Ra khỏi phòng bệnh, tâm tình Chu Thiến vô cùng nặng nề. Cô vẫn nghĩ, vẫn muốn trở lại với thân thể của mình. Cuộc sống hiện tại với cô mà nói cũng chỉ như một bộ phim, cô chỉ nhìn bằng ánh mắt của người xem chứ không muốn lấn sâu bởi vì biết sớm muộn gì cũng tàn cuộc chơi.
Nhưng mãi đến hôm nay cô mới ý thức được, có lẽ vận mệnh còn có an bài khác.
Cô phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu nhất định về sau cô chỉ có thể làm Tống Thiệu Lâm thì nên làm gì mới tốt?
Lúc này, phía sau có người gọi:
- Thiệu Lâm.
Giọng nói trầm thấp, hùng hậu
Chu Thiến xoay người, Kiều Tranh đứng phía sau cô không xa, khuôn mặt tuấn lãng dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ đẹp như thật như ảo. Khóe miệng khẽ cười, nụ cười như sương khói, ấm áp, mông lung khiến cho mọi thứ như an tĩnh hơn.
Tâm tình nặng nề của Chu Thiến vì vậy mà dần thư hoãn lại.
Kiều Tranh đi đến bên cô, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt của anh khiến không khí trở nên nóng rực. Mặt Chu Thiến lặng lẽ ửng hồng
Hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói:
- Đã lâu không gặp, chúng ta có thể nói chuyện được không?
Anh cười:
- Ở đây thực sự quá nóng.
Người đàn ông tươi cười ấm áp trước mặt này chính là người Chu Thiến ngày nhớ đêm mong. Tuy rằng cô biết anh nhìn là nhìn Tống Thiệu Lâm nhưng có sao đâu? Chỉ cần được ở bên anh chuyện trò, có thể nhìn anh thì đã thấy mỹ mãn lắm rồi.
Chu Thiến nhẹ nhàng gật đầu, cô không thể từ chối lời mời này.
Bọn họ đến bãi đỗ xe lấy xe, Kiều Tranh đi chiếc xe hơi màu đen giản dị, cũng giống như con người anh, khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn.
Xe đi ra đường lớn, Chu Thiến nhìn anh gần trong gang tấc, động tác thành thục, tao nhã, bỗng nhiên có cảm giác như trong giấc mơ.
Lúc này, Kiều Tranh hỏi:
- Anh rất ngạc nhiên, sao em và Thiến Thiến lại là bạn?
Chu Thiến hỏi lại anh:
- Sao anh xuất hiện ở đây?
- Anh về nước, mẹ nói cho anh tin xấu này, trước kia bọn anh là hàng xóm, Chu Thiến là cô em gái nhỏ hay chơi với anh, cô ấy… là đứa trẻ rất đáng thương, không ngờ nhiều năm không gặp lại thành ra thế này…
Anh khẽ thở dài một tiếng, vô cùng tiếc nuối
Tim Chu Thiến trầm xuống, tuy rằng cô sớm biết anh coi mình như em gái nhưng nghe chính miệng anh nói vậy vẫn khiến cô thấy đau. Cô đã từng nói với anh nhưng anh quên rồi sao? Cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa xe, suy nghĩ quay trở về một đêm nhiều năm trước…
Cha nói cô chưa từng ăn bánh sinh nhật, thực ra cô đã được ăn, chỉ là cha không biết mà thôi.
Sau khi mẹ qua đời, sinh nhật 11 tuổi của cô, cha căn bản không nhớ rõ sinh nhật của cô nhưng cô biết cha rất bận cũng rất buồn nên cô không trách cha.
Cô co người ngồi dưới lầu nhìn trăng ngẩn người, nhớ lại khi mẹ còn sống, một nhà ba người cùng chúc mừng sinh nhật, không nhịn được mà khóc. Cô nhỏ giọng nói với chính mình:
-
Thiến Thiến, sinh nhật vui vẻ.
Lúc này, giọng Kiều Tranh vang lên phía sau:
-
Thiến Thiến, hôm nay là sinh nhật em à?
Cô quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh, gật gật đầu.
Anh thở dài, khẽ lau nước mắt cho cô nói:
-
Sao lại trốn ở đây khóc? Mẹ em biết em khóc nhất định sẽ rất buồn
Dưới ánh trăng trong sáng, khuôn mặt anh thật dịu dàng
-
Em ngồi ở đây chờ anh, anh đi một tí rồi quay lại
Một lát sau, Kiều Tranh mang theo một hộp giấy tròn đi đến. Anh kéo cô đến trước bàn đá trong sân, mở hộp ra, bên trong là chiếc bánh ngọt nhỏ đầy bơ, hương thơm vô cùng. Anh thắp mười một ngọn nến, ánh nến khiến nụ cười của anh càng tỏa sáng
Anh nói:
-
Thiến Thiến, sinh nhật vui vẻ! Mau ước đi!
Cô nhìn anh rồi nhắm mặt lại, trong lòng thầm nguyện cầu
Sau khi thổi tắt ngọn nến, anh cười hỏi cô:
-
Thiến Thiến, ước gì nói cho anh được không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất thành thật nói:
-
Em ước sau này có thể lấy anh
…
Lời cô nói anh Kiều Tranh nhất định không nhớ rõ rồi, cho dù nhớ cũng chỉ coi như trò đùa của trẻ con, không để trong lòng đi!
Chu Thiến khẽ thở dài
- Nghe nói người gây họa rất có tiền. Anh đột nhiên nói
Lời Kiều Tranh cắt ngang suy nghĩ của cô, anh tiếp tục nói:
- Xã hội bây giờ chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được
Anh hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường. Chu Thiến nói:
- Em chính là người gây họa! Chu Thiến bị em đâm
Trong lòng cô có sự tức giận, cô rất muốn biết, nếu anh biết người gây họa là ý trung nhân của mình thì anh sẽ có phản ứng gì?
Nhưng lời vừa nói ra cô lại hơi hối hận, giờ cô như kẻ đang ghen ghét vậy mà cô có tư cách gì để ghen tỵ? Từ đầu đến cuối đều là cô đơn phương, hơn nữa anh vẫn đối xử tốt với cô như vậy sao lại làm anh không vui.
Quả nhiên, Kiều Tranh nghe xong câu này, vẻ mặt khiếp sợ, anh đột nhiên dừng xe “két” lại
- Em nói gì?
Anh quay người nhìn cô, trong mắt đầy sự khó tin
Trong quán cà phê u nhã, âm nhạc du dương, không khí tràn ngập mùi hương cà phê. Bên cửa sổ thủy tinh sáng ngời, Kiều Tranh và Chu Thiến ngồi đối diện.
- Trước kia em không uống rượu, sao lại để đến say rượu lái xe
- Chuyện hôm đó thế nào em đã không nhớ rõ. Sau tai nạn, em mất trí nhớ
Chu Thiến cúi đầu, cô chưa từng nói dối trước mặt anh, cô sợ anh nhìn thấy sự kích động trong mắt mình
- Mất trí nhớ? Kiều Tranh kinh ngạc.
Chu Thiến cười khổ:
- Nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, giống phim truyền hình đúng không?
- Nhưng em còn nhớ anh, đừng lừa anh, Thiệu Lâm, anh biết em còn nhớ anh
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sức hút mê hoặc khiến tim Thiệu Lâm gợn sóng. Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào đôi mắt anh, phản xạ ra ánh sáng trong suốt, đáy mắt là tình cảm chất chứa.
Dù biết không phải nhìn mình nhưng tim cô vẫn đập loạn
- Em không nhớ rõ trước kia chúng ta có chuyện gì, chỉ là cảm thấy anh rất quen
Cô cúi đầu, chậm rãi quấy cà phê.
- Không nhớ rõ sao?
Kiều Tranh thầm thở dài. Trong lòng mất mát
- Em cũng không nhớ quán cà phê này sao?
Chu Thiến mờ mịt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Kiều Tranh nhìn cô, đôi mắt trong sáng như có vẻ buồn bã. Bảy năm trước, khi mới quen, đôi mắt xinh đẹp của cô đầy sự linh động, trí tuệ. Cô hẹn anh dến quán cà phê này, cũng ngồi đúng bàn này. Ánh mặt trời khiến cô như chìm trong lớp hào quang. Cô cười với anh thật ngọt ngào, như hoa bách hợp, sau đó nói với anh:
- Kiều Tranh, em rất thích anh, anh cũng thích em có được không?
Một khắc đó, tim anh nhảy lên.
Mà tất cả, cô không hề nhớ sao?
- Quên cũng tốt, quên cũng tốt!
Anh thì thào, nhớ rõ thì cũng được gì? Cô đã buông tay anh rồi…