơn giản chết đi, cảm thấy đầu não như muốn nổ tung, điên cuồng rống lên…

Lục giai yêu thú, từ khi bắt giữ đến khi huấn luyện, phải bỏ ra biết bao nhiêu là công sức…mất đi một con chẳng khác nào lột đi một lớp da trên người bọn hắn…

“Người của Ngự Thú Chiến Tông sao?” Lạc Nam ánh mắt đảo quanh, dừng lại con thú nhỏ trong lòng Ngự Hàn, nhất thời sát khí bộc phát…

“Chuyện gì?” Cảm nhận được sát niệm của Lạc Nam, Hoa Thanh Trúc hỏi thăm…

“Gặp lại người quen củ mà thôi!” Lạc Nam nhếch miệng, nhìn sang nàng nói tiếp:

“Nàng thay ta xử thằng già, để hai thằng trẻ ta giải quyết!”

Nếu ba tên này đã muốn giết người cướp của, hắn sẽ không nương tay làm gì, huống hồ còn gặp kẻ thù cũ…

Con thú nhỏ của Ngự Hàn sở hữu một tia Huyết Mạch của Thần Thú Thao Thiết, không thể để nó trưởng thành…diệt trừ hậu hoạn là tốt nhất.

“Không thành vấn đề!” Hoa Thanh Trúc gật đầu, váy trắng tung bay, như tiên tử không nhiễm bụi trần, chiến ý khóa chặt lão già…

“Không cần biết các ngươi là ai, động đến Ngự Thú Chiến Tông phải trả giá đắt!” Lão già sư phụ gào rống, túi vải bên hông rung lên...

Từ bên trong lao ra một con yêu thú toàn thân bao phủ giáp sắt, đôi càng to lớn như có thể rạch trời, cái đuôi nhọn sắt lẹm ẩn chứa độc tố khủng bố, đôi mắt liếc ngang liết dọc…

“Thiết Bọ Cạp? Thất Cấp Trung Kỳ yêu thú?” Hoa Thanh Trúc sắc mặt ngưng trọng xuống, đối diện với con yêu thú này ngay cả nàng cũng không dám khinh thường…

“Haha, sợ hãi sao? tuyệt vọng sao? có thể chết dưới đôi càng của yêu thú mạnh nhất là vinh hạnh của ngươi!”

Lão già sư phụ đắc ý cười ha ha, Thiết Bọ Cạp chính là yêu thú mạnh nhất của hắn, mặc dù còn yêu thú khác nhưng hầu như không có tác dụng gì khi đối chiến với một Hợp Thể Trung Kỳ như Hoa Thanh Trúc, chỉ triệu hồi một con là đủ…

Thân phận của lão già là một vị trưởng lão ở Ngự Thú Chiến Tông, sở hữu Thất giai yêu thú là điều kiện bắt buộc…

Hoa Thanh Trúc không dám xem thường, ý niệm vừa động…một cây Pháp Trượng lộng lẫy cao quý đã xuất hiện trong tay nàng…

Không giống với Quyền Trượng dạng cận chiến để nện người khác của Diễm Nguyệt Kỳ, Pháp Trượng của Hoa Thanh Trúc có dạng trượng ma pháp của phù thủy Phương Tây, đầu trượng khảm một viên đá quý xen lẫn hai loại Thổ cùng Băng nguyên tố, toàn bộ thân trượng dài gần ba mét…

Pháp Linh Trượng – Linh Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo.

Với thân phận Hoàng Hậu cửu cấp thế lực, không khó hiểu khi nàng sở hữu pháp một pháp bảo như thế.

“Ngươi là ai? Hợp Thể cường giả đừng giấu đầu lòi đui!” Lão già sư phụ nhìn Hoa Thanh Trúc đề phòng nói.

“Tặc khẩu chặn đường cướp của như ngươi xứng biết thân phận bổn tọa sao?” Hoa Thanh Trúc trở lại dáng vẻ cao ngạo bình thường, không chút dây dưa quát:

“Băng Phong Sát!”

Pháp trượng trên tay nàng lóe sáng, Vũ Kỹ thi triển lập tức mạnh hơn gấp vài lần…

Nhiệt độ trong không gian cấp tốc giảm mạnh, bầu trời thậm chí kết thành băng, vô số luồng khí lạnh từ Pháp Linh Trượng lao đến lão già sư phụ…

Cảm nhận được nguy hiểm, lão già quát lên:

“Đối thủ của ngươi là nó!”

Hắn nhảy lên lưng Hắc Đại Bàng bay cao một đoạn, mà con Thiết Bọ Cạp vươn ra đôi càng bất khả xâm phạm của mình, lao đến Hoa Thanh Trúc…

“Hừ!”

Hoa Thanh Trúc hừ một tiếng, Băng Phong Sát chuyển mục tiêu công kích từ lão già sang Thiết Bọ Cạp…

Răng rắc…

Đôi càng to lớn lập tức bị băng phong…

Bất quá Thiết Bọ Cạp không hề nao núng, từ bộ giáp của nó toát ra lực lượng mạnh mẽ, đem toàn bộ Băng giá trên người chấn thành mảnh vụn…

Bên kia chiến tuyến, Ngự Hàn cùng Ngự Quốc nhìn chăm chú người ở phía đối diện…

Mặc dù hắn đeo mặt nạ, nhưng cảm giác cho thấy tên này còn rất trẻ tuổi, thực lực chắc hẳn không cao…

Ngự Hàn cùng Ngự Quốc liếc nhau, quyết định trước hết thăm dò đối phương rồi lại nói…

Ý niệm vừa động, túi vải bên hông hai người rung lên, thả hai con mãnh thú ra ngoài…

U Vân Báo – Ngũ Giai Viên Mãn yêu thú…

Thanh Lam Beo – Ngũ Giai Viên Mãn yêu thú…

Lạc Nam chứng kiến cảnh này, lắc lư bờ vai…đem khí thế của một Hóa Thần Hậu Kỳ phóng thích…

Mà khi cảm nhận được khí tức của Lạc Nam, Ngự Hàn cùng Ngự Quốc bất chợt cười rộ lên, cảm giác e ngại mất sạch, dùng giọng điệu hài hước thích thú hỏi:

“Tiểu tử, ai cho Hóa Thần Kỳ như ngươi lá gan đối diện với chúng ta?”

Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ.

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.