Văn Phương quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, ngõ nhỏ dơ bẩn, u ám, lúc nào cũng có thể thấy phân người lẫn súc vật. Văn Phương cau mày bịt mũi, cẩn thận đi vào ngõ nhỏ này. Trong lòng tràn ngập chán ghét.
Cuối ngõ nhỏ là dãy nhà trệt cũ nát, đó là tập thể của cơ quan cũ của cha cô, nhà một gian, bếp và toilet chung. Sau khi cơ quan đóng cửa, chỗ này cũng chẳng ai ngó ngàng. Những người trước kia có điều kiện đều đã chuyển đi, chỉ còn lại mấy hộ, là người cao tuổi không có con cháu hoặc người nghèo khó, trong đó có cha mẹ Văn Phương.
Cô ta đi đến trước cửa phòng, gõ cửa gỗ đã cũ nát, sơn bong từng mảng:
Cốc Cốc Cốc
Tiếng nặng nề. Trước cha còn gọi điện đòi cô tiền sửa phòng, hừ, cửa này còn có gì mà sửa, chỗ này cho dù mời kẻ trộm đến thì trộm cũng chẳng buồn. Nghĩ cô ta không biết chắc? Còn chẳng phải là kiếm cớ đòi tiền cô! Đúng là lòng tham không đáy!
Chỉ chốc lát liền có một người đàn bà ăn mặc cũ kĩ, tóc hoa râm, mặt mày tiều tụy mở cửa, thấy Văn Phương thì mừng rỡ:
- Phương Nhi, con đã về
Văn Phương gật gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng kêu một tiếng mẹ rồi đi vào.
Trong phòng hỗn độn, có mùi hôi thối, còn cả mùi rượu gay mũi. Đồ dùng cũ nát, đồ điện cũng hoảng không biết có thể dùng không. Văn Phương cũng từng mua đồ cho gia đình nhưng đều bị cha là con sâu rượu bán đổi lấy rượu, nếu không phải những đồ còn lại vô giá trị thì có lẽ cũng bị ông ta đem bán!
Văn Phương nhìn căn phòng, không khỏi liên tưởng đến căn nhà tráng lệ của Tống Thiệu Lâm, lòng bốc lên.
Mẹ Văn Phương không biết tìm đâu được cái ghế, lấy khăn lau lau để Văn Phương ngồi. Vừa chuẩn bị đi pha trà, Văn Phương vội giữ chặt bà nói:
- Thôi mẹ, con không phải là khách. Ngồi xuống đi, con có lời muốn nói với mẹ.
Mẹ Văn Phương ngồi xuống đối diện nhìn con gái hỏi:
- Chuyện gì thế?
Văn Phương nhìn quanh:
- Ông ấy đâu?
Mẹ Văn Phương thở dài:
- Lại đi uống rượu rồi, cả ngày ngoài uống rượu gây sự thì có làm được gì?
Nói xong nâng tay lau nước mắt.
Văn Phương để ý thấy trên trán bà có vết thương thì nhíu mày:
- Ông ấy lại đánh mẹ? Mẹ, li hôn đi, sau này ở cùng còn.
Mẹ Văn Phương lắc đầu, trong mắt có một chút sợ hãi:
- Không được, cha con sẽ không bỏ qua mẹ! Bị ông ta tìm được chắc chắn sẽ đánh chết mẹ. Hơn nữa cả đời cũng đã vậy rồi. Thân thể cha con ngày càng yếu, giờ cũng ít khi động thủ
Văn Phương ngẫm lại cũng đúng. Nếu cha ba ngày hai lượt tìm đến thì cũng đau đầu. Vì thế cũng không nói gì nữa.
Đang nói, cửa cót két mở ra. Cha cô ta lắc lư tiến vào, miệng lẩm bẩm gì đó, người đầy mùi rượu. Ngẩng đầu thấy Văn Phương thì hai mắt đục ngầu sáng ngời, lè nhè nói:
- Phương Nhi đã về!
Văn Phương chán ghét quay đầu, mặc kệ ông ta.
Cha Văn Phương cũng không để ý, cười một tiếng quái dị, lại lắc lư đi đến cạnh cô ta nói:
- Là đến đưa tiền à! Cha bảo rồi, tháng này sao chỉ cho tí tiền như thế, thì ra là con chia làm hai lần, cho luôn một lần chẳng tiện hơn à?
Lúc nói chuyện, hơi rượu phả ra, Văn Phương buồn nôn, cúi đầu nôn ọe một trận. Mẹ Văn Phương kinh hoảng nhìn cô ta, sau đó đứng dậy đẩy cha cô ra, vỗ lưng Văn Phương thử hỏi:
- Phương Nhi, không phải con…
Văn Phương ngẩng đầu, lấy khăn trong túi ra lau miệng, còn chưa kịp đáp lờn thì cha cô ta ngay phía sau chưa từ bỏ ý định hỏi:
- Phương Nhi, tiền
Lòng Văn Phương phiền muộn, gào lớn:
- Chẳng có gì cả, chẳng có gì cả! Con gái ông bị người ta vứt bỏ rồi, sau này chúng ta cùng ăn không khí!
Cha Văn Phương cả kinh:
- Cái gì? Tỉnh đến một nửa
Mẹ Văn Phương cũng nóng nảy:
- Đã xảy ra chuyện gì
Văn Phương oán hận:
- Còn không phải vì Thiệu Lâm, từ sau khi cô ta mất trí nhớ, không biết dùng cách gì mê hoặc Hi Thành, giờ Hi Thành không chỉ bỏ con mà bên cạnh không có phụ nữ nào, một lòng một dạ với cô ta
Trong mắt cô ta hiện rõ vẻ ghen ghét.
Từ sau khi Văn Phương tìm được chỗ dựa là Triệu Hi Thành, vui sướng kể chuyện này với mẹ. Mẹ cô ta cũng chẳng có văn hóa, mình vì gả cho loại đàn ông không ra gì mà chịu khổ, tuy rằng con dây dưa với người đã có vợ nhưng anh ta mụa xe, mua nhà cho con, đồ con mặc cả đời bà chưa từng thấy. Hơn nữa, hàng tháng con cho không ít tiền. Tuy rằng đều bị chồng đem đi nhưng nói tóm lại con gái sống tốt như vậy thì bà cũng chẳng nói gì.
Người đó ra tay hào phóng như vậy hẳn là yêu con gái nhưng sao nói bỏ là bỏ? Vậy con bà nên làm gì? Mẹ Văn Phương lo lắng. Nhưng cha Văn Phương lại quan tâm chuyện khác:
- Nếu nó đá mày thì hẳn có phí chia tay chứ
Mắt ông ta hiện rõ sự tham lam:
- Có bao nhiêu?
Nếu người đàn ông trước mắt này không phải là cha mình thì cô ta chắc chắn đã tát cho ông ta hai tát. Nhưng giờ cô ta chỉ đành áp chế lửa giận nói:
- Cho dù có cũng không liên quan đến ông! Đừng hòng moi tiền nữa
Cha cô nóng nảy nhảy dựng lên, xông lên định đánh người bị mẹ cô gắt gao giữ chặt. Cha cô ta hai mắt đỏ bừng như dã thú, rít gào:
- Mày là con gái tao, là tao nuôi lớn, tiền của mày là của tao
Lại xoay mặt trút giận lên đầu vợ:
- Mày buông ngay ra, để tao đi dạy dỗ con nha đầu chết tiệt kia. Nếu không mày tao cũng đánh
Văn Phương cũng không sợ hãi, cô ta trừng mắt nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ:
- Ông đánh đi, tốt nhất đánh chết đứa bé trong bụng tôi, cháu ngoại ông, cốt nhục của Triệu Hi Thành bị đánh chết thì vinh hoa phú quý của chúng ta cũng hết.
Lời này vừa nói ra, cha mẹ cô ta đều sửng sốt, cha cô tay giơ lên quên cả buông xuống, mở to mắt nhìn cô. Sau đó, mặt đỏ lên, mừng như điên:
- Thật sao? Con gái, là thật sao?
Mẹ cô ta cũng vui mừng nhìn. Văn Phương gật gật đầu, đắc ý nói:
- Là thật, tôi đã đi kiểm tra, đã hai tháng.
Cha cô ta hưng phấn xoa tay, ánh mắt nhìn bụng cô như nhìn vàng:
- Thế thật tốt, còn không mau nói cho Triệu Hi Thành. Tuy không danh không phận nhưng phú quý thì không cần nghĩ.
Văn Phương lắc đầu nói:
- Giờ còn không vội, đợi bốn tháng có thể biết trai gái thì tôi đi tìm Triệu phu nhân.
Văn Phương suy tính, nếu đi tìm Hi Thành không chắc anh sẽ có phản ứng gì. Nếu vì để Thiệu Lâm vui lòng mà bắt cô phá thai thì chẳng phải là công cốc? Mà Triệu phu nhân muốn có cháu bế đến phát điên cũng chẳng phải là bí mật, nếu để cô ta may mắn có con trai nhất định sẽ được bà coi trọng. Nếu Thiệu Lâm và Kiều Tranh thực sự có bị lộ ra cái gì, ai nói cô ta không thể làm con dâu trưởng nhà họ Triệu.
Giờ những người trong công ty thấy cô bị Triệu Hi Thành vứt bỏ thì châm chọc khiêu khích, ai cũng khinh thường cô ta. Nếu cô ta có cơ hội xoay người thì nhất định sẽ cho bọn họ ăn đủ.
Nghĩ vậy, cô ta đắc ý cười. Sau đó nói:
- Thời gian này con tìm phòng cho hai người, hai người nhanh chuyển ra khỏi chỗ này. Còn cha, cha cũng phải kiêng rượu, chúng ta phải cho Triệu gia ấn tượng tốt.
Mẹ Văn Phương thở dài:
- Nhưng thế này đúng là có lỗi với Thiệu Lâm. Trước con và chồng con bé cặp kè, tuy rằng mẹ áy náy nhưng nghĩ không phải con thì cũng có người khác, đàn ông có tiền sao chịu an phận, nghĩ vậy trong lòng cũng có chút thoải mái. Giờ còn muốn sinh con cho chồng nó… Con bé Thiệu Lâm có ân với chúng ta. Trước nếu không phải nó giúp con trả học phí, giới thiệu việc làm thì con đã không có ngày hôm nay. Cha và mẹ mấy lần nằm viện cũng đều nhờ nó chi tiền. Giờ chúng ta làm vậy với nó, trong lòng thật…
Mặt Văn Phương lúc trắng lúc đỏ, sau hồi lâu mới cắn răng nói:
- Nhưng không làm thế thì bất hạnh sẽ là con. Cô ta mệnh tốt, sinh ra cái gì cũng có sẵn. Con thì phải hao hết tâm tư mới có được. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, con tuyệt sẽ không buông. Cô ta chết còn hơn con chết!
Che Văn Phương cũng lườm vợ:
- Bà nói cái gì khó nghe vậy. Cô ta chi tiền là đúng rồi, Phương Nhi của chúng ta mấy năm trời vẫn theo sau nó, như tiểu nha đầu, chẳng lẽ bọn họ không trả tiền lương sao? Tiền đó là tiền công của con
Nói xong quay sang nhìn con gái cười nịnh bợ:
- Con gái, đừng nghe lời mẹ, chúng ta không nợ nó, nên làm gì thì làm cái đó
Văn Phương nghe xong lời cha nói, mặt trắng bệch. Ngay cả cha cũng cho rằng mình là tiểu nha đầu của Thiệu Lâm sao? Trong lòng không khỏi oán hận. Mà mẹ Văn Phương cũng nhanh chóng tìm được lí do, áy náy trong lòng cũng tiêu tan. Nói đến nói đi, con gái mình vẫn là quan trọng
Lời Heo: Đọc chương này có thể có bạn thương Văn Phương này nọ nhưng mình thấy con người như vậy tuyệt đối không đáng thương 1 tí nào. Cha nào con nấy, Văn Phương có thừa sự vô sỉ của cha cô ta, lại thêm người mẹ hay AQ kia nữa. Cũng đầy người có hoàn cảnh khó khăn như cô ta nhưng vẫn có thể vươn lên chân chính đấy thôi. Huống chi nào phải cô ta không có cơ hội đổi đời, gia đình Tống Thiệu Lâm cho cô ta cơ hội ăn học, giúp đỡ cô ta bao nhiêu, nếu cô ta biết tận dụng nó mà sống cho tốt thì đâu cần phải dựa dẫm, làm những trò ti bỉ mà ai cũng khinh ghét để rồi sau này hứng đủ quả đắng. Loại người như thế, dù chết cũng chẳng biết hối cải, lúc nào cũng đổ lỗi tại số phận, tại người khác. Chết là đáng lắm =)). Làm gì có chuyện chen chân vào vợ chồng người ta, đến khi chồng quay lại với vợ thì vô sỉ mà chửi bới nói vợ người ta quá đáng, giành giật đồ của mình. Là ai giành của ai trước. Đúng là ngu si còn thêm tự kỉ, chậc.