Con Đường Bá Chủ

Chương 173: Niết Bàn Linh Thủy




Nói với Thủy Mặc hắn! quỳ gối tiến vào phái!”

Âm thanh lãnh ngạo vang vọng cả thiên địa, khiến sắc mặt Thủy Mặc lập tức trở nên tái nhợt, hiển nhiên giọng nói vừa rồi là của tỷ tỷ hắn…

Thuyền vận chuyển tài nguyên của Hải Hồng Phái gặp phục kích và tổn thất thảm trọng, thời gian trước Thủy Mặc đã sớm cử một vị Trưởng lão có tu vi Hóa Thần ngự không quay về thông báo…

Với tính cách của tỷ tỷ, Thủy Mặc biết nàng nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ lại phẫn nộ đến mức như vậy, muốn hắn quỳ gối tiến vào phái nhận tội a…

Lạc Nam cũng bị giật mình, có câu đường đường là đại nam nhi, chỉ quỳ phụ mẫu, ngay cả thiên địa cũng không quỳ…muốn một thanh niên nhiệt huyết như Thủy Mặc quỳ gối tiến vào, đây quả thật là làm khó hắn…

Bất quá đây là chuyện nhà người ta, tỷ tỷ dạy dỗ đệ đệ, bản thân Lạc Nam trong vai trò là khách cũng không tiện xen vào, chỉ có thể âm thầm quan sát…

“Còn không quỳ? Ngay cả việc nhỏ nhoi như vậy làm cũng không được, ngươi lấy đâu ra mặt mũi nhìn những đệ tử, những người đã hy sinh oan uổng trong quyết định hồ đồ lần này của ngươi? Thủy Mặc, ngươi quá để ta thất vọng rồi…”

Âm thanh như u lan thở dài từ nơi sâu trong Phái truyền ra, tràn ngập sự thất vọng…

Toàn bộ Hải Hồng Phái hàng vạn thành viên, lúc này đều câm như hến…

Thủy Nương Khanh chính là Luyện Hư Kỳ duy nhất của Hải Hồng Phái, lời nói của nàng không người dám xen vào…

Thủy Mặc cắn chặt răng, khó khăn nhắm mắt lại…trận chiến khốc liệt vừa qua lại một lần nữa hiện về trong tâm trí hắn…

Nhớ lại hình ảnh từng người từng người đồng đội ngã xuống trong vũng máu trước nanh vuốt của băng Cá Mập Đen, lại nhớ hình tượng thảm liệt khi trưởng bối bị ép phải tự bạo để cùng chết với đối thủ…

Trái tim Thủy Mặc đau nhứt dữ dội…những ngày qua tỏ vẻ vui cười lạc quan, chẳng qua là vì ẩn giấu sự hối hận trong lòng mà thôi…

Thân hình hắn dần cong xuống…

Bộp bộp bộp…

Chợt…

Hàng loạt âm thanh gối chạm xuống đất cùng lúc vang lên…

Toàn bộ thành viên của Hải Hồng Phái đi cùng Thủy Mặc cùng nhau quỳ xuống…các rương hàng vẫn khuân vác trên vai…

“Các ngươi làm gì?” Thủy Mặc hoảng hốt la ầm lên…

“Công tử có tội, chúng tôi càng có tội!” Phúc bá quỳ rạp xuống đất, thê lương mở miệng…

“Công tử cố tội, chúng tôi càng có tội!” Đám thuyền viên đỏ mắt gào rống…

Bộp…

Thủy Mặc rốt cuộc hai gối chạm đất, ánh mắt đỏ bừng, khàn khàn mở miệng:

“Các ngươi có tội gì? Các ngươi chỉ tuân theo mệnh lệnh ngu xuẩn của ta mà thôi!”

“Chúng tôi thân là thành viên của Hải Hồng Phái, hưởng lộc của Hải Hồng Phái, điều kiện sống tốt hơn gấp trăm lần đám Cá Mập Đen, nhưng thực lực lại yếu kém hơn chúng nó, đây không phải tội sao?” Phúc bá thê lương nói…

Đám thuyền viên đỏ mặt cúi đầu…

Nghe hắn nói vậy, Thủy Mặc cứng người…

Lạc Nam cũng âm thầm thở dài một tiếng, lời của Phúc bá nói chính là sự thật, so với cuộc sống như đi trên lưỡi đao của Hải Tặc, hoàn cảnh của Hải Hồng Phái tốt hơn rất nhiều, nên thành viên của Hải Hồng Phái bất kể là kinh nghiệm hay độ máu lạnh trong chiến đấu đều không thể sánh bằng băng Cá Mập…

Đương nhiên Hải tặc Cá Mập Đen cũng là một thế lực khét tiếng, không phải băng hải tặc nào cũng mạnh mẽ như bọn chúng…

“Được, cái quỳ này rất xứng đáng, là sự đưa tiễn những anh hùng hào kiệt hy sinh vì ta…, sau ngày hôm nay, Cá Mập Đen chính thức trở thành kẻ thù một mất một còn của Thủy Mặc!”

Thủy Mặc ngửa đầu lên trời thét dài, âm thanh chấn động toàn bộ Hồng Đảo…

Theo sau đó, lấy hắn cầm đầu, đoàn người quỳ gối từng bước tiến vào …

Bộp bộp bộp…

Liên tục là âm thanh đầu gối va chạm mặt đất vang lên…

Đối với tu sĩ, đừng nói dùng đầu gối bước đi, cho dù dùng ngón tay bước đi cũng là chuyện nhẹ nhõm…

Nhưng đối với thành viên của Hải Hồng Phái lúc này, cái quỳ nặng tựa vạn cân, mang theo ý chí và lòng căm thù đối với kẻ địch, mỗi bước quỳ như càng khắc sâu thù hận vào tận tâm khảm họ…

Trong mắt Thủy Mặc và đám thuyền viên hừng hực chiến ý, hận không thể lập tức cùng Cá Mập Đen đại chiến ba trăm hiệp, đồ sát sạch bọn chúng…

Đoàn người quỳ gối tiến về phía trước, Lạc Nam chỉ có thể giữ một khoảng cách nhất định để tránh cảnh tượng kỳ quái xuất hiện…

Những nơi Thủy Mặc và đoàn người quỳ gối đi qua, toàn bộ thành viên của Hải Hồng Phái đồng loạt cúi đầu, hiển nhiên không dám nhận cái quỳ gối của bọn hắn…

“Đây mới là điều mà một thế lực nên có!” Lạc Nam âm thầm tán thưởng, không nhanh không chậm đi sau…

Trong lòng đối với thủ đoạn của nữ nhân tên Thủy Nương Khanh âm thầm thán phục, bắt đầu cảm thấy tò mò về nàng…

Rốt cuộc, một đại điện được xây từ đá biển xuất hiện trong tầm mắt…

Bên trên có đầy đủ nhân vật cao tầng của Hải Hồng Phái, một mặt phức tạp nhìn về Thủy Mặc bọn hắn…

Lạc Nam âm thầm quan sát, sáu thân ảnh già nua có nam có nữ phân biệt ngồi hai bên trái phải, tu vi đều ở mức Hóa Thần Sơ Kỳ đến Hậu Kỳ…

Nhất định là 6 tên trưởng lão…

Một đôi trung niên phu phụ ngồi tại chủ vị, người nữ là một phu nhân ung dung hoa quý… khi còn trẻ nhất định là một vị giai nhân xinh đẹp…đang yêu thương nhìn Thủy Mặc lén lau nước mắt…có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ…

Người nam diện mạo đường hoàng, một mặt nghiêm nghị, phức tạp nhìn Thủy Mặc thở dài…là một tên Hóa Thần Viên Mãn cường giả…

“Đây chắc hẳn là phụ mẫu của Thủy Mặc!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ…

Rốt cuộc, ánh mắt của hắn chuyển dời đến thân ảnh duy nhất đang đứng phía trước đại điện…cặp mắt lạnh lùng…

So với những người đang ngồi ở đây, nàng như hạc giữa bầy gà, nổi bậc đến cực điểm…

Có vẻ ngoài khoảng 25 26, là độ tuổi chín muồi của mọi nữ nhân…

Toàn thân là váy dài màu đen ôm sát cơ thể mạn diệu ngạo nhân…

Một mái tóc dài màu xám khói ung dung rơi xuống, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chạm đến đỉnh của bờ mông đang vểnh cao…

Thân thể thon thả khỏe khoắn, có một loại thuộc về nét đặc trưng của nữ nhân vùng biển, rất khó diễn đạt…

Mắt phượng đen láy như vực sâu, lông mày dày nhướn lên bất cần, đôi môi điểm màu son tím trơn bóng hết sức nổi bậc và cá tính, càng tô điểm khí chất thanh lãnh như u lan của nàng…

Thực lực toàn thân thu liễm đến cực hạn, nhìn qua chỉ trông như một phàm nhân, nhưng lại là tâm điểm của toàn trường…

“Thủy Lung Tiên Tử sao? biệt danh này có phần ôn hòa a, sao có thể đại biểu cho nàng?” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ…

Đúng lúc này, Huyền Thủy Đỉnh trong người hắn đột ngột rung rẩy hết sữ dữ dội, như muốn phá không mà bay, một cảm giác cực độ ham muốn đối với Thủy Nương Khanh…

Lạc Nam vội vàng điều động ba tôn đại đỉnh còn lại ra sức đè ép, giữ vững tâm thần…ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, trong lòng khó hiểu vô cùng…

“Nữ nhân này sở hữu Dị Thủy, trách không được Huyền Thủy Đỉnh kích động như vậy!” Kim Nhi nhìn Thủy Nương Khanh, mở miệng nhỏ nhắn nói…

Lạc Nam nghe nói mà giật mình, vội vàng một lần nữa đánh giá Thủy Nương Khanh…bất quá hắn không thể bất lịch sự dùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm quan sát nàng, vì thế chẳng phát hiện gì, khả năng ẩn giấu khí tức của nàng rất tốt…

“Là Niết Bàn Linh Thủy!” Kim Nhi giải đáp luôn…

“Đây chắc hẳn là Lạc Nam công tử?”

Mặc kệ đám người Thủy Mặc vẫn quỳ gối trên đất, Thủy Nương Khanh trước hết nhìn về thân ảnh người thanh niên…

Dù sao khách nhân chính là đối tượng được ưu tiên trong hầu hết các trường hợp…

Thấy hắn toàn thân thong dong, ánh mắt tà dị lại không ẩn chứa tạp chất, diện mạo có phần anh tuấn, bất quá tu vi không cao, thật sự lợi hại như vậy sao?

Lạc Nam đột nhiên cảm thấy một tia áp bức như có như không lượn lờ xung quanh mình, âm thầm dò xét…

Hiển nhiên Thủy Nương Khanh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng một kẻ lạ mặt như hắn…

Với kinh nghiệm đối phó nữ nhân của Lạc Nam, sao có thể bị nàng thăm dò?

Hắn hết sức bình thản, trước hết hướng về đám cao tầng của Hải Hồng Phái chắp tay:

“Tiểu tử Lạc Nam, ra mắt chư vị tiền bối…”

Sau mới hướng về Thủy Nương Khanh gật đầu: “Gặp qua Thủy tiểu thư!”

Thủy Nương Khanh âm thầm gật đầu, thanh niên này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại biết tôn ti trật tự, ứng xử rất phù hợp…, bởi vì mặc kệ tu vi nàng cao cường đến đâu, thì tại nơi đây vẫn còn phụ mẫu và trưởng bối của nàng, theo phép hắn phải chào hỏi họ trước…

Đổi lại kẻ khác không đủ ý tứ, sẽ bị khí thế của nàng cuốn lấy mà vội vàng chào hỏi nàng trước, hành động như vậy hoàn toàn không khôn ngoan…

Đối với cách ứng xử của Lạc Nam, đám cao tầng của Hải Hồng Phái đương nhiên hài lòng, hướng hắn lịch sự mỉm cười nói lời cảm tạ, thực lực của Lạc Nam đã được kể lại phần nào, không ai dám xem thường hắn…

Riêng mẫu thân của Thủy Mặc càng là nhiệt tình đứng dậy, bước đến kéo lấy tay Lạc Nam, hai mắt đỏ hoe, êm ái chân thành mở miệng:

“Mạng của Tiểu Mặc và Phúc bá bọn người là do ngươi cứu, ngày sau ngươi chính là thân nhân của Hải Hồng Phái chúng ta, nếu không chê có thể gọi ta một tiếng dì Hoa…”

Lạc Nam nhìn nàng, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ, hắn cảm nhận được người phụ nữ này thật tâm xem mình là người nhà mà không phải khách khí cho có…

Xem ra nàng quả thật rất yêu thương Thủy Mặc, vì mình cứu hắn nên được đối xử chân thành…

Âm thầm cảm thán một tiếng, đè xuống mong muốn tìm về mẫu thân…

“Tiểu tử ra mắt dì Hoa!” Lạc Nam mỉm cười gật đầu, bổng nhiên từ trên tay móc ra một bình ngọc, nhét vào tay nàng nói:

“Đây là chút lòng hiếu kính của tiểu tử với trưởng bối, dì nếu từ chối chính là không xem tiểu tử là người nhà!”

Dì Hoa nâng lên bình ngọc, bên trong là một viên đan dược màu hồng phấn, trơn bóng mê người…

Thân thể nàng rung rẩy, khó tin nhìn hắn…

“Đây là Dưỡng Nhan Đan, dì Hoa khi còn trẻ nhất định là một vị tuyệt đại giai nhân, tiểu tử hy vọng thời gian quay trở lại…” Lạc Nam chân thành nói…

“Tốt…tốt…hài tử tốt, dì Hoa tiếp nhận tâm ý của ngươi…ngày sau Hải Hồng Phái chính là nhà ngươi, ai dám khi dễ ngươi Dì Hoa ra tay đánh hắn…” Dì Hoa mừng rỡ, cười híp mắt nhìn hắn…

Đám người một mặt mộng bức nhìn cảnh tượng này, ngay cả Thủy Mặc quỳ gối một bên cũng khóc không ra nước mắt…

Mẫu thân a, ngươi có quan tâm đến ta hay không…

Bất quá đối với độ hào phóng của Lạc Nam, đám người âm thầm kính nể…

Thủy Nương Khanh nhìn mẫu thân như tiểu cô nương, khóe môi màu tím mê người co giật, hướng Phúc bá mở miệng:

“Phúc trưởng lão, ngươi mang Lạc Nam công tử đi nghỉ ngơi cho tốt, vượt biển thời gian qua chắc cũng mệt rồi…”

“Nha đầu này hấp tấp như vậy làm gì? Tiểu Nam cũng không phải người ngoài!” Dì Hoa không hài lòng hừ một tiếng…

Thủy Nương Khanh bất đắc dĩ, tại Hải Hồng Phái nàng chỉ ngại duy nhất mẫu thân…

Lạc Nam thấy tình cảnh này, trong lòng dở khóc dở cười, nhìn Dì Hoa nói:

“Tiểu tử quả thật có chút mệt mỏi, xin phép dì cáo lui trước!”

Tiếp theo là chuyện nội bộ của Hải Hồng Phái, hắn thật sự không tiện ở lại…

“Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến bồi Dì Hoa nói chuyện!” Dì Hoa gật gật đầu…

Đám cao tầng Hải Hồng Phái hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra sau này phải kết thân với vị Lạc Nam công tử này một chút a…

Ngay cả phụ thân là Phái Chủ của Thủy Mặc vốn một mặt luôn nghiêm chỉnh cũng không nhịn được lắc đầu ngao ngán…

“Công tử mời!” Phúc bá đứng dậy đưa tay…

Lạc Nam gật đầu, hướng đám người một lần nửa chắp tay cáo từ…

Không quên truyền âm cho Thủy Mặc:

“Nam nhân mà, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, đừng nản chí! Tỷ tỷ ngươi làm mọi chuyện đều muốn tốt cho ngươi…”

Thủy Mặc gật mạnh đầu, …

Đến một đình viện xa hoa, Lạc Nam thả mình nằm trên giường nệm, Phúc bá đã sớm cáo lui…

“Tiểu tử Thủy Mặc mặc dù có tội, nhưng vận chuyển được lượng hàng hóa lớn trở về, hình phạt chắc cũng không quá nặng…”

“Thủy Nương Khanh này rõ ràng có ý bồi dưỡng đệ đệ trở thành Phái Chủ đời tiếp theo nên mới nghiêm khắc với hắn như thế!”

Trong đầu Lạc Nam xuất hiện suy nghĩ như vậy…

Hắn từ trong mắt Thủy Nương Khanh thấy được một tia cưng chiều đối với Thủy Mặc, dù nàng đã che dấu rất tốt…

Thủy Nương Khanh giống một vị sư phụ nghiêm khắc hơn một vị tỷ tỷ chỉ biết bao che đệ đệ…

“Kim Nhi, Niết Bàn Linh Thủy của Thủy Nương Khanh lợi hại không?” Rốt cuộc, Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề chính…

Xem ra nhờ vào Dị Thủy mà thứ hạng trên Hoàng Kim Bảng của Thủy Nương Khanh vượt qua Cơ Nhã và Tô Nhan…

Dị Thủy là thứ lần đầu Lạc Nam nghe nói đến, dốt đặc cán mai…

“Đáng gờm, loại Dị Thủy này đem lại tốc độ khôi phục thương thế khủng bố cho chủ nhân của nó, dù thương thế do Dị Hỏa thiêu đốt cũng có thể khôi phục…” Kim Nhi nghiêm túc mở miệng…

“Ồ? Vậy không phải nàng là khắc tinh của ta sao? Lạc Nam cười nhạt một tiếng…

“Còn tùy vào nhiều yếu tốt khác nhau trong một trận đấu, huống hồ chỉ cần công tử dùng đến 2 loại Dị Hỏa, Dị Thủy cũng phải tốn rất nhiều thời gian để khôi phục vết thương, nếu dùng cùng lúc 3 loại Dị Hỏa, nàng chỉ có thể bị đánh!” Kim Nhi cười hì hì nói…

Lạc Nam gật đầu, đang định nói gì đó, chợt sắc mặt hắn hiện lên vẻ mừng rở như điên…

Thoát một cái, thân hình biến mất…

Một lần nữa xuất hiện bên trong Linh Giới Châu…

Cung Đình Thụ - Nhã Cơ Cung theo đó mở ra…

Bầu không khí cấp tốc lạnh xuống, từng đóa hoa tuyết tung bay…

Thân ảnh mỹ tuyệt thiên hạ, băng cơ ngọc cốt nhẹ nhàng dẫm đạp hư không, khuynh quốc khuynh thành…

Một bên Tiêu Thanh Tuyền đang luyện đan đã rút kinh nghiệm, phong bế giác quan, không quan tâm đến ngoại cảnh…

Diễm Tâm Đỉnh trong người Lạc Nam chấn động, vội vàng nhìn sang ngọn lửa màu đen uốn lượn trong tay nàng…

Lạc Nam không kịp hỏi thăm Kim Nhi về lai lịch của nó…

Bởi vì mùi hương thơm tươi mát như thiên sơn tuyết liên đã đến bên cạnh hắn…

“Nhã Băng Tiên Tử - Cơ Nhã xuất quan…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.