Cửa Hàng May Mắn sau khi nâng cấp quả thật không làm Lạc Nam phải thất vọng.
Đúng như Kim Nhi từng nói, số lượng vật phẩm mà Cửa Hàng có bán sẽ đa dạng và phong phú hơn trước đây rất nhiều.
Sau khi tiêu tốn vài trăm Điểm Danh Vọng làm mới, Lạc Nam cũng tìm mua được những loại thiên tài địa bảo có tác dụng bổ sung tuổi thọ.
Nhị Tinh Thánh Cấp – La Hán Quả, dù một phàm nhân tình cờ ăn vào cũng sẽ có được số lượng tuổi thọ sánh ngang với Thánh Giả, giá bán 600 Điểm Danh Vọng.
Nhị Tinh Thánh Cấp – một chén Trường Thọ Trà, chỉ Đế Cấp cường giả trở lên mới được phép sử dụng, tăng cường năm trăm triệu tuổi, giá bán 500 Điểm Danh Vọng.
Tam Tinh Thánh Cấp – rạn Sinh Mệnh San Hô, mỗi một cá thể sinh mệnh san hô sẽ cung cấp chục triệu năm tuổi thọ, giá bán 2000 Điểm Danh Vọng.
Lạc Nam trực tiếp mua sắm ba thứ này.
Trong đó thứ quý giá nhất là Sinh Mệnh San Hô, tuy đẳng cấp không cao hơn La Hán Quả và Trường Thọ Trà quá nhiều nhưng giá bán lại chênh lệch gấp mấy lần, nguyên nhân là do số lượng của rạn Sinh Mệnh San Hô có đến hàng nghìn cá thể san hô riêng lẽ, mà mỗi cá thể thì cung cấp chục triệu năm tuổi, chỉ cần vài chục cá thể san hô được luyện hóa đã sánh ngang với một chén Trường Thọ Trà rồi.
Ngoài ra Lạc Nam còn tìm mua được cả một mỏ Hồn Thạch Nhũ với giá lên đến 4000 Điểm Danh Vọng, giá bán còn cao hơn cả Cửu Tinh Thánh Công cấp công pháp và huyết mạch hùng mạnh.
Nhưng dù phải bỏ ra con số lớn như vậy thì hắn vẫn cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Trước đây hắn từng đạt được một khối Hồn Thạch Nhũ từ đống tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, và chỉ duy nhất một khối đó đã hòa tan thành một hồ Tẩy Hồn Thủy cho toàn bộ trên dưới Nghịch Long Liên Quân phân chia sử dụng đến tận thời điểm này mới chính thức cạn kiệt.
Qua đó có thể thấy tầm quan trọng và vai trò của Hồn Thạch Nhũ.
Mà một mỏ Hồn Thạch Nhũ hắn vừa mua được có số lượng gấp hàng vạn lần khối Hồn Thạch Nhũ trước đây, cho nên cái giá 4000 Điểm Danh Vọng là hoàn toàn xứng đáng.
Lạc Nam âm thầm ước tính, mỏ Hồn Thạch Nhũ này chất lượng còn cao hơn khối Hồn Thạch Nhũ ngày trước, không dám nói để toàn bộ vũ trụ sử dụng, nhưng chắc chắn phân phát cho tất cả Đại Tiên Giới và Đại Ma Giới vẫn là đủ dùng.
Hắn trực tiếp phân phát La Hán Quả cho Mộ Sắc Vy, Sinh Mệnh San Hô thì lấy ra một ngàn cá thể đưa cho Duyên Duyên, Hắc Trư, Tây Phương Giáo Chủ, Mộng Yểm Tộc Trưởng…những người đã cống hiến tuổi thọ cho trận đại chiến lần này.
Về phần những nhân vật đang gánh chịu phản phệ và trọng thương Linh Hồn cũng được phân chia một khối Hồn Thạch Nhũ để luyện hóa hồi phục.
Đã có tài nguyên trong tay, đám người cũng lục đục bay đi bế quan tu luyện.
Lạc Nam lại đến chỗ Hi Vũ đem Trường Thọ Trà cho nàng sử dụng.
Nào ngờ Hi Vũ khoanh tay trước ngực, thái độ dửng dưng nói: “Không cần, trẫm có Duyên Duyên giúp đỡ rồi, chờ Duyên Duyên hồi phục thì trẫm cũng hồi phục.”
Lạc Nam vô thức ngửi được mùi vị bất thường, trong lòng chưa hiểu cho lắm, nhìn Hi Vũ quan tâm hỏi:
“Nàng sao thế?”
“Không sao cả!” Nàng xoay người muốn đi nhưng bị hắn nắm tay kéo lại.
“Phu quân, Tuế Nguyệt tỷ gọi ngươi là phu quân một cách công khai trước mặt Hi Vũ tỷ!” Diễm Nguyệt Kỳ truyền âm trêu chọc nói:
“Xem ra hậu viện của chàng sắp bóc cháy!”
Lạc Nam nghe mà giật mình, trong lòng dở khóc dở cười…Nữ Hoàng của hắn biết ghen rồi sao?
Hiện tại đang có khá nhiều Điểm Danh Vọng, hắn cũng muốn thu chúng nữ vào Cửa Hàng May Mắn để lựa chọn vật phẩm, nhưng đây là thời điểm chưa thích hợp.
Bởi vì hậu chiến tranh còn quá nhiều vấn đề và sự vụ cần chúng nữ giải quyết, đành phải tạm gác lại việc phát triển về mặt thực lực cũng như thủ đoạn chiến đấu cho các nàng trong thời gian ngắn.
Đợi tình hình và cục diện vũ trụ ổn định trở lại, phu thê có nhiều thời gian ngồi với nhau hơn thì chọn quà cũng không muộn.
Bất quá Lạc Nam vẫn nắm tay hai người đến bên cạnh mình.
Độc Cô Ngạo Tuyết và Hi Vũ.
Trong đó Độc Cô Ngạo Tuyết được hắn giao cho Bí Tự Binh.
Nàng là một nữ Kiếm Tu thuần túy, trước đó Quy Kiếm Tổ Phù xuất hiện liền áp chế Tử Trúc Kiếm của nàng rất nặng, Binh Nhân Tộc cũng có thể khiến Tử Trúc Kiếm suy yếu trên diện rộng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lực của nàng, đây là điểm yếu dễ dàng nhìn thấy của Độc Cô Ngạo Tuyết.
Một khi có được Bí Tự Binh hỗ trợ thì điểm yếu này sẽ không còn nữa, chiến lực của Độc Cô Ngạo Tuyết sẽ phát huy tối ưu nhất.
Băng Lam Tịch và Mộc Tử Âm cũng đều là Kiếm Tu.
Tuy nhiên Băng Lam Tịch đã có Phá Vạn Kiếm Tâm Thể hỗ trợ, Mộc Tử Âm thì có huyết mạch Thái Cổ Tử Mộc Điệp, lại còn đang ngâm mình trong Phản Tỉnh Huyết Hồ…
Nghĩ tới nghĩ lui, Độc Cô Ngạo Tuyết là thiếu khuyết thủ đoạn nhất.
Đại tỷ Âu Dương Thương Lan đã có Bí Tự Lâm, nhị tỷ Độc Cô Ngạo Tuyết cũng không thể thua kém được, nàng là nhân tuyển tốt nhất cho Bí Tự Binh.
“Thiếp không khách khí với chàng!”
Quả nhiên Độc Cô Ngạo Tuyết cực kỳ ưa thích, nàng có thể từ chối Thân Pháp, từ chối Thần Thông, thậm chí từ chối cả những thủ đoạn lợi hại nhưng không hỗ trợ cho lĩnh vực Kiếm Tu chuyên môn của mình.
Bí Tự Binh thì lại khác, nó sẽ là công cụ giúp Kiếm của nàng chống lại mọi uy áp từ Vũ Khí cao cấp hơn cũng như là cả từ Binh Nhân Tộc.
Càng nghĩ càng ưa thích, Độc Cô Ngạo Tuyết nhón chân hôn lên má Lạc Nam một cái xem như phần thưởng.
Lạc Nam cười xấu xa, truyền âm cho nàng: “Hôn thôi chưa đủ, bên dưới nhét thêm viên ngọc cho phu quân…”
“Thiếp vẫn luôn nhét mà…” Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt ửng đỏ.
Lạc Nam trong lòng rung động, vội vàng dùng ý niệm dò xét, quả nhiên cảm ứng được viên ngọc có tia hồn lực của mình đang nằm trong hang động chật chội mềm mại và đầy ẩm ướt.
Hắn liền nghịch ngợm điều động viên ngọc rung lên.
“Ưm…” Độc Cô Ngạo Tuyết cắn môi rên rỉ, hai chân khép chặt u oán nhìn hắn.
“E hèm!” Hi Vũ ở bên cạnh hô lên một tiếng chứng minh sự tồn tại của mình.
“Đáng ghét!” Độc Cô Ngạo Tuyết xấu hổ giậm chân, trừng Lạc Nam một cái rồi chạy đi luyện hóa Bí Tự Binh.
Hi Vũ đưa tay véo hông Lạc Nam xoắn mạnh: “Trẫm nhớ không lầm thì trước đây nàng ta có danh hiệu Tuyệt Tình Kiếm Vương, kết quả bị ngươi biến thành cái gì thế kia hả?”
“Chỉ ở cùng với ta thì Ngạo Tuyết mới biểu hiện như vậy, ở trước mặt người ngoài nàng ấy vẫn là Tuyệt Tình Kiếm Đế!” Lạc Nam mỉm cười nhìn Hi Vũ nói:
“Mấy ai bình thường khi yêu?”
“Hừ!” Hi Vũ ngạo kiều nhếch miệng: “Cũng giống như Tuế Nguyệt, đang yên đang lành gọi ngươi một tiếng phu quân sao?”
“Nàng ghen à?” Lạc Nam như cười như không nhìn lấy Hi Vũ.
“Buồn cười!” Hi Vũ có chút mất tự nhiên quay mặt sang nơi khác:
“Một kẻ phong lưu đa tình như ngươi cũng sợ người khác ghen hay sao? huống hồ nữ nhân của ngươi không ghen thì việc gì trẫm phải ghen?”
“Không, thật ra các nàng ấy cũng biết ghen…” Lạc Nam lắc đầu cảm khái một tiếng:
“Chỉ là tình yêu và lòng bao dung các nàng giành cho ta lớn đến mức vượt qua sự ghen tuông đó…”
Hi Vũ nhìn thật kỹ hắn rồi thản nhiên lên tiếng: “Trẫm không muốn tiếp tục nói nhảm, nếu không có gì quan trọng thì trẫm còn nhiều chính sự phải giải quyết!”
“Sao lại không quan trọng?” Lạc Nam bất chợt nắm lấy tay nàng kéo vào trong lòng mình.
Không gian bao phủ thân thể hai người, lập tức biến mất tại chỗ.
Ở cách đó không xa, Tuế Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này mà bờ môi đỏ thẳm vểnh lên một tia thú vị, khóe môi lẩm bẩm:
“Hi Vũ à Hi Vũ, trong tình yêu đôi khi nữ nhân cũng nên chủ động nha…”
…
Trong khuê phòng của Côn Lôn Nữ Hoàng.
“Nghịch đồ, ngươi muốn làm gì?” Hi Vũ trừng to mắt nhìn hắn.
“Thật ra ta và Tuế Nguyệt đã có một hôn lễ nhỏ ở Cẩn Gia của nàng ấy, chúng ta kết làm phu thê…” Lạc Nam thành thật lên tiếng.
Ánh mắt Hi Vũ có chút rối loạn, trong lòng có chút u oán, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh hỏi:
“Liên quan gì đến trẫm?”
“Bởi vì ta cũng muốn cưới nàng!” Lạc Nam vuốt ve gò má nàng thâm tình nói:
“Nàng đã hứa sẽ gả cho ta, động lực lớn để ta thống nhất vũ trụ đấy…”
Chân mày của Hi Vũ hơi giãn ra, nhịp tim vô thức gia tốc, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, tuy nhiên vẫn cực kỳ có phong thái nói:
“Lời của Trẫm đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng qua hiện tại còn quá nhiều việc để giải quyết…”
“Ta hiểu…” Lạc Nam gật gật đầu, thủ thỉ bên tai nàng:
“Ta chỉ muốn nói cho nàng biết vị trí của nàng ở trong lòng ta không thua gì Tuế Nguyệt, không chỉ nàng mà Thương Lan, Ngạo Tuyết, Tố Tố, Hàm Ngọc…tất cả các nàng đều xứng đáng có một hôn lễ của riêng mình, chỉ cần các nàng muốn ta đều sẽ cưới hỏi đàng hoàng từng người, mong nàng đừng giận ta!”
“Trẫm không nhỏ mọn như vậy.” Hi Vũ liếc xéo hắn.
Lạc Nam cười khổ, nàng làm ra vẻ lạnh nhạt với hắn như vậy mà còn nói không để ý?
“Chúng ta lập tức thành thân, ta nhờ Đế Sư làm chủ hôn!” Hắn quả quyết nói.
“Ngươi điên rồi, giờ còn không phải lúc!” Hi Vũ giật mình vội vàng lắc đầu.
“Không được, ta phải cưới về để dạy dỗ cô thê tử này lại, xem nàng còn dám lạnh nhạt với phu quân?” Lạc Nam hùng hùng hổ hổ, ôm chặt lấy nàng giả bộ muốn bế lên đi tìm Côn Lôn Lão Nhân.
“Đừng quên hiện tại trẫm còn là sư phụ ngươi…” Hi Vũ ra sức vùng vẫy, rất sợ hắn lại làm loạn.
“Nhưng ta lại yêu sư phụ của mình!” Lạc Nam nói.
Hi Vũ toàn thân nhẹ run, cắn cắn môi: “Không giận nữa…”
Lạc Nam cúi đầu xuống, nàng vô thức nhắm mắt lại.
Bờ môi hai người chạm lấy nhau, như lửa gặp rơm liền bùng cháy mãnh liệt.
Bốn cánh môi ma sát mãnh liệt, lưỡi của hắn nhanh chóng đút vào miệng nàng, tham lam càn quét mọi ngóc ngách, mút lấy hương tân ngọc dịch ngào ngạt thơm nồng.
Hi Vũ gò má đỏ lên, hai mắt khép hờ, bầu ngực sữa nhẹ phập phồng lên xuống đón nhận nụ hôn dữ dội của hắn.
“Kiếp trước thật là thiếu nợ cái tên này…” Nàng tự nhủ với lòng mình như vậy.
Lạc Nam ngựa quen đường cũ luồn tay vào Kim Sắc Đế Bào rộng thùng thình, chạm lấy cái yếm ngọc mát lạnh, nắm lấy một bên gò bồng đảo của nàng nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ưm…” Hi Vũ rên rỉ thành tiếng nhưng lần này mặc kệ hắn tác oai tác quái, cảm giác lòng bàn tay nóng hổi đang nắn bóp trên da thịt mình khiến nàng tê dại.
Lạc Nam rõ ràng cảm ứng được nhũ hoa của Hi Vũ đã săn cứng lên tròn trịa, hắn ưa thích dùng hai đầu ngón tay xoe xoe.
Hi Vũ tách môi ra nhìn hắn, nàng thở hổn hển, cả người mềm nhũn, sóng mắt luân chuyển.
Lạc Nam cũng thở ra từng hơi nóng hổi nhìn lấy nàng: “Nàng đẹp quá…”
Động tác tay của hắn chưa từng dừng lại, rút dây áo yếm của nàng xuống, nắm lấy bầu sữa trần căng bóng đàn hồi yêu thích không thôi.
“Muốn động phòng trước khi cưới luôn sao?” Hi Vũ nói với giọng cảnh báo.
Nàng phát hiện mình hoàn toàn không có chút ý muốn kháng cự nào trước mặt nam nhân này, nếu hiện tại hắn đè nàng ra, khả năng cao nàng sẽ thật sự luân hãm.
“Ta không muốn lưu lại tiếc nuối của chúng ta, những gì đẹp nhất thuộc về nàng phải dành chọn cho đêm tân hôn…” Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng.
“Vậy còn không mau bỏ tay ra?” Hi Vũ đưa mắt ra hiệu cánh tay của hắn vẫn làm trò trong áo mình.
“Ta không nỡ, nàng hấp dẫn quá…” Lạc Nam thở nặng nề, kẹp lấy cái núm anh đào trên đỉnh đồi kéo nhẹ.
“Đừng…” Hi Vũ vô thức khép chân lại, nàng bị hắn trêu chọc đến mức sinh ra dục vọng, giữa u cốc đã có chút ướt át.
“Để ta yêu nàng…” Lạc Nam nói một câu, lại tiếp tục cúi đầu lắp đầy đôi môi kiều diễm.
Đầu lưỡi hai người rất nhanh đã quấn quít cùng một chỗ.
Lạc Nam hướng dẫn Hi Vũ những bước đầu tiên, hắn kéo bàn tay của nàng xuống dưới hạ thân của mình, đặt bàn tay mát lạnh mềm mại nõn nà của nàng lên trên thân côn thịt đang bạo tẩu.
Hi Vũ rùng mình, thứ đó quá lớn, cứng và nóng khiến nàng tim đập chân run.
Đầu óc của nàng mụ mị, Lạc Nam vẫn dùng bàn tay của nàng vuốt ve lên xuống côn thịt mình, để nàng quen với việc đó và bắt đầu sục.
Mãi đến khi đã quen, Hi Vũ cũng có thể một mình làm được, từng ngón tay của nàng run ẩy ôm trọn thân côn, tiếp xúc với các đường gân nổi cộm, vuốt ve âu yếm.
Không để Hi Vũ chịu thiệt, tay của hắn tiến vào chỗ tư mật giữa bắp đùi non mịn của nữ nhân.
Trượt qua thảm cỏ mềm có chút rậm rạp chưa rõ màu sắc, ngón tay chạm vào cái khe đã ướt đẫm, trượt lên trượt xuống.
“Á…” Hi Vũ giật bắn toàn thân, nơi mẫn cảm lần đầu bị tập kích khiến nàng vô lực tựa thẳng vào lòng hắn.
“Nàng mẫn cảm quá, thật tuyệt…” Lạc Nam kích động đến toàn thân run rẩy, hắn đang mơn trớn sư phụ tuyệt sắc của mình, cả những nơi thầm kín nhất của nàng.
Đầu ngón tay của hắn tiến vào địa phương chật chội, bắt đầu đâm ra rút vào, ma sát với các vách thịt non mềm.
“Sướng…” Hi Vũ vô thức cong người thốt lên, khoái cảm như nước thủy triều dâng tràn khắp đại não.
“Sướng thì mạnh tay lên bảo bối…” Lạc Nam yêu cầu nàng sóc lấy côn thịt mạnh hơn.
Tay của hắn càng tiến sâu hơn trong u cốc của nàng, từng thớ thịt mẫn cảm của Hi Vũ đang co thắt dữ dội.
Nàng cũng dùng cả hai tay ma sát côn thịt của hắn, đầu lưỡi chủ động tiến vào miệng hắn mút nhè nhẹ.
Được Hi Vũ chiều chuộng làm tinh thần của Lạc Nam thỏa mãn chưa từng có, côn thịt giật giật dữ dội.
Cùng thời điểm đó, cô bé của Hi Vũ cũng co rúm lại, một dòng nước ấm từ tận sâu hoa tâm phun trào.
Lạc Nam rùng mình, từng dòng tinh quang bắn thẳng lên không trung.
Hai người ôm nhau thở hổn hển ngã lăn xuống giường, bốn mắt nhìn nhau tràn ngập ý cười.
Y phục của cả hai lầy lội không chịu nổi, Kim Sắc Đế Bào và đôi tay của Hi Vũ phủ đầy dung dịch trắng đục có chút tanh tưởi.
Phía dưới là âm tinh với cái mùi đặc trưng nồng đậm như rượu hoa khiến Lạc Nam mê say.
“Nàng là nữ nhân đầu tiên chỉ dùng tay mà khiến ta ra…” Lạc Nam thỏa mãn ôm eo Hi Vũ.
Có lẽ bởi vì tình cảm của hắn giành cho nàng thật sự đặc biệt, có lẽ cũng vì thân phận sư phụ của nàng mà hắn rất dễ đạt đến cao trào khi được nàng chiều chuộng như vậy.
Đổi lại hắn cũng dùng tay khiến Hi Vũ lần đầu lên đỉnh…
Hi Vũ tựa đầu vào lòng ngực hắn, thổ khí như lan:
“Ta không cần hôn lễ một mình, ta muốn cùng các tỷ muội khác công khai gả vào Lạc Gia…”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ