Con Đường Bá Chủ

Chương 1995: Tỷ muội kết giao




Rời khỏi Hồ Điệp Cốc, Lạc Nam và Tây Thi lên đường tìm kiếm cơ duyên.

À không thể nói là tìm kiếm, thay vào đó gọi là thu thập thì đúng hơn.

Bởi lẽ Lạc Nam đã sử dụng Thiên Cơ Lâu, chấp nhận tiêu hao vạn Điểm Danh Vọng chỉ để có được thông tin về tất cả những tài nguyên cũng như cơ duyên có thể giúp các thê tử của mình tiến bộ, gia tăng tu vi.

Vốn dĩ hắn định sử dụng Bá Vũ Điện băng băng đi lại trong vũ trụ, thế nhưng tính cách của Tây Thi không thích phô trương, nàng đề nghị hai người sử dụng một cổ xe ngựa do mấy con Thiên Mã lôi kéo bình thường, ẩn giấu thân phận mà âm thầm hành tẩu.

Lạc Nam cảm thấy không có vấn đề gì, bởi vì Thiên Mã là một trong các loại Chiến Thú có tốc độ hàng đầu, tuy không có chiến lực nhưng chúng nó chuyên được dùng làm phương tiện đi lại, tốc độ chẳng thua kém Bá Vũ Điện khi áp chế đẳng cấp quá nhiều.

Mà lần này cũng đã có một số thê tử không cần tìm kiếm cơ duyên, bởi vì có những tộc Thần Thú muốn nịnh nọt Lạc Nam nên đã chuẩn bị lễ vật quý giá của tộc mình tặng cho hắn.

Thật ra đám Thần Thú Tộc này cũng không biết việc Lạc Nam có thê tử sở hữu huyết mạch tương ứng với tộc mình, chỉ đơn thuần là muốn rút ngắn quan hệ với hắn mà thôi.

Điển hình như Kim Ô Tộc có gửi đến một gốc Kim Ô Lôi Diễm Thảo, đây là loại tài nguyên đặc biệt do đích thân Kim Ô Tộc Trưởng trồng trọt, tốn hàng vạn năm dùng Kim Ô Thánh Hỏa tinh thần và Lôi Kiếp từ thiên không giáng xuống uân dưỡng.

Lạc Nam đương nhiên giao Kim Ô Lôi Diễm Thảo cho Diễm Nguyệt Kỳ.

Lại như Thanh Loan Tộc dâng lên một bình Thanh Loan Tẩy Thánh Thủy, có tác dụng thanh tẩy Thánh Lực khiến mức độ tinh khiết trong lực lượng của Thanh Loan tăng cao, từ đó đẩy nhanh tiến độ đột phá cảnh giới, Lạc Nam đưa cho Loan Loan sử dụng.

Bạch Hổ Tộc cũng đưa đến một hủ Tụ Sát Hổ Cốt hoàn chỉnh, nghe đồn đây là xương cốt của vị tổ tiên Bạch Hổ Tộc ở vũ trụ này để lại, chẳng những chứa rất nhiều năng lượng bên trong, còn giúp tộc nhân Bạch Hổ lĩnh ngộ Sát Thế cường đại.

Tụ Sát Hổ Cốt đã được Lạc Nam giao cho Bạch Miêu Miêu, tuy nhiên nàng nói chỉ nhận một nửa khung xương mà thôi, một nửa còn lại hy vọng hắn gửi về Lạc Gia cho Nam Cung Uyển Dung, đừng nặng bên này nhẹ bên kia.

Đối với yêu cầu của Bạch Miêu Miêu, Lạc Nam chỉ hài lòng cười, hồng nhan tri kỷ có hai vị Bạch Hổ biến dị thân thiết với nhau cũng là điều đáng giá kiêu ngạo.

Bạch Miêu Miêu không có hứng thú tiếp quản Bạch Hổ Tộc ở Nhất Thế Vũ Trụ, lý tưởng của nàng là được chiến đấu bên cạnh chủ công là hắn, chỉ bất quá từ lúc đến Nguyên Giới đến nay vì thực lực còn thấp không thể trợ giúp được gì nên vẫn luôn nỗ lực, ngày đêm bế quan.

Ngoài ra còn có Khổng Tước Tộc, Huyền Vũ Tộc, Thủy Kỳ Lân Tộc, Chu Tước Tộc, Côn Bằng Tộc cũng đều lần lượt gửi các loại tài nguyên quý giá nhất mà mình có dâng lên cho Lạc Nam.

Đối với ý tốt của bọn hắn, Lạc Nam chưa từng khách khí thu giữ sạch sẽ.

Đồng thời hắn cũng phân phối những tài nguyên đó đến các thê tử thích hợp sử dụng.

Tài nguyên cho Khổng Tước Tộc thuộc về Diễm Điệp Tình, tài nguyên Côn Bằng đương nhiên là thuộc Côn Minh Nguyệt, tài nguyên của Thủy Kỳ Lân Tộc thì giành cho Thủy Nương Khanh, tài nguyên của Chu Tước Tộc thuộc về Phiêu Tử Hàm…ngoài Côn Minh Nguyệt thì đa số các nàng lại là nhân loại mang huyết mạch Thần Thú Biến Dị và đang ở Lạc Gia.

Một điều thú vị khiến Tây Thi dở khóc dở cười là dụng ý của đám Thần Thú Tộc trong lúc gửi tài nguyên cho phu quân của mình.

Bởi vì người được chọn mang các loại tài nguyên đưa đến đều là đệ nhất mỹ nhân của từng tộc Thần Thú được cử ra, muốn đưa tài nguyên đến tận tay của Lạc Nam, khỏi cần nghĩ cũng biết dụng ý của đám lão quái này.

Hiển nhiên là muốn dùng mỹ nhân kế, đưa tài nguyên chỉ là phụ, hiến mỹ nhân tuyệt sắc mới là chính.

Đối với ý đồ nịnh nọt đến mức dâng mỹ nhân của đám Thần Thú, Lạc Nam chỉ lắc đầu cười cho qua.

Sau khi nhận tài nguyên, hắn lại đưa cho mỗi tộc một bình ngọc chứa đựng Phản Tỉnh Huyết để các mỹ nhân mang về giao phó.

Lạc Nam là người ân oán rõ ràng, nếu Thần Thú Tộc đã có ý tốt thì hắn cũng không để tất cả chịu thiệt thòi, mỹ nhân có thể không thu nhưng tài nguyên đã nhận thì phải hồi đáp.

Một bình Phản Tỉnh Huyết tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ khiến từng vị tộc trưởng thần thú tăng mạnh căn cơ khi uống vào, mức độ quý giá vượt trên các tài nguyên mà Lạc Nam nhận, tương lai nói không chừng có thể giúp bọn hắn đột phá Yêu Thánh Hoàng.

Hành động chơi đẹp của Lạc Nam không thể nghi ngờ khiến một đám Thần Thú Tộc Trưởng cảm động muốn chết, tuy bọn chúng không đủ kiến thức nhận diện được lai lịch của Phản Tỉnh Huyết nhưng cũng từ đó cảm giác được đây là loại tài nguyên đại bổ đối với mình, giá trị không thể đo lường.

Trong lòng càng thêm kính nể Lạc Nam, quyết tâm tương lai phải thật tốt giao hảo với Hồ Điệp Cốc để giữ vững mối quan hệ với hắn.

Dù ngày sau Lạc Nam có rời khỏi phiến vũ trụ này thì nhà vợ của hắn là Hồ Điệp Cốc vẫn còn, không lo hết chỗ nịnh bợ.

“Ồ, không gian bên trong cũng khá…”

Ngồi vào bên trong xe ngựa, Lạc Nam có chút ngoài ý muốn.

Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là xe ngựa bình thường, nhưng tiến vào trong thì không gian to lớn không thua gì một gian phòng khách với đầy đủ tiện nghi, hàng trăm người sinh hoạt cũng chẳng chật chội chút nào.

“Loại xe ngựa này rất phổ biến, chỉ cần bỏ ra một mỏ Nguyên Thạch là có thể thuê được lên đến năm năm.” Tây Thi ngồi một bên pha trà cho hắn, dịu dàng cười nói:

“Đại đa số thế lực đều ưa thích sử dụng nó khi cần che giấu thân phận hành tẩu trong vũ trụ.”

Lạc Nam gật gù, nâng cốc trà lên uống một ngụm, biểu lộ nhăn mặt.

“Không ngon sao? đây là loại trà tốt nhất mà tỷ có rồi, chắc đệ quen uống trà cao cấp ở Nguyên Giới.” Tây Thi có chút mất mát.

“Không phải không ngon, mà là cách uống không đúng.” Lạc Nam lắc đầu chép miệng.

“Uống thế nào mới đúng?” Tây Thi chớp chớp mắt tò mò.

Lạc Nam cười tà, lại ngậm lấy một ngụm trà, bất ngờ kéo Tây Thi vào lòng hung hăng hôn lên môi nàng.

“Ưm…” Tây Thi tròn xoe hai mắt, chỉ cảm thấy đôi môi bị hắn cạy ra, trà ở trong miệng hắn đổ ừng ực vào trong cái miệng thơm ngát của nàng.

Lạc Nam thích thú quấn quít môi lưỡi thơm tho của giai nhân, lại hút trà từ bên nàng về phía mình ngon lành nuốt sạch.

Hắn thả lỏng môi cười haha: “Như vậy mới ngon, bất kể là trà hay rượu…cách uống hay nhất là thông qua chất mật trong miệng thê tử.”

“Lưu manh biến thái!” Tây Thi đấm thùm thụp vào lòng ngực hắn, gò má đỏ lên như gấc.

Lạc Nam nhìn nàng thẹn thùng mà cười tủm tỉm, hắn ưa thích trêu chọc mấy nữ nhân hay xấu hổ e lệ như nàng.

Tây Thi chỉnh lại mái tóc hơi rối ngồi nghiêm chỉnh, nhìn hắn nghiêm túc:

“Nhân lúc còn chưa đến nơi, tỷ cũng muốn gặp qua các tỷ muội.”

Lạc Nam sủng ái vuốt nhẹ gò má của nàng, hắn hiểu Tây Thi là nữ nhân truyền thống, mặc dù không nói nhưng việc hắn có nhiều thê tử cũng khiến nàng có chút bất an và khẩn trương.

Dù sao thì trong suy nghĩ của Tây Thi nàng chỉ là người đến sau, muốn đạt được sự công nhận của các tỷ muội càng nhanh càng tốt.

Lạc Gia là Gia Tộc Thánh Đế ở Nguyên Giới, tuy Lạc Nam sủng ái nàng vô cùng nhưng Tây Thi khó tránh khỏi áp lực và lo lắng khi bước chân vào làm dâu của danh môn vọng tộc như vậy.

Chỉ bất quá hiện tại chúng nữ đang bế quan, Lạc Nam không thể một lần gọi tất cả xuất hiện, chỉ có thể nói:

“Trước tiên tỷ gặp bà cả với mẫu thân hai nữ nhi của ta nhé?”

Tây Thi hai tay hơi siết, thân thể run nhè nhẹ.

Nàng không nghĩ đến lần đầu đã phải diện kiến bà cả, lại còn những tỷ muội đã sinh nữ nhi cho phu quân.

Bất quá dù sao cũng là nhân vật đứng đầu của Hồ Điệp Cốc, Tây Thi rất nhanh lấy lại tinh thần, hít sâu nói:

“Được.”

Để chúng nữ khỏi bất ngờ, Lạc Nam đem chuyện của Tây Thi truyền âm vào Linh Giới Châu cho các nàng.

Rất nhanh, Yên Nhược Tuyết, Diễm Nguyệt Kỳ và Cửu Huân Dao đã hiện thân.

Tây Thi chỉ cảm thấy như có ba cổ hào quang tuyệt mỹ chiếu rọi vào khuôn mặt.

Yên Nhược Tuyết nhìn thì đằm thắm đoan trang nhưng lại có sự kiêu ngạo tiềm ẩn của một vị Thủy Hoang Nữ Hoàng.

Diễm Nguyệt Kỳ phong hoa tuyệt đại, thành thục kiêu ngạo.

Cửu Huân Dao lãnh diễm tuyệt luân, cao quý sắc sảo.

Bất kể nữ nhân nào Tây Thi cũng cảm thấy dung mạo của mình khó thể sánh bằng.

Có một điều khiến nàng hơi an lòng chính là khí tức trên người của chúng nữ không quá cao, đa số đều là Đại Thánh, vì vậy cảm giác áp bách mang đến không nặng.

“Ta là Tây Thi, gặp qua các tỷ muội.” Tây Thi nhìn mấy nữ chân thành nói.

“Khanh khách, Hồ Điệp Cốc Chủ…chúng ta lại gặp mặt.” Diễm Nguyệt Kỳ cười đến run rẩy bầu sữa:

“Trước đó ta còn cố ý tác hợp ngươi và phu quân, không cần phải lo lắng như vậy.”

“A.” Tây Thi lúc này mới nhớ đến Diễm Nguyệt Kỳ chính là vị Thánh Kiếp Kim Lôi lần trước.

Lúc đó nàng chỉ lo trách cứ Bạch Long gây chuyện làm phiền Lạc Nam nên cũng chưa kịp đánh giá cẩn thận mấy nữ.

“Nàng ấy là Diễm Nguyệt Kỳ, mẫu thân của Tiểu Kỳ Nam.” Lạc Nam kéo lấy lão bà hung hăng hôn một ngụm.

Diễm Nguyệt Kỳ bị hắn hôn mà yêu kiều hừ một tiếng: “Bản lĩnh cướp đoạt tim nữ nhân của chàng ngày càng giỏi nha, nhanh như vậy đã thu Tây Thi vào tay.”

“Không giỏi sao có thể cưới mấy người các nàng?” Lạc Nam rung đùi đắc ý.

“Gặp qua Tây Thi tỷ…” Yên Nhược Tuyết nắm nhẹ tay của Tây Thi, ôn nhu nói:

“Muội tên là Yên Nhược Tuyết.”

Tây Thi thấy nàng này thanh nhã đoan trang, ôn nhu như nước làm say đắm lòng người, cũng nhịn không được cảm thấy thân thiết.

“Nàng ấy là bà cả.” Nào ngờ Lạc Nam chọt miệng vào.

“Phốc!” Tây Thi xém chút phun ra, vội vàng nói: “Thì ra là Nhược Tuyết tỷ.”

“Phu quân thật là…” Yên Nhược Tuyết trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo, bất đắc gì nhìn Tây Thi lắc đầu:

“Con dâu Lạc Gia không phân biệt lớn nhỏ, mặc dù muội may mắn gặp chàng trước tiên nhưng tuổi tác còn kém hơn các tỷ rất nhiều, tỷ đừng nên khách khí sẽ sinh khoảng cách.”

Tây Thi trong lòng ấm áp, nàng có thể cảm nhận được sự chân tình trong lời nói của Yên Nhược Tuyết, trong lòng thán phục không hổ là nữ nhân đầu tiên của Lạc Nam, lòng dạ rộng lượng chưa từng thấy.

Lạc Nam cũng vui vẻ ôm Yên Nhược Tuyết đặt lên đùi mình cười khà khà:

“Ông trời đối xử với ta không tệ, nếu xui xẻo gặp phải bà cả hay ghen, tính tình hung dữ suốt ngày gây sự, có lẽ ta đã không có nhiều nữ nhân đến như vậy.”

Yên Nhược Tuyết vuốt nhẹ tóc xanh, lựa tư thế thoải mái nằm ở trong lòng hắn lẩm bẩm:

“Có nữ nhân nào mà không ghen? Chẳng qua so với tất cả những gì mà phu quân hy sinh, làm cho tỷ muội chúng ta…khiến chúng ta cảm thấy sự ghen tuông, đố kỵ chỉ là những thứ quá đỗi tầm thường, thật sự không đáng.”

Tây Thi ánh mắt lóe lên dị sắc, một người nam nhân phải đối xử với thê tử mình như thế nào mới khiến nàng cam tâm tình nguyện nói ra những lời cao đẹp như vậy?

Nàng vô thức nghĩ đến ngày hôn lễ của mình và hắn, những chuyện hắn đã làm cho mình và cả Hồ Điệp Cốc…

Tây Thi dường như có thể lý giải một chút suy nghĩ của Yên Nhược Tuyết.

“Huân Dao, nàng cũng giới thiệu đi, đừng làm Tây Thi sợ.” Lạc Nam hướng Cửu Huân Dao trêu chọc.

Cửu Huân Dao ngạo kiều liếc hắn một cái, lúc này mới hướng Tây Thi hé môi khẽ cười:

“Sau này đều là người một nhà, phu quân chúng ta cái gì cũng tốt…khuyết điểm duy nhất là quá đỗi hoa tâm, hy vọng Tây Thi có thể bao dung điểm ấy của hắn.”

Tây Thi nghiêm túc lắc đầu: “Đã bước đi trên con đường cường giả có thể sống chết bất cứ lúc nào, chỉ cần biết trong lòng đệ ấy có một chỗ của ta đã là mãn nguyện, nào còn để ý đến tính cách phong lưu của hắn? huống hồ nếu hắn không đa tình…e rằng ta cũng không thể ngồi ở nơi này rồi.”

“Được rồi, đang vui vẻ đi nói chuyện sống chết làm gì?” Lạc Nam hóa giải bầu không khí hơi quá nghiêm túc, hắn cười hì hì hỏi Tây Thi:

“Thấy thế nào? các nữ nhân đệ chọn đều không tệ chứ hả?”

Tây Thi nhìn tam nữ một vòng, nhẹ giọng thán phục: “Đệ rất tốt số, các tỷ muội đều là nữ nhân về tư sắc hay tính cách cũng khiến tỷ phải ngưỡng mộ.”

Tây Thi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến các tỷ muội hiện tại và tương lai của mình đều thân thiện dễ gần đến như thế.

Lúc đầu nàng còn cho rằng mình sẽ gặp phải thử thách nào đó, hay các nữ nhân sẽ làm khó dễ mình một phen để khảo nghiệm tư cách.

Nào ngờ mấy nữ lại chủ động tạo cảm giác gần gũi cho nàng, thật tâm thật ý.

Nhất là Cửu Huân Dao với dáng vẻ lãnh ngạo như sương, Tây Thi lúc đầu còn tưởng rằng đây mới là bà cả, thì ra ẩn sau vẻ ngoài kiêu ngạo khó gần ấy là một trái tim ấm áp đầy bao dung và yêu thương nam nhân của mình.

Lạc Nam cũng âm thầm cảm động, Cửu Huân Dao vốn rất lạnh lùng khó gần, nàng lại vì hắn nói ra những lời như vậy.

“Yêu nàng chết mất.” Lạc Nam phóng tới muốn hôn lại bị Cửu Huân Dao vung chân đạp bay.

Gò má nàng ửng lên, hiển nhiên chưa quen thân mật với hắn trước mặt nhiều tỷ muội.

Trái ngược với Cửu Huân Dao, Diễm Nguyệt Kỳ thì lại nồng nhiệt ôm hôn hắn một phen trước sự đỏ mặt của chúng nữ.

Nàng cười khanh khách: “Sớm muộn gì tỷ muội cũng chung giường, xấu hổ để làm cái gì?”

“Kỳ Kỳ bảo bối, miệng nàng thật ngọt.” Lạc Nam vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi.

“Phi, Kỳ Kỳ là của bà nương Thiên Diệp Dao gọi, chàng đừng bắt chước.” Diễm Nguyệt Kỳ trợn trắng mắt:

“Tặng chàng một nụ hôn rồi thiếp còn phải luyện hóa Kim Ô Lôi Diễm Thảo, quyết tâm phải đột phá Thánh Tướng trước khi Thú Thần Chiến bắt đầu.”

“Ừm, ta tin nàng sẽ làm được.” Lạc Nam nhếch miệng xấu xa thủ thỉ bên tai nàng:

“Nếu cảm thấy tiến độ chậm trễ, phu quân có thể dùng thân thể này hỗ trợ song tu nha.”

“Đến đó rồi tính…” Diễm Nguyệt Kỳ liếm nhẹ bờ môi mộng khiêu khích hắn.

Lạc Nam miệng đắng lưỡi khô, vỗ mông nàng một cái rồi thu Diễm Nguyệt Kỳ trở vào bên trong tu luyện.

“Nhân tiện Huân Dao đang có mặt, chúng ta lên đường lấy cơ duyên thuộc về nàng.”

Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, đưa mắt nhìn ra tinh không:

“Cửu Mệnh Di Tích, chúng ta đến!”

Chúc cả nhà ngủ ngon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.