Con Dâu Nhà Họ Chu - Nhĩ Căn

Chương 5: Thoát y trong điện thoại




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor + Beta: Khiết Phan

Trương Tiểu Phúc bất mãn chuyện anh đắp chăn che đi, tròng mắt chuyển động, dịu dàng nói: “Anh tư, cái tượng nho nhỏ trên bàn là gì vậy? Lấy cho em xem với.” Chu Quý bị âm thanh mềm mỏng của cô làm xương cốt muốn rụng rời, quay đầu nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, trên đó có một cái tượng đồ chơi điêu khắc nhỏ. Nghe cô tò mò, anh bèn xuống giường, di động rung lắc, Trương Tiểu Phúc thấy cái lều đã dựng cao dưới thân anh.

Cô nhìn chằm chằm, liếm môi, hận không thể nhào đến ngay, điều chỉnh dáng ngồi. Chu Quý tượng gỗ điêu khắc trên bàn, cúi đầu nhìn về phía cô nói: “Là cái này à? Chỉ là cái tượng anh khắc thôi.”

Vừa nhìn vào màn hình, anh rung rẫy. Vưu vật(*) ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, tư thế này càng giúp anh nhìn rõ bộ ngực sữa vừa mượt mà vừa no đủ đang dựng thẳng, mỹ lệ đến mức làm đàn ông muốn phủ phục.

(*) Thứ hiếm lạ, rất quý. Thường dùng để chỉ người phụ nữ đẹp, hiếm thấy. (Trích từ điển Hán – Nôm)

Thấy anh nhìn thẳng thừng như thế, trong lòng Trương Tiểu Phúc âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại hờn dỗi: “Anh tư khắc ư? Dễ thương quá! Anh tư khắc tặng em một con được không?”

Chu Quý nuốt nước miếng, vật dưới thân đã ngạnh đến phát đau, lại nghe giọng nói của cô, làm sao anh cự tuyệt cho đành: “Được.”

“Cảm ơn anh tư nhiều! Đêm đã khuya, em ngủ trước nha.” Trương Tiểu Phúc cười quyến rũ, sau đó thoát video call, bên miệng hiện lên nụ cười xấu xa, chỉ sợ đêm nay, người đàn ông này một đêm không ngủ.

Chu Quý nằm trên giường, trong lòng buồn bã, mất mát. Một tay anh tiến vào quần lót, cầm cự vật đang ngạnh đến phát đau, chậm rãi vuốt ve lê xuống, nhắm chặt mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh đẹp vừa mới thấy... Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều câu nhân, càng đừng nói đến đôi gò bồng đảo no đủ, dụ đến “tiểu tứ” của anh nóng như bàn ủi. Sau khi quay tay đến nửa đêm, anh mới bắn ra…

Thân thể đã được thỏa mãn, tâm lý lại trống rỗng, trong lòng cực kỳ hâm mộ thằng út, rồi lại âm thầm vui sướng, về sau cô gả vào đây, mỗi ngày anh đều được nhìn thấy cô rồi.

Trương Tiểu Phúc ở trên núi chơi mấy ngày, mọi người ở nhà họ Chu xem cô như Bồ tát mà cung phụng, cái gì cũng không cho làm. Qua hai ngày nữa rốt cuộc đã đến Tết âm lịch, phòng ốc được treo thêm mấy chiếc đèn lồng đỏ. Cả nhà vui mừng chờ đến giao thừa, sau khi đốt pháo, cha Chu cầm một bao lì xì lớn nhét vào tay cô.

Trương Tiểu Phúc không từ chối.

Vài ngày sau, thời gian khai giảng đã đến. Cô và Chu Tư Niên phải lên thành phố tiếp tục việc học. Lần xuống núi này cũng là Chu Quý cõng cô.

“Anh tư, vất vả cho anh quá!” Trên đường đi, Trương Tiểu Phúc nói bên tai anh. Trái tim Chu Quý nóng lên, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”

Thấy trên mặt anh đổ đầy mồ hôi, cô liền duỗi tay lau đi, lần này anh không trốn nữa, một chút ngọt ngào dân lên trong lòng anh.

Tới chân núi, xe taxi đã chờ sẵn, bỏ hành lý lên xe, hai người họ lại ôm tạm biệt năm người còn lại. Nhìn chiếc xe taxi rời đi, lòng Chu Quý như đã bị người em dâu bé nhỏ ấy mang theo rồi.

“Ba, chúng ta sửa lại nhà cho thật khang trang, chờ bọn họ trở về.” Sau khi xe mất hút, anh quay đầu lại nói với cha Chu.

Sau khi hai người rời đi, cả nhà bọn họ bận rộn sửa nhà. Tuy mệt lã cả người nhưng đối với Chu Quý, mỗi ngày trôi qua đều mang theo sự chờ mong.

“Anh tư, lâu lắm rồi không gặp. Anh có nhớ em không?” Đêm nay Chu Quý lại trò chuyện video call với cô. Nghe thấy cô nũng nịu hỏi chuyện, anh gật đầu, sao lại không nhớ cô chứ, người con gái này đã mang linh hồn nhỏ bé của anh theo rồi. Mỗi ngày anh đều nghĩ về cô, tuy biết là không đúng nhưng anh không thể khống chế.

“Hứ, em không tin. Nếu anh tư nhớ em, sao anh lại không gọi điện cho em?” Trương Tiểu Phúc dỗi nói. Chu Quý hoảng nói: “Thật mà.” Vừa nói anh vừa với tay lấy tượng gỗ nhỏ trên bàn: “Em xem, cái này là anh khắc cho em...”

Trương Tiểu Phúc nhìn kỹ lại phát hiện đây là bộ dáng cô chống cằm trầm tư, cô cười nói: “Anh khắc giống quá!”

Chu Quý si ngốc gật đầu: “Nếu Tiểu Phúc thích, anh sẽ khắc thêm mấy cái nữa.”

Hai người tán ngẫu một lúc nữa, cô bảo muốn đi ngủ. Chu Quý ảm đạm, cảm giác mất mát tràn ngập. Không ngờ lại phát video call vẫn chưa tắt, màn hình vẫn như thường, anh thầm nghĩ chắc là cô quên tắt rồi.

Anh nhìn Trương Tiểu Phúc đứng bên giường, bắt đầu cởi nút áo. Chu Quý nhảy dựng, trong đầu có ý muốn nhắc cô nhưng rồi anh lại nuốt vào bụng, chăm chú nhìn cô thoát y.

Áo khoác trắng trên người cô rơi xuống, sau đó là áo lông cừu màu cà phê sữa, rồi đến nội y màu đỏ, đôi tay ngọc duỗi ra sau lưng cởi bỏ nút thắt, nội y bị ném sang một bên, đôi thỏ ngọc được tự do nhảy nhót trong không khí... Anh thấy choáng váng.

Vật dưới thân nhanh chóng ngẩng cao đầu, Chu Quý điều chỉnh hô hấp, không dám thở mạnh vì sợ người đối diện phát hiện. Một tay vuốt ve côn th*t đang dựng thẳng, một bên nhìn chằm người trong video, xem cô chậm rãi cởi chiếc quần đen bó sát, đôi chân trắng thẳng tắp… Anh thiếu chút quên hô hấp, mắt thấy tay cô dời đến chiếc quần lót đỏ chót, đôi mắt anh càng trừng lớn.

Chiết quần lót ren gợi cảm chậm rãi di chuyển, đang lúc anh kích động khó nhịn được, người trong video đã xoay lưng, khom xuống, anh chỉ có thể thấy cái mông vểnh chu lên, phần lông màu đen như ẩn như hiện giữa hai chân... Anh muốn nhìn thấy nhiều hơn nhưng không thể.

“Tiểu Phúc… Ưm…” Chu Quý vừa thất vọng vừa hưng phấn, cầm lòng không đậu gia tăng tốc độ của bàn tay, phát ra thanh âm làm người đối diện hoảng sợ: “Ai?”

Trương Tiểu Phúc kiểm tra điện thoại thì phát hiện mình vẫn chưa tắt video call, thấy anh đỏ lên mặt, cô xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giận dữ nói: “Anh tư, anh, anh thấy em quên tắt sao lại không nhắc nhở em?”

“Xin, xin lỗi… Anh quên mất…” Chu Quý nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, trong lòng hổ thẹn, nhưng phần nhiều là sự phấn khích. Trong đầu anh miên man tưởng tượng, nếu có thể ôm vào trong ngực, hôn lên cái miệng nhỏ, bắt lấy đôi thỏ lớn mê người kia, không biết cô sẽ thẹ thùng đến mức nào.

“Anh tư xấu quá, em không để ý tới anh nữa!” Trương Tiểu Phúc làm ra vẻ tức giận, lập tức tắt video call.

Chu Quý phát hoảng, sợ cô không thèm để ý tới chính mình nữa, vội vàng gửi tin nhắn: “Tiểu Phúc, anh xin lỗi, đừng giận anh. Anh thật sự không cố ý.”

Đối phương chỉ nhắn lại icon “phát cáu”, Chu Quý ngơ ngẩn, trong đầu lại tưởng tượng đến bộ dáng cô hờn dỗi, giận dữ. Anh có cảm giác như trong lòng bị mèo cào!

Đêm thứ hai, Chu Quý nhớ đến lời cô nói lúc trước, chủ động gọi video call cho cô, lấy lòng nửa ngày, rốt cuộc mặt cô cũng chịu giãn ra. Những ngày sau đó, anh thường xuyên gọi cho cô hơn. Ban ngày anh ra sức sửa chữa phòng tân hôn, tựa như đó là phòng của anh và cô vậy!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.