Con Đường Bá Chủ

Chương 188: Cự Nhân Tộc




Tiêu Thanh Tuyền là một thiên tài đi ra từ biển máu và khắc khổ, bản thân nàng lại thường ẩn mình tu luyện trong các hiểm địa nguy hiểm, hiện tượng và vật thể kỳ lạ gặp qua không ít…

Ngay cả người chết trên tay nàng cũng không thể nhớ toàn bộ, thứ gì có thể khiến nàng sợ hãi như vậy?

Là một bộ Hài Cốt…

Hình dạng giống hệt của nhân loại…

Nhưng không phải Hài Cốt bình thường…nó cự đại, to hơn Hài Cốt của nhân loại gấp hàng nghìn lần…

Xương óng chân như thân cổ thụ, xương sống lưng thẳng tắp như cột trống trời, đầu lâu khổng lồ cùng hốc mắt dữ tợn…

Lạc Nam cùng Tiêu Thanh Tuyền chỉ cảm thấy cực kỳ nhỏ bé khi đối diện trước nó…

Như bậc đế vương cao quý, hài cốt bằng ngọc thạch trong suốt óng ả, một kiện trường bào khổng lồ có phần rách nát phủ lấy thân thể, tay cầm Chiến Phủ vỡ nát chống xuống sàn thuyền, oai hùng đến cực điểm…

Tốc độ chữa trị không gian vỡ nát của Việt Long Tinh Cầu rất tốt… chính vì thế mà các Luyện Hư Kỳ Tu Sĩ chiến đấu cũng không thể đánh nát tinh cầu…

Nhưng ở xung quanh Hài Cốt này, các vết nứt hư không chằng chịt như mạng nhện liên tục nứt ra rồi khép lại, hiển nhiên khí thế của nó quá mức kinh khủng khiến không gian có phần không gánh chịu nổi…

Ực…

Tiêu Thanh Tuyền nuốt nước miếng khô khốc, gương mặt ngưng trọng đến cực điểm, bởi chính nàng vừa được xác nhận của sư phụ, không biết lai lịch của Hài Cốt này…

Nói đúng hơn, toàn bộ Việt Long Tinh Cầu chẳng có chủng tộc nhân loại nào đạt kích cỡ khủng bố như vậy…

Lạc Nam sắc mặt quái dị, không ngờ mình chỉ tùy tiện đi săn Chương Ngư, lại phát hiện thứ khủng bố như vậy…

Năm tháng dài đằng đẳng khiến Thuyền này mục nát và sụp đổ, nhìn qua không thể ước tính được hình dạng cụ thể của nó, nhưng chỉ dựa vào một bộ hài cốt này, có thể đoán được trước đó kích cỡ của Chiến Thuyền khủng bố đến cỡ nào…

“Tuyền nhi…đây rốt cuộc là chủng tộc gì?” Lạc Nam ngưng trọng hỏi, hai người vẫn chưa dám tiếp cận quá gần sợ nảy sinh biến cố…

“Không biết, ngay cả sư phụ ta cũng không biết…bất quá nhìn cấu tạo của nó, người này khi còn sống là một nam nhân, thực lực không thể đo lường…” Tiêu Thanh Tuyền vô thức nắm chặt tay hắn…

Những thứ không xác định luôn khiến con người hoang mang như vậy…

“Kim nhi, cho ta một chút thông tin…” Lạc Nam hết cách, chỉ có thể hướng trong lòng cầu cứu…

“Là Hài Cốt của Cự Nhân Tộc, chủng tộc này không tồn tại ở Việt Long Tinh Cầu…không hiểu vì nguyên nhân gì xuất hiện ở đây…Thuyền này được đóng từ Tinh Không Thụ, một loại cây có thể ngao du Tinh Không, chỉ là thời gian quá lâu cùng sự tàn phá khủng bố của trận chiến nào đó đã khiến nó mục nát…”

Kim Nhi lập tức nhanh nhạy trả lời, giọng điệu ẩn chứa một tia nghi hoặc, hiển nhiên ngay cả chính bản thân nàng cũng khó hiểu vì sao xuất hiện xương cốt của Cự Nhân Tộc ở đáy biển Hải Châu Đại Lục…

“Tuyền nhi, đây là xương cốt của Cự Nhân Tộc…” Lạc Nam mở miệng nói…

“Cự Nhân Tộc?” Tiêu Thanh Tuyền và cả sư phụ của nàng cùng lẩm bẩm, chưa nghe qua tộc này bao giờ…

“Nàng đứng nơi đây! Ta lại xem một chút…” Lạc Nam gật đầu, sợ nàng gặp nguy hiểm nên yêu cầu nói…

“Không! Chúng ta cùng đi…” Tiêu Thanh Tuyền không chịu, kéo lấy cánh tay hắn không bỏ ra…

“Được rồi, cùng đi…” Lạc Nam hơi trầm ngâm suy nghĩ, thời gian đã qua lâu, chắc hẳn sẽ không nảy sinh biến cố gì…

Hai người thận trọng đến gần, thậm chí tỏa ra Dị Hỏa che phủ thân thể, tránh chuyện phát sinh ngoài ý muốn…

Càng đến gần, uy áp của Khung Xương trở nên hết sức rõ ràng, cô động đến cực điểm, trách không được ở phạm vi căn phòng này, ngay cả một sợi rong rêu cũng không có…

“Kim Nhi, người này khi còn sống đạt tu vi gì?” Lạc Nam thận trọng hỏi…

“Vượt qua Bán Tiên…” Kim Nhi từ tốn nói…

Ực…

Lạc Nam nuốt nước bọt, vượt qua Bán Tiên chính là Tiên Nhân không phải sao? Ngay cả Tiên Nhân cũng có ngày trở thành một đống hài cốt? Vũ trụ này quá mức đáng sợ, cũng quá mức hấp dẫn và kích thích…

Rốt cuộc, cả hai đã đến gần…

Nhận thấy không có gì bất ngờ xảy ra, đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhỏm…

Liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận dùng Dị Hỏa và Linh Lực bảo vệ cơ thể, thả người bay lên bả vai hài cốt khổng lồ…

Lạc Nam đập đập bàn tay vào một nhánh xương sườn, chợt quát một tiếng:

“Quân tử Hàng Ma Quyền!”

Toàn bộ lực lượng Thể Tu vận chuyển, một quyền khiến không gian chấn động đấm mạnh mà ra, lực lượng như có thể hàng yêu phục ma, nặng nề đập vào một thanh xương cốt…

Ầm Ầm...

Hài Cốt mặc dù bị đẩy ngã khiến đáy biển chấn động dữ dội, bất quá cứng cáp vô cùng, không có một tia vết nứt…

Lạc Nam lại bị lực phản chấn văng ra ngoài, Tiêu Thanh Tuyền lao đến đỡ lấy hắn, mặt đẹp tức giận, mở miệng trách móc:

“Lớn rồi còn nghịch ngợm như vậy?”

“Hắc hắc, hài cốt thật khủng bố…” Lạc Nam xấu hổ xoa xoa nắm tay đang rỉ máu, kinh ngạc nhìn Hài Cốt này…không nghĩ tới thứ này cứng cáp như vậy…

“Cự Nhân Tộc trời sinh chính là Thể Tu, thực lực càng mạnh thân thể càng lớn, dựa theo lực lượng Xương Cốt, đẳng cấp Thể Tu khi còn sống của người này vượt qua Cửu Chuyển, công tử đừng tự làm xấu mặt!” Kim Nhi cười thích thú trước vẻ chật vật của hắn…

“Khủng bố như vậy…vượt qua cả Sư Phụ…” Lạc Nam cảm thán nói…

“Xương Cốt của người này là nguyên liệu Luyện Khí tuyệt hảo, có thể sánh ngang Linh Cấp đấy, nếu đem Luyện Chế thành Pháp Bảo kèm theo vật liệu cấp cao, có thể đạt đến Chân Cấp…” Tiêu Thanh Tuyền dựa theo lời nói của sư phụ, mở miệng hướng Lạc Nam nói…

Lạc Nam hơi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:

“Pháp bảo cấp cao ta không thiếu, sớm muộn cũng sẽ có… huống hồ nếu dùng xương của cường giả Cự Nhân Tộc luyện pháp bảo, chỉ sợ ngày sau sẽ vô cớ trở thành kẻ thù của chủng tộc khủng bố này, hại nhiều hơn lợi…”

“Được rồi, vậy chúng ta đào mộ chôn cất hắn…” Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy có lý, dùng xương người luyện Pháp Bảo là hành động quá mức tà môn…ý nghĩa khác xa so với rèn đúc Thân Thể, nàng cũng thấy không thích hợp…

Lạc Nam gật đầu, Giao Vương Kích xuất hiện trên tay, hắn băng qua một lổ hổng to tướng trên sàn thuyền, hướng về đáy biển nện xuống…

Một cái hố xuất hiện, vẫn chưa đủ… muốn hoàn toàn chôn bộ xương cốt này, ít nhất phải đào sâu một thung lũng…

Đào đào đào, trước sự ra sức của Lạc Nam, đáy biển xuất hiện cái hố to sâu gần ngàn mét…

“Có kẻ tìm đến rồi sao?…”

Hết sức đột ngột, một âm thanh trầm thấp như tự hỏi khiến hai người rợn cả tóc gáy…

Tiêu Thanh Tuyền nắm chặt tay Lạc Nam, nhìn chằm chằm vào nơi vừa phát ra âm thanh…

Dưới lớp bùn đất do Lạc Nam đào bới, một khối Ngọc đang lấp lóe ánh sáng, âm thanh kia chính là từ nó phát ra…

“Lưu Ảnh Ngọc?” Lạc Nam giật mình, cúi xuống nhặt lấy…

Khối Lưu Ảnh Ngọc này thậm chí lớn hơn thân thể Lạc Nam nhiều lần…

Quả nhiên người lớn thì chơi đồ lớn…

Hình ảnh bên trên Lưu Ảnh Ngọc xuất hiện một nam tử khổng lồ, diện mạo uy nghiêm, toàn thân cơ bắp lực lưỡng, y phục rách nát, thân mình đầy rẩy vết thương dữ tợn, máu tươi nhuộm đỏ không gian…

Nơi hắn ngồi chính là một căn phòng đổ nát nằm trong biển, chính là vị trí Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền vừa đến…

“Không cần biết ngươi là ai…nếu đào sâu đến tận đây, phát hiện Lưu Ảnh Ngọc này, chính là người có lòng dạ mênh mông, đáng giá tin tưởng…”

Âm thanh trầm thấp từ miệng nam tử khổng lồ phát ra, mặc dù ở tận cùng đáy biển, chịu sức ép kinh người, nhưng lời nói vẫn rõ ràng vang vọng, tràn đầy khí phách nam nhân …hiển nhiên hắn chính là chủ nhân bộ Xương Cốt khi còn sống…

Lạc Nam có thể cảm nhận được nam tử cự đại trong ảnh đã trọng thương cực độ nghiêm trọng, đồng thời tràn ngập tử chí…

“Ta gọi Cự Phách Thiên, Phó tộc trưởng Cự Nhân Tộc đời thứ 6, trong lúc cùng lượng lớn tộc nhân chinh chiến và khai thác khoáng sản nơi tinh không…xui xẻo gặp phải Tinh Không Thú đột kích, lại vướn vào Hư Không Loạn Lưu, vô tình truyền tống đến nơi này…cũng biết số mình đã tận…”

Nam tử khổng lồ tên Cự Phách Thiên mặc kệ có người nghe hay không, vẫn nhìn vào Lưu Ảnh Ngọc trầm thấp nói, giọng điệu tràn ngập tan thương chi ý:

“Trong trận đại chiến, hàng vạn tộc nhân đồng hành oanh liệt mà chết... Bản thân ta cũng trọng thương khó sống, hư không loạn lưu mang theo Tinh Không Thuyền xuyên qua không gian, vô tình truyền đến nơi này…”.

“Toàn bộ khoáng sản và tài nguyên đạt được cũng bị hư không nghiền nát…”

“Bất quá bản thân ta còn ít thứ lưu lại cho người hữu duyên có lòng dạ bất phàm, sẳn sàng bỏ qua mong muốn chiếm đoạt thân thể, xương cốt ta mà chấp nhận chôn cất!”

“Cự Nhân Tộc sinh sống tại Man Hoang Tinh Cầu, người hữu duyên ngày sau có đến, vui lòng thông cáo tộc nhân ta một tiếng!”

Nói đến đây, hắn dốc hết sức bình sinh, lột xuống chiếc Nhẫn nặng nề cùng khối Lưu Ảnh Ngọc nắm vào bàn tay, cánh tay lực lưỡng mang theo vô hạn lực lượng xuyên thủng đáy biển sâu, chôn vùi trong mặt đất…

Mà cùng lúc đó, Lưu Ảnh Ngọc trên tay Lạc Nam rốt cuộc vỡ nát…

Tiêu Thanh Tuyền nhanh nhẹn cúi người, bàn tay trắng như phấn cấp tốc đào bới bùn đất, rốt cuộc phát hiện một nhẫn trữ vật khổng lồ bằng ngọc thạch, chính là nhẫn của Cự Phách Thiên chôn vùi dưới đáy biển trong Lưu Ảnh Ngọc…

Kích cỡ chiếc nhẫn thậm chí to hơn cơ thể Tiêu Thanh Tuyền một vòng, khiến Lạc Nam dở khóc dở cười…

Không ngờ hành động trong vô tình của mình lại nhặt được bảo bối, nếu hắn tham lam xương cốt của Cự Phách Thiên, sẽ chẳng thể phát hiện Lưu Ảnh Ngọc và Nhẫn Trữ Vật…

Nhớ lại lời nói của Cự Phách Thiên, Lạc Nam ngứa ngáy trong lòng, mở miệng hỏi thăm Kim Nhi:

“Tinh Không Thú và Hư Không Loạn Lưu rốt cuộc là thứ gì? Ngay cả cường giả đỉnh cao như Cự Phách Thiên cũng bị ép bỏ mạng.”

Kim Nhi xuất hiện trên bả vai hắn, mở miệng cảm thán:

“Tinh Không Thú là đám quái vật sinh sống trong Tinh Không, chính là thiên địch của tất cả chủng tộc, bởi thực lực của Tinh Không Thú rất khủng bố, linh trí lại không cao, sẳn sàng tấn công bất kỳ mục tiêu chúng nó nhìn thấy…với thực lực của công tử hiện nay, một giọt nước bọt của nó cũng có thể hòa tan ngươi…”

Lạc Nam khóe miệng co giật, nha đầu ngươi thích đả kích ta lắm sao?

Kim Nhi mặc kệ hắn biểu cảm, thản nhiên nói tiếp:

“Về phần Hư Không Loạn Lưu, có thể hiểu là dạng tồn tại giống Lỗ Đen Vũ Trụ của công tử ở kiếp trước, lực hút của nó hết sức khủng bố, sẳn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào xui xẻo tiến vào, nạn nhân có thể bị nghiền nát, hoặc có thể bị truyền đến một không gian bất kỳ nào đó…”

Lạc Nam gật đầu, đem thông tin bổ ích này chia sẽ với Tiêu Thanh Tuyền…

“Vị Cự Phách Thiên này xem ra chính là bị Hư Không Loạn Lưu mang đến nơi này, số phận cũng thật nghiệt ngã, chết ở một nơi hoàn toàn xa lạ…” Tiêu Thanh Tuyền cảm khái thở dài nói…

“Đúng vậy, dựa theo lời kể của hắn, Man Hoang Tinh Cầu có lẽ là thế giới cao cấp hơn Việt Long Tinh Cầu của chúng ta, thật thú vị…” Lạc Nam ánh mắt tỏa sáng, hận không thể lập tức ngao du tinh không, thám hiểm vạn giới…

“Trước hết bá chủ Băng Thiên Đại Lục rồi tính nha!” Kim Nhi dội một gáo nước lạnh…

Lạc Nam giận đến nghiến răng, mặc kệ nha đầu ngày càng bướng bỉnh này, quan sát nhẫn trữ vật nặng nề…

Trên nhẫn có khắc hai chữ to tướng: “Cự Phách!”

“Nhận chủ đi…” Tiêu Thanh Tuyền nhìn hắn cười nói…

Lạc Nam không khách khí, của nàng chính là của hắn mà…

Vội vàng nhỏ một giọt máu huyết lên trên nhẫn…

Rất nhanh, theo ý niệm của Lạc Nam, chiếc nhẫn co rút lại vô số lẫn, dễ dàng đeo vào ngón tay…không gian bên trong nhẫn lớn gần trăm trượng vuông, rộng rãi vô cùng…

Không hề có nhiều vật phẩm, xem ra phần lớn đều được Cự Phách Thiên đem ra sử dụng trong trận đại chiến với Tinh Không Thú rồi, bằng không nhẫn trữ vật của cường giả như hắn cũng không thể ít đồ như vậy…

Lạc Nam đem một vật lấy ra…

Ầm…

Hư không đột ngột tan vỡ, biển cả chấn động, Lạc Nam cùng Tiêu Thành Tuyền bị đánh bay ngược ra ngoài, khóe miệng rỉ máu…

“Chân Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo?” Sư phụ của Tiêu Thanh Tuyền hét lên một tiếng thất thanh… âm điệu rung rẩy đến cực hạn…

Đó là một đôi Găng Tay lấp lánh như Kim Cương, khí tức nó tỏa ra khiến không gian đột ngột đổ nát thành từng mãnh…

“Phách Thiên Già Thủ - Chân Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, thích hợp với tu sĩ Luyện Thể cấp cao, một quyền phách thiên, nhất thủ già thiên…” Kim Nhi nhìn đôi Pháp bảo có hình Găng Tay kia, lập tức cho ra thông tin nói…

Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền nhìn nhau cười khổ, với thực lực của bọn họ hiện tại, muốn khống chế Pháp Bảo này chẳng khác nào người si nói mộng…

Hắn vội vàng đem nó thu vào, trong đầu xuất hiện thân ảnh cường thế của nữ nhân sư phụ…

“Thứ này rất thích hợp với Bát Chuyển Thể Tu như nàng…”

Khí thế đè ép biến mất, Tiêu Thanh Tuyền thở phào một hơi, mở miệng cảm thán:

“Pháp Bảo khủng bố như vậy sao vị Cự Phách Thiên không mang ra chiến đấu?”

Kim Nhi bĩu môi lẩm bẩm: “Thứ này chỉ là đồ không dùng của hắn mà thôi, muốn đả thương Tinh Không Thú còn kém xa lắm…”

Lạc Nam nghe vậy xém chút phun một ngụm máu, Chân Cấp Cực Phẩm còn không đủ dùng?

Sao ta có cảm giác mình ngày càng nghèo nhỉ?

Hít sâu một hơi, cố nén đả kích Kim Nhi mang lại, mình hiện tại chỉ là Nguyên Anh mà thôi, lo mấy thứ này còn xa lắm…

Vội vàng lấy ra các thứ còn lại trong Nhẫn…

Đây là hai khối bia đá lớn cao chọc trời, sắp xuyên thủng nốc thuyền…, bên trên điêu khắc lấy từng mảng văn tự huyền ảo…

“Ây da!” Tiêu Thanh Tuyền đột ngột thốt lên một tiếng, nhắm chặt mắt lại…

“Tuyền Nhi sao vậy?” Lạc Nam lo lắng ôm chặt nàng…

“Không biết…chỉ cảm thấy có một lực lượng nào đó ngăn cản không cho ta quan sát văn tự này…” Tiêu Thanh Tuyền xoay người sang nơi khác, cảm giác đau rát biến mất…

“Đá này được gia trì pháp quyết của Cự Nhân Tộc, chỉ có thể tu mới được quyền quan sát…” Kim Nhi giải thích…

“Hai thứ này chỉ Thể Tu mới được xem, nàng đừng nhìn…” Lạc Nam lập tức hướng Tiêu Thanh Tuyền an ủi…

“Được rồi, ngươi xem đi rồi nói với ta…” Tiêu Thanh Tuyền bĩu đôi môi nhỏ nhắn…

Lạc Nam cười cười, tập trung quan sát khối Bia Đá thứ nhất…

“Cự Nhân Tộc Ký Sử: Man Hoang là Tinh Cầu hình thành ngay thời điểm khai thiên lập địa, từ cổ chí kim chỉ chú trọng Thể Tu…tại Man Hoang Tinh Cầu, địa vị của Thể Tu vượt trên tất cả…đối với các lực lượng khác không hề có hứng thú,…tục truyền qua vô vàn tháng năm, bách tộc hào hùng tranh phong, vô số chủng tộc yếu kém chôn vùi trong dòng sông lịch sử…Cự Nhân Tộc là một trong các chủng tộc huy hoàng bất diệt, tộc nhân trời sinh Tu Thể, thực lực càng mạnh cơ thể càng lớn…Cự Nhân Tộc Tổ Tiên từng phi thân Tiên Giới, gia nhập Thiên Đình, danh hiệu Cự Vương…”

“Là sử ký của Cự Nhân Tộc sao, Cự Phách Thiên này cũng thật trung tâm, ra ngoài không quên mang theo giai thoại hào hùng của chủng tộc…” Lạc Nam đọc lớn toàn bộ cho Tiêu Thanh Tuyền nghe…

Tiêu Thanh Tuyền đôi mắt sáng ngời, đối với kiến thức mới mẽ như vậy tràn ngập thích thú…

Lạc Nam sau khi xem một vòng, phát hiện không còn thông tin nào khác, thu lại bia đá…

Lúc này, hắn tiếp tục dồn lực tập trung vào bia đá còn sót lại…

Theo sau đó, một dòng chữ đập thẳng vào mắt…

“Luyện Thể Bí Thuật – Bát Môn Độn Giáp…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.