Con Đường Bá Chủ

Chương 1702: Vế đối vô pháp phá giải




“Da trắng vỗ bì bạch!”

Khi vế đối của Lạc Nam vang lên, toàn trường vô thức phi một tiếng.

Đặc biệt là rất nhiều nữ nhân trở nên đỏ mặt, thầm nghĩ cái tên này muốn làm gì nha, rõ ràng vừa rồi quyết tuyệt bá đạo uy phong bá vũ, hiện tại sao có thể làm ra câu đối không đứng đắn như vậy?

Da trắng vỗ bì bạch, thật dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng nam tử vỗ vào những địa phương màu mỡ trên người nữ tử.

Bất quá đó chỉ là phản ứng của những người vốn không có hứng thú với thi từ.

Trái ngược lại, khi vừa nghe xong vế đối của Lạc Nam, những nhân vật vốn dĩ tinh thông cầm kỳ thư họa, có nghiên cứu về vấn đề thi từ như Tuế Nguyệt, Tử Yên, Phiêu Tử Hàm, Liễu Ngọc Thanh, Liễu Thi Cầm chúng nữ đã trở đột nhiên biến sắc, dung nhan tuyệt mỹ vốn dĩ từ bình thản chuyển sang ngưng trọng vô cùng.

Mà khi nhìn đến biểu tình của Tiêu Dao Tiên Đế, toàn trường càng là vô thức rùng mình một cái.

Bởi vì bọn hắn chứng kiến vẻ tự tin vừa rồi của Tiêu Dao Tiên Đế biến đi đâu mất sạch, ngược lại là khuôn mặt đang trở nên cực kỳ khó coi, chân mày nhíu chặt lại, biểu lộ đăm chiêu, thất thần.

Trước tình huống như vậy, rất nhiều người mới bắt đầu cẩn thận trầm tư, suy nghĩ tỉ mỉ về vế đối tưởng chừng thiếu đứng đắn và quá đỗi bình thường đó.

Nhưng càng nghĩ, sắc mặt đám người càng trắng bệch, số người xuất hiện mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều hơn.

Ngay cả những nhân vật vốn dĩ trầm ổn như Trần Huyền, Lão Đại Phu cũng chống cằm suy ngẫm.

“Chuyện gì xảy ra? vế đối vô lại đó khó đối lắm sao?” Đan Dĩnh gặp nhiều người biểu lộ quỷ dị như vậy, môi đỏ cong lên nghi hoặc hỏi.

“Muốn biết khó hay không, muội cứ thử suy nghĩ vế câu sau chẳng phải là biết?” Hoàng Mộng Yến có chút thất thần.

“Hừ, muội cả đời chỉ hứng thú với Luyện Đan, đừng nói là vế đối Lạc Nam muốn làm khó Tiêu Dao Tiên Đế, sợ rằng ngay cả vế bình thường muội cũng không đối được!” Đan Dĩnh hào phóng thừa nhận:

“Tỷ đối thử muội xem?”

“Đối không nổi!” Hoàng Mộng Yến cười khổ.

“Không thể nào, tỷ cũng có nghiên cứu sâu rộng về cầm kỳ thư họa lắm mà?” Đan Dĩnh ngơ ngác nhìn Hoàng Mộng Yến, chẳng hề nghĩ đến nàng sẽ đầu hàng nhanh như vậy.

“Chính vì có nghiên cứu và tìm hiểu nên mới tự biết mình thất bại!” Hoàng Mộng Yến lẩm bẩm nói ra:

“Trong toàn vũ trụ này, nếu Tiêu Dao Tiên Đế thua cuộc đồng nghĩa với chẳng ai đối được câu này!”

“Kinh khủng như vậy sao?” Đan Dĩnh kinh hô, bàn tay trắng như phấn che lấy môi đỏ.

Ánh mắt nàng lại càng phức tạp nhìn lấy nam nhân kia.

Tên này…còn lĩnh vực nào hắn không xuất sắc hay không?

“Thế nào?”

Nhìn Tiêu Dao Tiên Đế đăm chiêu, Lạc Nam mỉm cười hỏi: “Vế đối này của ta không tệ chứ hả?”

Tiêu Dao Tiên Đế không rảnh phân tâm trả lời, ngược lại hắn xếp bằng ngồi khoanh chân dưới mặt đất, hai mắt nhắm chặt.

Hiển nhiên là bị kích thích, đang điên cuồng suy nghĩ đáp án.

Lạc Nam cũng không vội, dù sao thì thời gian diễn ra vòng thi kế tiếp cũng còn dài.

Hắn đảo mắt nhìn toàn trường, mỉm cười lên tiếng:

“Các vị nếu có nhã hứng thì ra vế đối cho vui, ai đối được thành công ta tặng phương pháp Tam Diễm Hóa Dị!”

Ánh mắt của vô số Luyện Đan Sư đột ngột sáng lên khi nghe đến phần thưởng hấp dẫn.

Bất quá ngay sau đó tròng mắt cả bọn lại ảm đạm xuống, hiển nhiên cũng biết bản thân mình khó lòng đối được vế câu này.

Nhưng vẫn là có số ít kẻ ôm lòng may mắn đứng lên.

Người đầu tiên là một thanh niên Luyện Đan Sư trẻ tuổi, hắn cũng vừa rặn nát óc mới nghĩ ra vế đối, bèn mở miệng đọc luôn:

“Lông đen nhổ bừng bựt!”

“Phốc! hahaha!” Hắc vừa dứt lời, không ít thiếu nữ đã ôm bụng cười sặc sụa.

Lạc Nam sắc mặt quái dị, cũng lười để ý đến con hàng này.

“Vì sao lại cười ta?” Thanh niên không phục hỏi:

“Lông đen đối với da trắng, bừng bựt đối với bì bạch, cực kỳ hợp lý rồi còn gì?”

“Ngươi ngu xuẩn sao? hay cả chỗ huyền cơ trong vế đối của Lạc công tử cũng không biết mà dám đứng ra làm cho xấu hổ!” Một vị nữ nhân ở bên cạnh vội vàng kéo sư đệ của mình xuống, hận không thể độn thổ cho đỡ nhục nhã,

“Sư tỷ à, huyền cơ gì chứ?” Thanh niên vẫn còn buồn bực.

“Da trắng và bì bạch là hai từ đồng nghĩa hiểu chưa? Lông đen với bừng bựt của ngươi chẳng ăn nhập vào đâu cả!” Nữ nhân sư tỷ kiên nhẫn giải thích.

“Da trắng và bì bạch đồng nghĩa?” Thanh niên sững sờ.

Lúc này mới giật mình kinh hô thành tiếng.

Đúng vậy a, da tức là bì, mà bạch chính là màu trắng chứ còn gì nữa?

Nếu là như vậy, muốn đối lại vế này của Lạc Nam buộc phải dùng cặp từ đồng nghĩa với nhau.

Mà lông đen với bừng bựt của hắn quả thật chẳng có chút quan hệ nào.

“Quả nhiên không đơn giản a…” Rất nhiều người cũng âm thầm gật đầu, khó…thật sự rất khó.

Sau thanh niên bộp chộp lại là một lão già Thiên Đan Đế, hắn có thân phận rất cao, Phái Chủ của Thiên Đan Phái.

Hướng về phía Lạc Nam, Thiên Đan Phái Chủ chắp tay nói:

“Lão phu có chút tâm huyết dâng trào, mạo muội ra vế đối như sau…”

“Da trắng vỗ bì bạch – trời xanh màu thiên thanh!”

“Đối tốt!” Hắn vừa dứt lời, vô số người kích động vỗ tay, lớn tiếng ngợi khen nói:

“Trời xanh đồng nghĩa với thiên thanh, trời là thiên…xanh là thanh, trời xanh màu thiên thạch đối với da trắng vỗ bì bạch, quả thật là tuyệt đối!”

Thiên Đan Phái Chủ nghe rất nhiều người ca ngợi mà hài lòng vuốt râu, có chút kiêu ngạo nhìn Lạc Nam cười nói:

“Không biết vế đối này Lạc Thiếu Chủ có cảm thấy hài lòng?”

Chưa đợi Lạc Nam mở miệng, Đan Mộng Cơ đã che miệng cười khẽ, thay phu quân của mình lên tiếng:

“Ý tưởng của vị tiền bối này rất hay, nhưng vế đối này của ngươi có đến hai sơ hở lớn!”

“Hả? làm sao có thể?” Thiên Đan Phái Chủ không phục hỏi ngược lại.

Mà đại đa số người cũng chẳng hiểu ra sao, đưa mắt chờ đợi Đan Mộng Cơ giải thích.

Không để bọn hắn thất vọng, Đan Mộng Cơ nâng lên hai ngón tay giải đáp:

“Thứ nhất, từ “vỗ” trong vế đối của phu quân ta chỉ hành động của chủ thể cực kỳ rõ ràng, nhưng từ “màu” trong vế đối của ngươi lại là từ dùng để miêu tả cảnh vật mà thôi, hoàn toàn không đối xứng!”

“Thứ hai, “bì bạch” là từ tượng thanh ám chỉ âm thanh, trong khi “thiên thanh” lại là từ tượng hình thể hiện màu sắc!”

“Cái này…” Thiên Đan Phái Chỗ á khẩu không trả lời được.

Suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên đúng như lời Đan Mộng Cơ vừa giải đáp.

Vế đối của hắn nghe qua rất hay và có ý tưởng, tuy nhiên vẫn còn kém quá nhiều để trở thành vế đối hoàn chỉnh.

Mà lúc này, Tiêu Dao Tiên Đế cũng thở ra một hơi nặng nhọc:

“Suy nghĩ rối cả não, ta cũng có ý tưởng như Thiên Đan Phái Chủ, tuy nhiên vẫn chưa thể xem như vế đối hoàn chỉnh!”

“Rừng sâu mưa lâm thâm!” Tiêu Dao Tiên Đế nghiêm giọng đọc.

Đám người suy tư phân tích vế đối này của hắn.

So với trời xanh màu thiên thanh, rừng sâu mưa lâm thâm càng hoàn chỉnh hơn một chút.

Rừng là lâm, sâu là thâm…rừng sâu ứng với lâm thâm, đối với da trắng ứng với bì bạch.

Lâm thâm cũng là từ tượng thanh mà không phải tượng hình, hoàn thành được một điều kiện nữa.

Tuy nhiên khi xét “mưa” đối với “vỗ”.

Vỗ là hành động do con người tạo ra, còn mưa lại là hiện tượng thời tiết tự nhiên.

Một điều nữa, chỉ có da thịt mới mang lại tiếng bì bạch khi bị vỗ vào, còn mưa lâm thâm thì không chỉ ở trong rừng mà ngay cả ở những địa điểm khác cũng có, mưa giữa biển hay mưa trong thành thị cũng tồn tại dạng lâm thâm.

Vẫn không thể khớp được.

Vô số người vò đầu bứt tai, toàn thân ngứa ngáy, hận không thể tìm ra cách đối lại một vế như vậy.

Lần đầu tiên đại đa số cường giả ý thức được rằng thực lực chưa phải là tất cả.

Hiện tại dù bọn hắn có thực lực ngập trời cũng không thể khiến một vế đối câu trở nên hoàn chỉnh được.

Bên trên Bá Vũ Điện, chúng nữ cũng quái dị nhìn lấy thân ảnh của phu quân nhà mình.

Không nghĩ đến con hàng này lại còn nghĩ ra được một vế đối câu quỷ khốc thần sầu như vậy.

Ngay cả nhân vật như Tiêu Dao Tiên Đế và vô số người đang có mặt ở quảng trường cũng nhượng bộ lui binh rồi.

“Tử Yên, muội cũng là đại tài nữ, có nghĩ ra vế đối nào hay không?” Độc Cô Ngạo Tuyết mong đợi nhìn Tử Yên hỏi.

Chúng nữ nghe vậy cũng đưa mắt nhìn qua.

Năm đó Tử Yên và Lạc Nam cùng nhau thông qua thử thách của Tiêu Dao Tiên Đế ở Kiêu Hoành Giới đã trở thành một đoạn cố sự lan truyền rộng rãi.

Chúng nữ cũng muốn xem thử bản lĩnh của nàng.

“Muội cũng giống như Tiêu Dao tiền bối, nghĩ ra được vế đối nhưng khó thể nào đáp ứng đủ tiêu chuẩn!” Nàng thở nhẹ một hơi ngâm nga:

“Đỏ mặt ngắm hồng nhan!”

Chúng nữ hai mắt sáng lên khen ngợi nói: “Vế đối này của muội cũng rất hay!”

Đỏ mặt ứng với hồng nhan, đỏ bằng hồng, mặt là nhan, ngắm đối với vỗ…ngắm và vỗ đều là hành động.

“Chỉ tiếc hồng nhan cũng không phải từ tượng thanh như bì bạch!” Phiêu Tử Hàm hơi tiếc nuối.

“Xú Lạc Nam, đầu của hắn rốt cuộc chứa thứ gì mà nghĩ ra được vế đối như vậy? Thật là đau cả não với hắn!” Đình Manh Manh bực bội thở phì phò nói.

Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt các tỷ muội sự tự hào và kiêu ngạo.

Ai bảo hắn là nam nhân của các nàng?

Nói là văn võ song toàn cũng không quá đáng chứ hả?

“Thuộc hạ Lý Tiêu Dao, thua tâm phục khẩu phục, chủ công xin nhận khấu đầu!”

Tiêu Dao Tiên Đế rốt cuộc cam bái hạ phong, hướng đến Lạc Nam quỳ một chân xuống đất.

“Tiêu Dao tiền bối không cần đa lễ!” Lạc Nam vội vàng khách khí đem hắn đỡ lên, tươi cười hớn hở:

“Có thể đạt Tiêu Dao tiền bối tương trợ, Côn Lôn Giới như hổ mọc thêm cánh!”

Nhìn thấy Lạc Nam dùng thủ đoạn cao minh thu phục hiền tài, toàn trường than ngắn thở dài không thôi.

Nhân vật này thật sự khủng bố, xứng đáng có sự đầu quân của Tiêu Dao Tiên Đế.

Vô số thế lực ở đây để bồi dưỡng ra một Thiên Đế cần tốn vô số năm thắng và công sức.

Lạc Nam chỉ đơn giản dùng một vế đối đã khiến cường giả hàng đầu nổi danh vũ trụ như Tiêu Dao Tiên Đế quỳ gối thuần phục.

Cảnh tượng này chắc chắn lại không thoát khỏi số phận bị sử sách ghi chép lại.

Thiên cổ hiểm đối mộ hiền tài.

Chỉ sợ sẽ lại là một đoạn cố sự khiến vô số thế hệ sau này như si như say…

“Không biết chủ công có thể cho ta vế đối phía sau hay không?” Lý Tiêu Dao đầy mong đợi nhìn Lạc Nam cầu khẩn:

“Như vậy dù có vì ngươi đi chết ta cũng sẽ mãn nguyện!”

Toàn trường nghe vậy cũng vểnh tai lên thẳng tắp, hiển nhiên cũng muốn biết được đáp án.

Đáng tiếc, Lạc Nam lại nhún nhún vai cười xấu xa:

“Thật xin lỗi, ngay cả ta cũng chưa nghĩ ra vế đối phù hợp!”

“Cái này…” Vô số người á khẩu.

Ngay cả Tiêu Dao Tiên Đế và chúng nữ cũng mộng bức nhìn lấy hắn.

Chẳng ai nghĩ đến Lạc Nam cho ra đáp án, mà đáp án của hắn chính là ngay cả hắn cũng không biết.

Tiêu Dao Tiên Đế xém chút thổ huyết.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, nếu thật sự da trắng vỗ bì bạch có vế đối hoàn chỉnh, hắn không có lý do gì nghĩ không ra.

Chẳng ngờ trí tuệ Lạc Nam siêu tuyệt như vậy, ngay cả vế đối vô pháp phá giải cũng suy nghĩ ra được.

Sợ rằng vô số năm về sau, thế hệ hậu bối cũng bị vế đối này làm khó khiến cho sứt đầu mẻ trán.

“Lạc Nam, Tiêu Dao Tiên Đế là kẻ thù của chúng ta, ngươi không được bao che hắn!”

Long Ngạo Thiên lúc này lớn tiếng quát, thái độ lạnh lùng làm khó dễ.

“Kẻ thù? Tiêu Dao Tiên Đế làm gì các ngươi rồi hả?” Lạc Nam nhíu nhíu mày hỏi.

“Chúng ta hoài nghi hắn cấu kết với Nghịch Long, người người có thể tru…”

Long Ngạo Thiên chưa nói hết câu, Lạc Nam đã mất kiên nhẫn phất tay cắt ngang lời hắn:

“Hiện tại Tiêu Dao tiền bối làm việc cho ta, ngươi nói vậy ý là Côn Lôn và Tuế Nguyệt Cung cũng là đồng bọn của Nghịch Long luôn à?”

“Ngươi…” Long Ngạo Thiên trong lòng cuồng nộ, muốn ngửa đầu thét dài một tiếng ngươi chính là Nghịch Long chứ ai.

Bất quá Long Ngạo Thiên tính cách thâm trầm, ẩn nhẫn cực kỳ tốt.

Thủy Tổ Ma Tộc vì đại sự mà hy sinh cả phân thân của Thiếu Chủ bọn hắn còn chưa dám làm gì, mình tốt nhất phải giữ vững lý trí.

Nhiều lần bị Lạc Nam đánh mặt vẫn cố gắng nuốt hận vào lòng, chờ cơ hội điên cuồng cắn trả như một con chó dại.

“Nếu đã như vậy, hy vọng Lạc Nam ngươi có thể kiểm soát nhân tố nguy hiểm, đừng để hắn công nhiên xuất hiện trước đám đông!” Long Ngạo Thiên ra vẻ khinh bỉ nhìn Tiêu Dao Tiên Đế.

Hắn muốn khích cho Tiêu Dao Tiên Đế phẫn nộ rồi ra tay động thủ, từ đó có cớ xuất thủ làm thịt con hàng này, xem như loại bỏ một tên thuộc hạ đắc lực dưới tay Lạc Nam.

Đáng tiếc hai bên đều là lão quái vật cáo già, Tiêu Dao Tiên Đế mặc kệ thái độ của Long Ngạo Thiên đối với mình thế nào nhưng mặt chẳng thèm biểu tình hay đổi sắc.

Hắn chỉ biết rằng, hiện tại người chống lưng cho hắn chính là Lạc Nam.

Một điều nghe qua tưởng hoang đường nhưng vô cùng thuyết phục.

Lăn lộn trong vũ trụ sinh tồn bao nhiêu năm, kết quả lại dựa vào người trẻ tuổi.

Chỉ có điều người trẻ tuổi này là vạn cổ đệ nhất yêu nghiệt, xem như không quá mất mặt.

“Được rồi!” Trần Huyền xen miệng vào hóa giải bầu không khí cười nói:

“Nơi này là Đan Thần Đại Hội, muốn động thủ cũng phải tìm chỗ khác đừng làm liên lụy đến những thí sinh đang có mặt!”

Long Ngạo Thiên dù phẫn nộ đến mức hận không thể ăn tươi, uống máu Lạc Nam nhưng cũng nhân cơ hội hạ giọng:

“Nể mặt Thiên Địa Hội và Đan Thần Tháp, lần này ta bỏ qua!”

Lạc Nam cười nhạt không đáp.

Hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc đám Tru Nghịch Liên Minh này có kế hoạch gì.

Mà cũng không để Lạc Nam chờ quá lâu, Chương Dận đã cao giọng tuyên bố:

“Đan Thần Đại Hội vòng thi cuối cùng chính thức bắt đầu!”

Chúc cả nhà ngủ ngon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.