Phượng Hoàng Tộc…
Trên đỉnh Ngô Đồng Thụ, bên trong một tổ chim khổng lồ hừng hực liệt diễm nóng rực, lại ẩn chứa khí tức sinh mệnh nồng đậm kinh hồn, một thân ảnh nữ nhân khoanh chân ngồi xếp bằng…
Một thân cung trang đỏ thẳm, mái tóc như ngân hà chảy xuống lưng ngọc, mắt phượng khép hờ, mỹ nhan như ngọc, đôi chân mày ẩn hiện một tia uy nghiêm, khí chất cao quý đến cực điểm…
Nàng chính là một trong những Nữ Thiên Đế danh chấn thiên hạ, dù là tại trong vũ trụ cũng là nữ cường nhân hàng đầu, số người đủ tư cách so bì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tộc Trưởng Phượng Hoàng Tộc – Phượng Nghi Nữ Đế.
Chỉ thấy Phượng Nghi Nữ Đế ngồi khoanh chân, mượn khí tức của Ngô Đồng Thụ ở đỉnh cao nhất, hai tay kết lấy từng ấn pháp phức tạp, bờ đôi mộng mị căng đầy nhẹ nhàng lẩm bẩm, thổ khí như lan.
Xung quanh nàng, Niết Bàn Thánh Hỏa cuồn cuộn nhảy múa, độ tinh khiết vượt qua gấp nhiều lần Tiên Khí trong thiên địa, nhiệt độ khiến không gian xung quanh không ngừng hòa tan.
Quan trọng hơn, khí tức mà ngọn lửa này phát ra lại ẩn ẩn mạnh hơn Hỏa Thiên Đế Lực một chút.
Không biết qua bao lâu sau, tất cả hỏa diễm cùng lúc tiến vào cơ thể yêu kiều của Phượng Nghi, ngay cả khí tức cũng thu liễm đến cực hạn, nhìn qua như hòa mình vào thế gian, thiên nhân hợp nhất.
Mở ra đôi mắt sắc sảo, Phượng Nghi Nữ Đế có chút tiếc nuối thở dài một tiếng:
“Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh quả thật thần kỳ, chỉ tiếc ngộ tính của ta tựa hồ chưa đủ, còn chưa chạm đến cánh cửa trong truyền thuyết kia…”
Từ khi tìm về Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh bị Săn Ma Điện đánh cắp, Phượng Nghi Nữ Đế đã dốc lòng tu luyện.
Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh gồm ba môn công pháp: Cửu Thiên Phượng Kinh, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh và Phượng Ngạo Đế Kinh.
Trước đó Phượng Nghi Nữ Đế đã đem Cửu Thiên Phượng Kinh và Phượng Ngạo Đế Kinh tu luyện đến cực hạn, nhưng vì thất lạc Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh nên vẫn chưa thể đạt đến trình độ của tổ tiên.
Vốn tưởng rằng với thiên phú của mình, Phượng Nghi Nữ Đế tin tưởng chỉ cần tìm được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trở về, nàng sẽ hoàn toàn lĩnh hội ba môn công pháp chí cao của Hỏa Phượng Tộc.
Nhưng sự thật phũ phàng, sau khi đã tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, Phượng Nghi Nữ Đế bỗng nhiên phát hiện dường như mình còn thiếu một chút gì đó để có thể khiến ba môn công pháp hỗ trợ hoàn mỹ cho nhau, khi đó mới có hy vọng chạm đến cánh cửa trong truyền thuyết.
Hiện tại tuy đã tu luyện toàn bộ Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh, nhưng ba môn công pháp trong đó vẫn còn rời rạc, Phượng Nghi Nữ Đế vẫn chưa tìm ra nguyên nhân và biện pháp để khắc phục, liên hợp chúng nó lại.
Mặc dù như vậy, chiến lực của nàng cũng đã vượt xa trước đây, Niết Bàn Thánh Hỏa trở nên mạnh hơn, thủ đoạn chiến đấu cũng đa dạng hơn.
Bất quá Phượng Nghi Nữ Đế vẫn chưa hài lòng, thân là tộc trưởng của toàn tộc…nàng muốn lý giải triệt để sự thâm ảo bên trong Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh một cách triệt để, từ đó phổ cập đến tộc nhân của mình.
Biết không thể nóng lòng nhất thời kẻo ảnh hưởng đến tâm cảnh, Phượng Nghi Nữ Đế chậm rãi từ chỗ bế quan đứng lên, tiến ra bên ngoài.
“Cũng không biết nữ nhi đã tu luyện đến mức nào!”
Nghĩ đến Phượng Cửu Huyền từ lúc nhận được truyền thừa của tổ tiên cũng đang toàn tâm bế quan tu luyện, Phượng Nghi Nữ Đế bèn tiến vào tổ chim của nữ nhi quan sát.
Không vào thì thôi, vừa vào liền giật mình.
Chỉ thấy Phượng Cửu Huyền dung nhan mỹ lệ rung động lòng người đang nhắm mắt tu luyện, cũng là tư thái ngồi xếp bằng, cũng là vừa kết ấn vừa niệm pháp quyết.
Nhưng chẳng biết vì sao, Niết Bàn Thánh Hỏa xung quanh thân thể của Phượng Cửu Huyền lại khiến ngọn lửa trong cơ thể Phượng Nghi run rẩy, ẩn chứa một chút kính sợ.
“Làm sao có thể?” Phượng Nghi Nữ Đế vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì nữ nhi vậy mà lĩnh ngộ Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh còn sâu sắc hơn cả mình khiến Niết Bàn Thánh Hỏa ẩn ẩn có một chút siêu thoát Đế Lực, dù khí tức đó là rất nhỏ nhưng thật sự tồn tại.
Sợ vì không biết nữ nhi đã dùng cách nào để làm được điều đó, liệu rằng có tổn hại gì đến thân thể hay không.
Phải biết rằng nàng tu luyện hàng vạn năm, sau đó bởi vì cả đời không có nam nhân nào lọt mắt, lại chẳng thu nhận đồ đệ, các vị trưởng lão vì lo lắng Hỏa Phượng Tộc không có người kế nghiệp nên mới đề nghị nàng sử dụng Khai Noãn Đế Đan để mang thai.
Khi sử dụng Khai Noãn Đế Đan, huyết mạch, lực lượng, ngộ tính...các loại ưu điểm của Phượng Nghi Nữ Đế đều sẽ di truyền sang bào thai mang trong bụng.
Vì vậy hiểu một cách thực tế, Phượng Cửu Huyền chính là phiên bản của Phượng Nghi Nữ Đế, thiên phú của hai mẹ con chắc chắn ngang bằng nhau.
Huống hồ lúc này tu vi của Phượng Cửu Huyền vẫn chỉ là Địa Yêu Đế mà thôi, kém hơn Phượng Nghi Nữ Đế một tiểu cảnh giới, vậy mà khả năng lĩnh ngộ công pháp còn vượt qua cả nàng?
Vì vậy việc Phượng Cửu Huyền lĩnh ngộ được Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh trước cả Phượng Nghi rất khó để lý giải.
“Chẳng lẽ tiếp nhận truyền thừa của tổ tiên khiến ngộ tính của Cửu Huyền tăng mạnh, vượt qua cả ta?” Phượng Nghi Nữ Đế suy đoán không ngừng, vẫn chưa có đáp án chính xác.
“Phù…”
Chờ đợi hồi lâu, Phượng Cửu Huyền rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hai mắt như liệt diễm chiếu rọi, lại thêm một chút phong vận thiếu phụ, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Nếu Phượng Nghi Nữ Đế thành thục phong vận là vì năm tháng lắng đọng, thì Phượng Cửu Huyền lại có được điều này nhờ vào sự tưới tắm của nam nhân.
Khác nhau rất lớn…
“Mẫu thân!” Nhìn thấy Phượng Nghi Nữ Đế đang quan sát, Phượng Cửu Huyền nở nụ cười rạng rỡ, hiển nhiên đối với lần thu hoạch này cảm thấy không tệ.
“Thế nào rồi?” Phượng Nghi Nữ Đế quan tâm hỏi.
“Đã luyện thành công môn thần thông mà Lạc Nam đưa đến, ngoài ra khiến Niết Bàn Thánh Hỏa mạnh hơn bình thường một chút!” Phượng Cửu Huyền lè lưỡi đáng yêu đáp.
Nào ngờ lời của nàng càng khiến Phượng Nghi Nữ Đế bị đả kích.
Cách đây không được bao lâu, Lạc Nam từng gửi đến Đại Thần Thông – Thanh Tâm Phổ Thiện Chú làm quà cho Phượng Cửu Huyền.
Mà hiện tại nàng đã tu luyện thành công.
Điều này đồng nghĩa với, trong cùng một khoảng thời gian…nữ nhi vậy mà vừa tốn thời gian luyện Thần Thông, vừa lĩnh ngộ Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh, nhưng thành tựu lại vượt qua cả người mẫu thân như nàng.
Cũng là nữ nhân có lòng kiêu ngạo, bị nữ nhi vượt qua có chút không cam tâm, Phượng Nghi Nữ Đế u oán hỏi:
“Làm sao Huyền Nhi ngươi làm được?”
“Ta cũng không biết nha…” Phượng Cửu Huyền mờ mịt trả lời.
Xác thực nàng cũng đã cảm giác được Niết Bàn Thánh Hỏa của mình vượt qua mẫu thân một chút dù trong điều kiện tu vi kém hơn.
“Chẳng lẽ do truyền thừa của tổ tiên mang đến ưu thế?” Phượng Cửu Huyền cũng có chung suy nghĩ với Phượng Nghi.
“Không phải!”
Đúng lúc hai mẫu nữ nghi hoặc, âm thanh bất đắc dĩ của Ngô Đồng Thụ liền vang lên.
“Ngô Đồng tiền bối!” Mẫu nữ hai người lập tức mong đợi vểnh tai.
Bởi vì Ngô Đồng Thụ là tồn tại cực kỳ cổ lão, từ lúc Hỏa Phượng Tộc thành lập đến tận bây giờ, hiểu biết về huyền cơ bên trong Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh sợ rằng vượt xa các nàng.
“Nói đúng ra…sở dĩ Cửu Huyền tiến bộ nhanh hơn Phượng Nghi, nguyên nhân rất lớn là do tiểu tử Lạc Nam!” Ngô Đồng Thụ thăm thẳm nói ra, chẳng biết vì sao trong giọng điệu ẩn chứa một tia quái dị.
“Lạc Nam?” Phượng Nghi cùng Phượng Cửu Huyền hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu vì sao có liên quan đến nam nhân kia.
“Chẳng lẽ vì hắn giúp ta nhận được truyền thừa nên liên quan đến hắn à?” Phượng Cửu Huyền có chút cắn cắn môi, giọng điệu phức tạp.
Chú ý đến thần sắc mất mát của nữ nhi, Phượng Nghi giận dữ hừ một tiếng:
“Tên tiểu tử thúi đó khắp nơi lưu tình, vậy mà từ lúc phát sinh với Huyền Nhi chưa từng đến gặp một chút, tưởng rằng gửi đến một môn Thần Thông là đủ rồi sao?”
“Mẫu thân, hắn cũng bận rộn trăm công nghìn việc…” Phượng Cửu Huyền lí nhí giải thích.
“Hừ, ngươi vậy mà nói thay cho hắn, chẳng lẽ thực sự động tình rồi?” Phượng Nghi Nữ Đế dò xét nhìn nàng.
“Nào có!” Phượng Cửu Huyền nhảy dựng lên phản ứng, gò má đỏ bừng.
Thật ra mặc dù bế quan ở Phượng Hoàng Tộc, nhưng nàng vẫn luôn lưu tâm tin tức về Lạc Nam.
Đặc biệt khi nghe được những chiến tích và hành động vang dội gần đây của nàng, Phượng Cửu Huyền trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
Nếu là trước đây hai người vẫn ở mối quan hệ quen biết xã giao, có lẽ nàng chỉ thán phục Lạc Nam là đệ nhất yêu nghiệt, ngoài ra không cảm thấy có gì khác.
Nhưng thân phận khác biệt đồng nghĩa cũng ảnh hưởng đến cảm xúc và mạch suy nghĩ.
Hắn dù sao cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, trên đời này có nữ nhân nào không thích nam nhân của mình có bản lĩnh?
Phải biết hiện tại rất nhiều nữ tộc nhân của Phượng Hoàng Tộc đều sùng bái hắn, xem hắn như tình nhân trong mộng, lại vô cùng ao ước vị Đế Nữ như nàng đấy.
Thấy mẫu thân dùng ánh mắt chăm chú đánh giá mình, Phượng Cửu Huyền nhịp tim đập thình thịch, vội vàng đánh trống lãng:
“Ngô Đồng tiền bối xin mời giải đáp nguyên nhân!”
Quả nhiên nghe nữ nhi nhắc đến chính sự, Phượng Nghi Nữ Đế cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, trong tên công pháp có hai từ “Niết Bàn”, mà trong ngọn lửa sinh mệnh của Phượng Hoàng Tộc cũng có hai từ “Niết Bàn”…” Ngô Đồng Thụ trầm giọng nói:
“Trong Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chính là công pháp có thể gia tăng sức mạnh toàn diện cho Niết Bàn Thánh Hỏa!”
Phượng Nghi cùng Phượng Cửu Huyền tán thành gật đầu.
Thân là người đích thân trải nghiệm, các nàng đương nhiên cảm nhận được Niết Bàn Thánh Hỏa của mình trở nên mạnh hơn và tinh khiết hơn sau khi tu luyện Niết Bàn Thánh Hỏa.
Ngô Đồng Thụ buông lời nói tiếp: “Niết Bàn Thánh Hỏa là ngọn lửa thần kỳ, vừa ẩn chứa sức tàn phá mạnh mẽ, vừa mang đến sinh mệnh dạt dào!”
“Đối với địch nhân, nó chính là ngọn lửa đáng kinh sợ…nhưng đối với người thân, nó lại là ngọn lửa có thể chữa lành mọi vết thương, tất cả tùy vào một ý niệm của người khống chế nó!”
“Hỏa Phượng Tộc tự hào về ngọn lửa Niết Bàn, dù toàn thân hóa thành tro, chỉ cần ngọn lửa Niết Bàn vẫn còn tồn tại…xem như chưa hoàn toàn chết đi, cơ hội phục sinh vẫn còn!”
“Đó là nguyên lý tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chân chính!”
Phượng Nghi Nữ Đế và Phượng Cửu Huyền giật mình hỏi: “Vậy chẳng phải chúng ta phải chết đi sống lại mới có thể tu luyện đến đẳng cao nhất?”
“Phải mà cũng không phải!” Ngô Đồng Thụ thần bí nói.
Phượng Nghi và Phượng Cửu Huyền bĩu hai đôi môi, với sự thông tuệ của các nàng cũng không hiểu Ngô Đồng Thụ có ý gì.
“Phải nằm ở chỗ, nguyên nhân Phượng Nghi lĩnh ngộ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không bằng Phượng Cửu Huyền là vì chưa từng cận kề biên giới tử vong và sự sống!” Ngô Đồng Thụ mỉm cười giải đáp:
“Trong Phượng Hoàng Bí Cảnh ở tầng cuối cùng, trạng thái của Phượng Cửu Huyền tưởng chừng đã bước một chân vào âm tào địa phủ, là chính Lạc Nam song tu trị thương, đem nàng từ cửa tử kéo về, đây cũng là một hình thức Niết Bàn!”
Hai mẹ con cùng nhau đỏ mặt, đặc biệt là Phượng Cửu Huyền càng là vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
“Vậy chẳng phải ta cũng nên trải nghiệm bước vào cánh cửa tử thần, sau đó tìm được đường sống trong chỗ chết?” Phượng Nghi Nữ Đế hưng phấn nói.
Nàng có nhiều biện pháp để làm được điều này, cũng không cần đến Lạc Nam song tu trị thương, chỉ cần nhờ các vị Trưởng Lão cứu mạng kịp thời cũng được mà?
“Đó cũng là không phải!” Trong ánh mắt mơ hồ của hai nữ, Ngô Đồng Thụ có chút thâm ý nói:
“Chết đi sống lại chỉ là một phần, phần còn lại còn dựa vào cơ thể hủy rồi lại lập…”
“Khôi phục cơ thể sao? chuyện đơn giản…ta dùng Niết Bàn Thánh Hỏa tự hủy chính mình, sau đó chữa trị mọi vết thương là được!” Phượng Nghi Nữ Đế hứng thú nói.
“Vấn đề nằm ở chỗ, có một nơi tự hủy là vô dụng, phải hủy theo phương thức đặc biệt, thuận theo tự nhiên, âm dương hòa hợp…bằng không mọi thứ đều vô dụng!” Ngô Đồng Thụ để lại một câu, âm thanh im bặt mà dừng.
Phượng Cửu Huyền hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống đất, vô thức khép lại đôi chân ngọc ngà.
Mà nhìn lấy phản ứng của nữ nhi, liên tưởng đến lời nói của Ngô Đồng Thụ, Phượng Nghi Nữ Đế làm sao còn không hiểu?
Mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân, nhưng dù sao cũng sống nhiều năm rồi, đâu phải tiểu cô nương cái gì cũng không biết.
Trong lúc nhất thời tâm cảnh rung động, khuôn mặt lại càng đỏ bừng, không cam lòng nghiến răng:
“Vì sao lại như vậy? từ lúc sinh ra Huyền Nhi, lớp màn mỏng manh đó cũng đã phá hủy một lần, sao lại trở thành chướng ngại để ta lĩnh ngộ công pháp?”
“Mẫu thân…Ngô Đồng tiền bối nói phải thuận theo tự nhiên, âm dương…âm dương hòa hợp…” Phượng Cửu Huyền hai tay che mặt, lí nha lí nhí, xấu hổ muốn chết.
“Phi!”
Phượng Nghi Nữ Đế khẽ gắt giọng.
Nàng vạn vạn không nghĩ đến đó là nguyên nhân.
Chẳng trách Ngô Đồng Thụ nói mọi chuyện là do Lạc Nam.
Đem nữ nhi kéo về từ cửa tử cũng là hắn, đem thân thể trinh nguyên của nữ nhi lấy đi cũng là hắn.
Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh còn ẩn chứa điều kiện tu luyện như vậy để trở nên hoàn mỹ?
Tại sao tổ tiên lưu lại công pháp với điều kiện đáng xấu hổ như vậy chứ?
Đáng tiếc Phượng Nghi Nữ Đế chưa từng nhìn thấy dáng vẻ và tính cách của hai vị tổ tiên nhà mình, bằng không sẽ không cảm thấy thắc mắc.
“Ta mới không tin, bổn tộc trưởng sẽ tìm ra phương thức tu luyện mà không cần đến điều đó!” Phượng Nghi Nữ Đế kiên quyết nói.
XOẸT…
Đúng lúc này Truyền Tống Trận bên cạnh các nàng bất chợt lóe lên.
Một thân ảnh cô tịch, lãnh diễm với mái tóc đen tuyền thần bí xuất hiện.
“Dì nhỏ!” Phượng Cửu Huyền vui sướng chạy đến ôm lấy thân ảnh vừa đến.
Không phải Phượng Tịch Y thì là ai?
“Tỷ tỷ, mẫu nữ hai người đang nói cái gì? Sao mặt đỏ vậy?” Phượng Tịch Y ôm lấy Phượng Cửu Huyền véo véo má, nghi hoặc hỏi.
“Không có nha!” Hai nàng như bị đạp đuôi nhảy lên, kiên quyết lắc đầu.
Phượng Tịch Y bị thái độ của hai nàng làm cho ngơ ngác, bất quá cũng không tiện hỏi thăm quá nhiều.
“Muội muội, ngươi đột nhiên trở về có cần gì không?” Phượng Nghi đổi đề tài hỏi.
“À…cái này…” Phượng Tịch Y có chút xấu hổ, chần chừ không mở miệng.
“Nha đầu ngốc, tỷ muội chúng ta có cái gì không thể nói?” Phượng Nghi cười mắng:
“Chỉ cần nằm trong phận sự, tỷ tỷ sẽ toàn lực hỗ trợ!”
Phượng Tịch Y nghe vậy hít sâu một hơi, lấy can đảm nói ra:
“Muội muốn xin tỷ một ít lông!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ