Thánh Tướng quyết đoán cắt bỏ hai chân để không bị khe nứt không gian bên dưới hút vào, tưởng như có thể thoát chết nhưng cảnh tượng kế tiếp mới thật sự là ác mộng.
NGAO!
Theo một tiếng long ngâm vọng lên từ hư không, khe nứt không gian này càng lan tràn, phạm vi bao phủ cả cơ thể hắn chứ không còn là đôi chân như trước nữa.
“Tổ trưởng cứu ta!” Thánh Tướng sợ hãi đến cực điểm hướng Thánh Vương gào rống, đôi chân mất đi hắn có thể dùng lực lượng khôi phục, nhưng nếu toàn thân đều bị nghiền nát bấy thì linh hồn cũng không thể thoát được, kết cục cũng chỉ có chết mà thôi.
Chuyện đã đến mức này Thánh Vương Hải Tặc cũng không thể đứng im được nữa, hắn có thể không thèm bận tâm đến sống chết của đám Đại Thánh, nhưng Thánh Tướng đã là thủ hạ đắc lực dưới tay mình, không thể để tổn thất được.
“Lôi Trảm Trường Không!”
Đại Đao cầm trong tay, Thánh Vương Lôi Lực cuồn cuộn dung nhập vào lưỡi đao, sức mạnh của Thánh Vương vượt xa tất cả những thế công từ đầu đến giờ nhập lại, nhắm về khe nứt không gian do Âu Dương Thương Lan tạo ra hung hăng trảm vào.
Nhưng đừng quên chúng nữ bên phía Lạc Nam vẫn chưa toàn bộ xuất thủ.
Đối mặt với thế công của một vị Thánh Vương, các nàng cũng không cuồng ngạo đến mức cho rằng bản thân mình có thể đơn đả độc đấu, vì vậy quyết định liên thủ.
GÁY!
Một tiếng gáy kiệt ngạo như đế vương của vạn điểu vang lên, trong không khí nổ ra một ngọn lửa Bất Diệt Viêm với hai màu đen trắng như sinh tử tuần hoàng, hư ảnh thần thú Bất Diệt Điểu đại diện cho sự bất tử bất diệt vỗ cánh bay quanh cơ thể Hi Vũ, giang rộng đôi cánh nghênh đón thế công của Thánh Vương, biển lửa bao trùm nhát đao khủng bố.
ĐÙNG!
Thánh Vương Lôi Lực và sức công kích của Thánh Vương vẫn vượt xa đẳng cấp, vụ nổ vang trời, Hi Vũ cùng Bất Diệt Viêm bị chém tan thành từng ngọn lửa nhỏ.
GÁY!
Nhưng từ bên trong những ngọn lửa nhỏ đó lại là tiếng gáy bất diệt của Bất Tử Điểu, Hi Vũ một lần nữa tái sinh mà ra, tiếp tục cố chấp kết hợp với Bất Diệt Viêm của mình triệt tiêu lực lượng tại công kích của đối thủ.
Sau ba lần bốn lượt, Hi Vũ bằng sức sống ngoan cường của Bất Diệt Điểu và sự mạnh mẽ của Bất Diệt Viêm hóa giải hoàn toàn thế công của một cường giả có đẳng cấp hơn nàng ba đại cảnh giới.
“Không thể tin được, nữ nhân này chẳng lẽ là Thần Thú Bất Tử Điểu?” Thánh Vương Hải Tặc toàn thân run rẩy.
Chọc vào Thần Thú Tộc, e rằng toàn bộ Lôi Ám Hải Tặc Đoàn không có quả ngon để ăn.
Nhưng hắn đâu đủ kiến thức để nhận ra Hi Vũ hiện tại còn cường đại hơn cả Bất Tử Điểu, nàng là Bất Diệt Điểu.
Bất Diệt Viêm vẫn cuồn cuộn cháy, công pháp Chinh Phạt Công được Hi Vũ thi triển.
Nàng điều động tất cả lực lượng ở xung quanh mình hóa thành lực đẩy với sức ép dữ dội, dung nhập vào Bất Diệt Viêm tạo thành một chưởng ấn với khả năng chinh thiên phạt địa.
“Bất Diệt Phạt Thiên Ấn!”
Sắc mặt Hi Vũ không chút cảm tình, áo choàng tung bay, Bất Diệt Phạt Thiên Ấn từ trên trấn xuống đầu Thánh Vương Hải Tặc.
“Hừ!”
Thánh Vương Hải Tặc hừ lạnh một tiếng, công kích này thật sự vượt qua uy lực của một vị Tiểu Thánh Viên Mãn thông thường nhưng còn lâu mới đủ khả năng làm khó hắn.
Đang muốn huy đao phá hủy rồi nhân cơ hội phản công, lại thấy hai người khác ầm ầm thi triển công kích.
“Phu quân, đất và nước đến!” Yên Nhược Tuyết hướng Lạc Nam thánh thót quát.
“Tuân mệnh!” Lạc Nam cười haha, Huyền Thủy Đỉnh cùng Linh Thổ Đỉnh phá không mà ra, điên cuồng xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.
Huyền Thủy Đỉnh tuôn trào vô số Dị Thủy tạo thành biển cả mênh mông trôi trên bầu trời.
Huyền Thổ Đỉnh phóng thích lực lượng của hàng loạt Dị Thổ ngưng thành mặt đất.
Yên Nhược Tuyết đứng giữa trung tâm của đất và biển liền như trở thành một vị Nữ Hoàng.
“Đại Hoang Vu Thuật!” Nàng uy nghiêm mở miệng.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Lực lượng từ cả Linh Thổ Đỉnh và Huyền Thủy Đỉnh liền được nàng hấp thụ, tu vi theo đó cuồn cuộn gia tăng.
Tiểu Thánh, Đại Thánh Sơ Kỳ, Đại Thánh Trung Kỳ, Đại Thánh Hậu Kỳ.
Sau khi cùng phu quân của mình luyện Long Tiên Thánh Điển đến tầng cuối cùng là Long Tiên Vĩnh Cửu, nàng đã có thể mượn năng lượng của hắn để sử dụng.
Nâng lên hai nắm tay, một tay hội tụ các loại Dị Thủy, một tay bao trùm các loại Dị Thổ.
“Địa Hoàng Hải Đế Quyền!”
Hai quyền cùng lúc đấm ra, Yên Nhược Tuyết không có hình tượng ôn nhu như nước giống ngày thường, lúc này nàng là một vị Đế Hoàng đang chinh chiến đại địa và biển cả một cách thô bạo.
Mà nói về thô bạo thì một nữ nhân khác của Lạc Nam cũng nổi tiếng không kém.
Chính là Võ Tam Nương.
Huyết mạch Võ Đế mà nàng sở hữu từ trước vốn thuộc về một vị cường giả của Tiên Ma Cung tại Nhất Thế Vũ Trụ, bên trong huyết mạch Võ Đế chỉ tồn tại truyền thừa của vị cường giả Tiên Ma Cung đó.
Mà theo ghi chép cổ tịch thì Võ Đế cũng chỉ là nhân loại, chẳng biết vì sao khi Võ Tam Nương ngâm mình trong Phản Tỉnh Huyết Hồ lại biến dị thành một chủng tộc cực kỳ cường thế.
Thiên Địa Sủng Nhi - Bách Võ Chiến Tộc.
Bách Võ Chiến Tộc vì chiến mà sinh, vì chiến mà tử, bẩm sinh đã có khả năng vượt trội hơn người chính là dễ dàng lĩnh ngộ Vực và Thế.
Tương truyền nữ nhân của Bách Võ Chiến Tộc khi mang thai cũng không hề nghỉ ngơi, ngược lại gia tăng tầng suất chiến đấu thực chiến và mô phỏng thí luyện trong ảo cảnh, liên tục sử dụng các loại Vực và Thế để thai nhi trong bụng mình cảm ứng được và lĩnh ngộ ngay từ trong bụng mẹ.
Nhờ thiên phú trời ban và mức độ rèn luyện như vậy, tất cả dòng dõi Bách Võ Chiến Tộc vừa sinh ra đã nắm giữ được các loại Vực.
Võ Tam Nương trở thành Bách Võ Chiến Tộc, thời gian qua nàng cũng chỉ tập trung luyện vực, hiện tại chính là người tinh thông và sở hữu các loại vực bậc nhất.
Vượt qua cả Lạc Nam.
Lúc đầu hắn còn không hiểu vì sao Huyết Mạch Võ Đế lại biến dị thành Thiên Địa Sủng Nhi được, nhưng sau khi hiểu rõ về Nhân Đạo thuộc Lục Đạo Luân Hồi Tâm, điều nghi hoặc này đã trở nên thông suốt.
Nhân loại và hầu hết Thiên Địa Sủng Nhi đều được xem là Nhân, nên việc người sở hữu huyết mạch Võ Đế chuyên tu các loại Vực như Võ Tam Nương biến dị thành Bách Võ Chiến Tộc bẩm sinh luyện Vực không có gì là khó hiểu.
“32 tầng Quyền Vực, 32 tầng Sát Vực, 32 tầng Chiến Vực!”
Võ Tam Nương ngạo nghễ trầm thấp nói, vẻ đẹp cuồng dã hoa mỹ, áo choàng tóc đen cùng lúc bay, tất cả Vực hợp thành Thế hòa vào một quyền trên nắm tay nàng.
“Bách Võ Chiến Quyền!”
Sau lưng nàng hiện lên hư ảnh một tôn chiến tướng với hình thể sừng sững như ngọn núi cùng lúc huy quyền, thế công kinh thiên động địa.
“Mạnh, tất cả đều quá mạnh!” Quân Tư Tình rung động đôi mắt đẹp nhìn những thê tử của Lạc Nam chiến đấu.
Nàng trong đầu cảm thấy hoài nghi, không biết Thánh Vương Hậu Kỳ như mình có thể chống lại bao nhiêu nữ nhân liên thủ?
Đặt trường hợp ở trong cùng cảnh giới, nàng lại có thể đánh ngang tay bất kỳ ai hay không?
Quân Tư Tình là Thánh Vương Hậu Kỳ còn cảm thấy khó nhằn, tổ trưởng Hải Tặc chỉ là một Thánh Vương Sơ Kỳ, sắc mặt lúc này so với nhăn nhúm còn khó coi hơn.
Hắn phải đối mặt với thế công của cả Hi Vũ, Yên Nhược Tuyết và Võ Tam Nương.
“Bổn Vương không tin nhiều kiến có thể cắn chết voi!”
Gầm lên một tiếng để gia tăng sự tự tin, Thánh Vương triệu hồi Pháp Tướng khổng lồ sau lưng mình, muốn phối hợp cùng Phướng Tướng ngăn cản.
Đột ngột sắc mặt hắn kịch biến, toàn thân bắt đầu vặn vẹo, một cảm giác đau thấu trời xanh từ tận linh hồn bùng phát khắp toàn thân.
“AAAAAAAA”
Chưa kịp tấn công thì hắn ngửa đầu lên gào thét đầy hoảng loạn.
“Tổ trưởng sao thế?” Mấy tên thuộc hạ run sợ hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra với hắn?” Quân Tư Tình cũng cảm thấy không hiểu, chợt như nghĩ đến điều gì, nàng giật mình quay về phía sau nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ nhân từ đầu đến cuối vẫn chưa từng động thủ, loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt màu tử lục của nàng sau lớp áo choàng khóa chặt thân ảnh Thánh Vương Hải Tặc, bờ môi đen tuyền bí hiểm hé mở.
Độc Hồn Thánh Điển, loại Độc công cực kỳ nguy hiểm khi kết hợp với Diệt Sinh Độc Thể, luyện ra Độc Hồn vô hình vô ảnh, vô thanh vô tức thẩm thấu vào cơ thể địch nhân.
Mà không thề nghi ngờ Thánh Vương Hải Tặc đã trở thành nạn nhân của Liễu Ngọc Thanh.
Đổi lại là tu sĩ cấp thấp hơn đã sớm bị Độc Hồn hành hạ đến chết, tuy nhiên Hải Tặc Thánh Vương tu vi cao thâm, chỉ bị đau đớn tra tấn chứ chưa hề chết đi.
Bất quá dù là như vậy, trong tình cảnh phải đón đỡ ba loại thế công khủng khiếp thì việc trúng độc chẳng khác nào nguy cơ trí mạng.
RỐNG!
Pháp Tướng của Thánh Vương Hải Tặc gồng mình che chắn cho chủ nhân ở phía dưới, dùng toàn bộ cơ thể đón đỡ các đòn tất công.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Bất Diệt Phạt Thiên Ấn, Địa Hoàng Hải Đế Quyền, Bách Võ Chiến Quyền giáng xuống như ba quả bom nguyên tử phát nổ.
RĂNG RẮC…
Pháp Tướng của Hải Tặc Thánh Vương nổ tung, Hải Tặc Thánh Vương đang bị Độc Hồn tra tấn phải nhận thêm phản phệ đến mức bất tỉnh.
Dư ba chấn nổ toàn bộ Thiên phòng, nhóm người Lạc Nam cũng hiện ra tại xung quanh.
Lạc Nam vung tay đem tên Thánh Vương kéo đến gần mình, muốn tiêu diệt hắn rồi thi triển Đoạt Hồn.
“Súc sinh dừng tay!”
Một tiếng gầm phẫn nộ từ xa truyền đến, Thánh Tôn uy áp cuồn cuộn phủ xuống, một nam tử trung niên tay cầm Trường Đao lao vọt đến.
Hiển nhiên là tên thủ lĩnh hải tặc cấp độ Thánh Tôn đã cảm nhận được thuộc hạ của mình sắp bị giết, liền vội vàng chi viện.
“Phu quân, chiến Thánh Tôn thử không?” Chúng nữ hừng hực chiến ý nhìn lấy hắn hỏi.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, chợt hướng trong lòng gầm lên:
“Ngự Văn triển – Bất Hủ Kinh Văn điều động!”
ONG ONG ONG ONG…
Bá Đỉnh điên cuồng phóng thích Bá Lực ngưng tụ thành vô số Bất Hủ Kinh Văn.
Lạc Nam vung tay, tất cả những Bất Hủ Kinh Văn này như nước sông cuồn cuộn gào thét mà ra, khảm vào da thịt của tất cả thê tử, tính luôn Quân Tư Tình.
“Chiến thử đi!” Lạc Nam hưng phấn nói, muốn thử xem Thánh Tôn hùng mạnh ra sao.
“Phu quân tuyệt nhất!” Cảm nhận được khả năng bất khả xâm phạm của mình hiện tại, toàn bộ nữ nhân đều sung sướng như điên, phóng thích toàn bộ xuất mạnh lao vọt về phía tên Thánh Tôn.
Lạc Nam nhân cơ hội đó đoạt mạng tên Thánh Vương, thành công cướp đoạt Linh Hồn.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lại tăng thêm một bậc.
“Châu chấu đá xe!” Tên Thánh Tôn Hải Tặc thấy một đám tu vi cấp thấp dám chủ động lao đến chiến với mình thì thật sự bị chọc giận.
Hắn đứng giữa thiên không, Trường Đao tập hợp cả Thánh Tôn Ám Lực và Thánh Tôn Lôi Lực.
“Liên Đao Lôi Ám Trảm!”
Động tác cực nhanh, tầng tầng lớp lớp đao mang hóa thành tàn ảnh liên miên bất tuyệt chém ra, một đòn công kích đã bao phủ tất cả chúng nữ.
Tốc độ xuất thủ của Thánh Tôn quá nhanh, chúng nữ còn chưa kịp nhìn thấy liền bị lưỡi đao chém trúng.
XOẸT XOẸT…
Cả đám như diều đứt dây bay tán loạn, Kinh Văn Bất Hủ trên người trở nên ảm đạm, cũng may chưa có ai bị thương.
Lạc Nam nhảy dựng: “Móa nó Tôn và Vương chênh lệch lớn như vậy?”
Vừa rồi đại chiến Thánh Vương ngon lành, kết quả vừa gặp Tôn đã bị áp đảo.
Mà khi tên Thánh Tôn này ra tay, Lạc Nam mới nhận ra hắn không phải Thánh Tôn Sơ Kỳ, mà đạt tận Thánh Vương Trung Kỳ.
Chúng nữ không có cửa chiến thắng, bất kể là Huyết Mạch hay thủ đoạn gì cũng khó bù đắp chênh lệch tu vi lớn đến như thế.
“Vậy mà không có ai chết?” Tên Thánh Tôn Hải Tặc kinh ngạc không kém, hắn cứ tưởng một đao vừa ra của mình đủ để quét dọn sạch sẽ, kết quả đám kiến hôi chỉ bị hất văng chứ chẳng có chút thương vong nào.
“Toàn bộ trở về, cấm cãi!” Lạc Nam hướng các thê tử nghiêm nghị quát.
Nghe được giọng điệu nghiêm túc hiếm có của phu quân, chúng nữ rùng mình, có chút không cam lòng kích hoạt Lệnh Bài Truyền Tống.
Chỉ thoáng chốc chín người đều đã trở về Cung Đình Thụ trong Linh Giới Châu.
Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, âm thầm tự trách mình cũng có phần chủ quan, xém chút khóc không ra nước mắt rồi.
“Cứu ta!” Quân Tư Tình xém chút khóc lên, tên Thánh Tôn đã đằng đằng sát khí đối mặt với nàng.
Cấm Kỵ Chi Nhãn mở ra, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, Quân Tư Tình biến mất tại chỗ, một lần nữa đã trở về trong lòng Lạc Nam.
“Yên tâm đi, ta làm sao sẽ để nàng gặp chuyện?” Hắn đắc ý nói.
“Còn đắc ý được? chúng ta bị Thánh Tôn nhắm đến rồi.” Quân Tư Tình giận trách đánh vào ngực hắn.
Lạc Nam giả vờ nói: “Cho hắn thấy mặt nàng là hắn ngu người liền, ta sẽ nhân cơ hội đó giết hắn!”
“Ngươi thật sự muốn như thế?” Quân Tư Tình u oán hỏi.
“Hắc hắc, nằm mơ đi, dung nhan này của nàng từ nay về sau chỉ có nam nhân là ta được thấy!” Lạc Nam phá lên cười.
“Chán ghét!” Quân Tư Tình hờn dỗi không thôi.
Mà tên Thánh Tôn Hải Tặc chứng kiến hai kẻ khoác áo choàng này còn có tâm tình đùa giỡn qua lại trước sự cường thế của mình, hắn phẫn nộ đến tím cả mặt.
“Chết đi cho ta!” Trường Đao như dồn nén tất cả giận dữ bổ thẳng trực diện như muốn cắt đứt du thuyền làm hai nửa.
Lạc Nam ôm lấy Quân Tư Tình tiếp tục Dịch Chuyển Tức Thời bỏ chạy.
Hai người rời khỏi phạm vi Du Thuyền, sau lưng Lạc Nam mọc ra Bát Hoang Hoành Thiên Viêm và Đế Vũ Phong Ảnh, dưới chân đạp Lượn Thiên Vân Phong, mượn các loại Thiên Địa Dị Vật giúp mình chạy trốn.
Bởi lẽ tu vi của hắn còn chưa đủ phi hành ở Nguyên Giới.
Kết hợp với đó là Tốc Biến liên tục để kéo dài khoảng cách.
Chạy đến ba ngày ba đêm, Thánh Tôn Hải Tặc vẫn bám theo như đỉa đói.
“Chạy? để bổn Tôn xem ngươi chạy được đến bao giờ?” Thánh Tôn Hải Tặc nở nụ cười lạnh lẽo.
Nhìn về sau lưng, Thánh Tôn vẫn đang liên tục đến gần mà khoảng cách với Du Thuyền đã cực kỳ xa xôi, Lạc Nam lúc này mới chậm rãi dừng lại, quay mặt nhìn về phía Thánh Tôn.
“Không chạy nữa à?” Thánh Tôn Hải Tặc khinh miệt hỏi.
“Không có ý chạy…” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Ta chỉ muốn tách xa khỏi chiến trường, để tránh khi ta sắp giết ngươi lại có kẻ khác nhảy vào làm phiền mà thôi!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ nhé