Con Dâu Nhà Giàu

Chương 47 - Kế hoạch của Văn Phương 1




Văn Phương đứng ở bên ngoài, nhìn cửa sắt cao ba thước chạm trổ kia mà ngẩn người, qua cánh cổng đó có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh mượt và căn biệt thự ba tầng kiểu Âu màu trắng đó.

Trong mắt Văn Phương là sự hâm mộ vô cùng, nếu cô cũng có thể ở trong căn nhà này thì thật tốt biết bao. Lập tức trong lòng lại phẫn hận, nếu không phải Thiệu Lâm ngáng chân ở giữa thì nguyện vọng này cũng không quá khó để thực hiện. Thiệu Lâm đã có nhiều thứ như vậy, sao còn muốn giành giật với cô. (Suy nghĩ của nó là suy nghĩ gì thế không biết)

Sau đó, cô thấy Thiệu Lâm đi ra. Hôm nay, Thiệu Lâm mặc bộ váy liền màu vàng nhạt, tóc dài đen mượt đến thắt lưng càng khiến làn da cô như sương tuyết, cả người tựa như đóa hoa dịu dàng

Lòng Văn Phương vừa đố kị vừa hận. Sống trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên là giống đóa hoa! Mệnh cô thật tốt, gia đình phú quý hiển hách, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, sống như công chúa còn Văn Phương cô trong mắt người khác chỉ là nha hoàn cho Tống Thiệu Lâm. Cô không tin, Tống Thiệu Lâm mệnh tốt cả đời mà đè ép cô được.

Không đúng! Trước kia cô ta chẳng phải không để ý trang điểm gì sao? Khi nào thì bắt đầu chú trọng hình thức? Quả nhiên là có ý định câu dẫn Hi Thành, nhưng theo tính cách của Hi Thành thì sự mê hoặc đó sẽ chỉ là nhất thời, rất nhanh sẽ chán! Đến lúc đó, chỉ cần kế hoạch của cô thành công thì cô không tin, Tống Thiệu Lâm còn có thể ở bên anh.

Chu Thiến chậm rãi bước đên, Văn Phương thu hồi sự ghen ghét, đổi lại vẻ mặt tươi cười:

- Thiệu Lâm, hôm nay cậu thật đẹp, quần áo này là mới đúng không?

Chu Thiến nhìn cô, vẻ mặt cô dày phấn, lúc cười rộ lên khóe mắt có mấy nếp nhăn, trong mắt còn có tơ máu đỏ, cả người như già đi đến 5 tuổi. Chu Thiến không đành lòng nhìn tiếp, quay mặt đi. Phải có bao nhiêu kích thích mới khiến cho một phụ nữ biến thành dạng này chỉ trong một thời gian ngắn? Giờ cô đã tin lời Triệu Hi Thành.

Có lẽ, tình cảm của Văn Phương với Triệu Hi Thành là chân thành. Nhưng có là chân tình thì thế nào? Yêu người đã có vợ thì cho dù bị muôn vàn tủi nhục cũng không được đồng tình.

Văn Phương mở cửa xe, Chu Thiến cảm ơn rồi bước lên. Văn Phương sửng sốt nói:

- Trước giờ cậu chưa bao giờ nói cảm ơn.

Chu Thiến cười cười:

- Trước chúng ta là bạn, đương nhiên không cần cảm ơn

- Giờ chúng ta cũng là bạn mà!

Chu Thiến liếc nhìn cô một cái rồi hỏi:

- Cậu cho rằng giờ chúng ta còn có thể là bạn?

Văn Phương nhìn phía trước nói:

- Thiệu Lâm, cậu biết đúng không

- Cậu cho rằng có thể giấu được tôi?

Văn Phương không nói gì nhưng trong lòng cười thầm. Trước còn phải giấu diếm cô một năm, nếu không phải Thiệu Lâm đến nhà cô gặp cô và Triệu Hi Thành ở chung thì chỉ sợ là vẫn chưa biết gì. Nhưng từ sau khi cô mất trí nhớ, hình như khôn khéo lên rất nhiều! Xem ra phải cẩn thận ứng phó mới được.

Cô ta dịu dàng nói:

- Thiệu Lâm, mình biết là mình không tốt, mình không phải với cậu nhưng chuyện tình cảm này không thể vãn hồi, mình cũng kìm lòng không đậu. Giờ mình biết sai rồi, mình và Hi Thành đã kết thúc, xin cậu tha thứ cho mình! Chúng ta là chị em tốt nhiều năm như vậy, cậu nể tình chúng ta cùng lớn lên, đừng giận mình nữa!

Vẻ mặt cô ta mười phần sám hối. Giờ cô không thể trở mặt với Tống Thiệu Lâm, phải hòa hảo với Tống Thiệu Lâm thì kế hoạch tiếp theo mới tiến hành được.

Theo hiểu biết về Tống Thiệu Lâm của cô thì Tống Thiệu Lâm luôn coi trọng tình cảm. Nhiều năm qua Tống Thiệu Lâm chỉ có một người bạn là cô, chỉ cần cô mềm giọng nhờ vả thì Tống Thiệu Lâm sẽ tha thứ cho mình. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng khóc nức nở.

Chu Thiến mở to mắt nhìn cô ta biểu diễn, chẳng lẽ hôm nay cô ta gọi cô đến là để sám hối. Chẳng lẽ cô ta nghĩ nói mấy câu như vậy, rơi vài giọt nước mắt thì cô sẽ tha thứ? Tiếp tục làm bạn? Cô dễ coi thường vậy sao?

Chu Thiến giận đến phì cười, đang định mở cửa xuống xe, không muốn dây dưa. Nhưng nghĩ lại, tuy rằng trước đó chỉ gặp nhau một lần nhưng cô ta vô cùng kiêu ngạo với mình, có vẻ là người không biết thu liễm, khiêm tốn. Nay đột nhiên ăn nói khép nép không biết là có ý gì, chỉ sợ còn định sinh sự. Vẫn nên ở lại nhìn xem cô ta muốn chơi trò gì thì hơn.

Lập tức, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:

- Chuyện tình cảm quả thực rất khó nói, mình có thể hiểu, giờ đã đến lúc cậu nên quay đầu rồi. Chia tay Triệu Hi Thành, đương nhiên cũng là còn coi trọng tình bạn này, trong lòng cậu đã khó chịu như vậy, mình cũng không trách cậu

Cô giữ chặt tay Văn Phương, cười thật dịu dàng.

Hừ! Chẳng lẽ mình cô biết diễn sao? Tôi diễn cũng chẳng kém cô đâu! Chu Thiến nói trong lòng.

Văn Phương nghe cô nói vậy thì mắt sáng bừng, giả bộ áy náy, cảm kích run giọng nói:

- Cảm ơn cậu, Thiệu Lâm, cảm ơn cậu chịu tha thứ cho mình, về sau mình nhất định không làm chuyện gì có lỗi với cậu!

Trong lòng lại đang đắc ý cười: Đàn bà ngu ngốc, mãi mãi bị tao trêu đùa!

Cô ta lái xe, vừa nhanh vừa chắc chắn, Triệu Hi Thành nói Văn Phương chạy xe tốt quả không sai.

Chu Thiến hỏi:

- Giờ chúng ta đi đâu?

- Đến cửa hàng quần áo trước chúng ta hay đi, là hãng quần áo trước kia cậu thích nhất

Văn Phương mở nhạc sau đó hát theo, Chu Thiến ở bên nhìn bộ dáng hưng phấn của cô ta, càng lúc càng cảm thấy mình đoán đúng. Cô ta có vấn đề!

Văn Phương như lơ đãng mở miệng:

- Thiệu Lâm, cậu có biết hai hôm trước mình gặp ai không?

- Ai?

Giọng Văn Phương đầy hưng phấn:

- Là đàn anh Kiều Tranh! À, đúng rồi, cậu còn nhớ Kiều Tranh không?

Văn Phương quay đầu nhìn cô chằm chằm. Chỉ thấy Chu Thiến bình tĩnh nói:

- Ai? Mình không nhớ rõ!

Văn Phương quay đi, trong lòng có chút thất vọng, xem ra cô thực sự không nhớ Kiều Tranh. Nhưng cô từng yêu anh ấy như vậy, có lẽ để bọn họ gặp nhau mấy lần cô ta nhớ ra chưa biết chừng! Nghĩ vậy, cô ta có chút kích động, giờ Kiều Tranh còn chưa kết hôn, nếu hai người tình cũ không rủ cũng đến, cô không tin nhà họ Triệu cần cô con dâu hồng hạnh vượt tường.

Chu Thiến dù miễn cưỡng bình tĩnh nhưng trong lòng cũng gợn sóng. Cô ta đột nhiên nhắc tới Kiều Tranh là có ý gì? Bên tai lại nghe cô ta nói tiếp:

- Anh ấy học cùng đại học với bọn mình, hơn bọn mình hai khóa, là nhân vật nổi tiếng trong trường, vừa đẹp trai, học giỏi, tính tốt, rất nhiều nữ sinh mê muội, lúc ấy, cậu cũng là một trong số đó mà!

Chu Thiến nhìn cô cười:

- Vậy sao?

Càng lúc càng cảnh giác. Văn Phương nói:

- Khi đó, cậu thích anh ấy, thường xuyên tới trước mặt anh ấy nhưng lại giả vờ không hẹn mà gặp. Nhưng anh ấy luôn thản nhiên với cậu, khi cậu biết anh ấy đi chung với một cô gái khác thì mất bình tĩnh…

Văn Phương quay đầu cô nhìn cười, trong mắt chợt lóe sáng:

- Cậu hẹn anh ấy ra rồi tỏ tình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.