Con Dâu Nhà Giàu

Chương 191 - Mua chuộc




Hai anh em Triệu Hi Thành đi chơi trò chơi, Chu Thiến bế Thế Duy cùng Tống Thiệu Vân ngồi ở ghế chờ

Nhìn trò đu quay ba chiều xoay tít chóng mặt này, cả hai người đều choáng váng, lòng có chút run sợ.

Mặt Tống Thiệu Vân tái mét, vội quay đầu đi, chú ý quan sát Chu Thiến. Trong lòng cô ta thầm suy tính, ở đây ngoài hai người thì cũng chỉ có Thế Duy chưa hiểu gì, vừa khéo có thể nhân cơ hội này mà trò chuyện

- Trước kia Chu tiểu thư làm gì?

Thấy Tống Thiệu Vân đột nhiên bắt chuyện với mình, Chu Thiến có chút không rõ dụng ý của cô ta, nên tùy tiện đáp lời cho qua

- Trước kia tôi chẳng làm gì!

Tống Thiệu Vân à một tiếng, trong giọng nói có chút khinh miệt. Cô ta nghĩ thầm, quả thật là cô gái ngu ngốc chẳng biết gì. Người thế này càng dễ dụ dỗ. Trong đầu cô ta suy tính, xem nên làm thế nào mới có thể khiến cho Chu Thiến giúp mình làm việc.

Tống Thiệu Vân bắt đầu hỏi chuyện nhà Chu Thiến, hỏi cô ở đâu, trong nhà có ai. Chu Thiến càng lúc càng thêm nghi hoặc, không hiểu cô ta định làm gì nhưng cô ta chỉ hỏi những chuyện bình thường nên cũng câu đáp câu không cho qua

Tống Thiệu Vân biết được Chu Thiến là con gái nhà quê, hơn nữa cha mẹ đều đã nghỉ hưu thì càng chắc chắn rằng có thể mua chuộc cô. Vì mỏ vàng Triệu Hi Thành, cô không ngại đầu tư chút bạc

Tống Thiệu Vân chuyển đề tài nói:

- Chu tiểu thư, thực sự tôi rất khâm phục cô, có thể khiến Thế Duy thích cô như vậy. Tôi mất nhiều thời gian như thế mà nó chưa từng cho tôi bế

Nói xong thở dài.

Nghe đến đó, Chu Thiến biết, cô ta bắt đầu đi vào chủ đề, cô khẽ cười nói;

- Người với người còn phải xem duyên phận, có lẽ Tống tiểu thư và Thế Duy không có duyên rồi

Tống Thiệu Vân không ngờ cô lại nói thế, nhất thời quên đi mục đích của mình, phản đối lại:

- Sao có thể nói thế được, có lẽ về sau tôi sẽ kết hôn với Hi Thành, trở thành mẹ nó, có thể nói là không có duyên phận sao?

Lời này vừa nói ra, Thế Duy vẫn không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi òa lên khóc lớn

Tống Thiệu Vân không nghĩ Thế Duy lại phản ứng mạnh như thế, nhất thời hoảng loạn. Chẳng qua chỉ là trẻ con hơn hai tuổi mà thôi, chẳng lẽ có thể hiểu được ý cô nói sao? (Ngu quá mà, trẻ hơn hai tuổi nó biết hết rồi đấy :v)

Tống Thiệu Vân ít tiếp xúc với Thế Duy nên cũng không biết Thế Duy thông minh hơn so với trẻ em bình thường, cũng mẫn cảm hơn nhiều. Nhìn Thế Duy đang khóc ầm ỹ, lại nhìn trò chơi dần dừng lại, nếu để Hi Thành biết cô nói những lời này trước mặt Thế Duy thì nhất định anh sẽ rất giận. Làm sao bây giờ? Lưng cô ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cô ta định dỗ Thế Duy nhưng Thế Duy lại chán ghét hất tay cô ta ra, chỉ dựa vào lòng Chu Thiến mà khóc. Tống Thiệu Vân nhìn trò chơi đang dần dừng lại mà lòng lo lắng vạn phần.

Cô ta đành cầu xin Chu Thiến, nhỏ giọng nói với cô:

- Chu tiểu thư, cô giúp tôi dỗ Thế Duy đi, để thằng bé đừng nói lung tung, tôi nhất định sẽ nhớ rõ ân này của cô. Cha tôi kinh doan bất động sản, chỉ cần cô làm việc cho tôi thì tôi có thể bảo cha tôi để cho cô căn hộ giá trị mấy chục vạn. Chu tiểu thư, cô nghĩ mà xem, cả đời cô chắc gì đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Đây chính là cơ hội cho cô đó.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Thiến, đôi mắt như ngọc lưu ly lóe ra sự lo lắng vô cùng, thái dương cô ta toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Chu Thiến nhìn khuôn mặt mình từng có được này, mỗi ngày soi gương đều thấy mà nay lại có cảm giác thật xa lạ.

Cho dù là khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng tâm hồn khác biệt sẽ khiến khuôn mặt cũng có sự khác biệt

Anh em Triệu Hi Thành càng lúc càng tới gần, vẻ mặt Tống Thiệu Vân càng thêm lo lắng:

- Chu tiểu thư, ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa nhà cho cô, chỉ cần là người biết suy nghĩ thì sẽ không từ chối. Giờ Hi Thành sắp đến rồi, cô nhanh dỗ Thế Duy đi

Chu Thiến vừa vỗ vỗ lưng Thế Duy vừa từ tốn nói:

- Tống tiểu thư, chỉ e tôi không thể giúp cô được! Thế Duy đã lớn như vậy, tôi không thể nói dối trước mặt thằng bé. Hơn nữa tôi thực sự không hiểu

Chu Thiến nhìn về phía Triệu Hi Thành mỉm cười:

- Cô đã nói rằng quan hệ của cô và Triệu tiên sinh thân mật như thế thì cô lo lắng làm gì? Cho dù Triệu tiên sinh biết, cô cứ nói sự thật thì sao anh ấy có thể trách cô!

Nghe Chu Thiến thẳng thắn từ chối mình thì Tống Thiệu Vân tái mặt. Nếu thực sự như lời Chu Thiến nói thì cô ta đã chẳng sợ, nhưng vấn đề là bây giờ Hi Thành càng lúc càng khó nắm bắt. Cô ta càng lúc càng không chắc chắn. Cô có cảm giác, bề ngoài của Thiệu Lâm đã dần mất tác dụng. Nếu để Hi Thành biết cô nói những lời này trước mặt Thế Duy, quả thực không thể tưởng tượng nổi phản ứng của anh!

Tống Thiệu Vân còn định nói thêm gì đó nhưng giọng nói lạnh lùng của Triệu Hi Thành đã vang lên từ phía sau.

- Thế Duy, sao lại khóc? Nói xong đi về phía Thế Duy

Tống Thiệu Vân vội đứng lên, vẻ mặt có chút kích động, giờ cô ta chẳng có cách nào, chỉ muốn tách Triệu Hi Thành ra, cô giữ chặt tay Hi Thành nói:

- Hi Thành, cùng em đi qua bên kia đi

Triệu Hi Thành hất tay cô ta ra, cao giọng nói:

- Anh đang hỏi vì sao Thế Duy lại khóc

Nói xong quét mắt nhìn về phía Chu Thiến, trong mắt có chút bực bội

Chu Thiến đang nghĩ nên trả lời thế nào thì đột nhiên Thế Duy nhào vào lòng Hi Thành khóc nói:

- Cha ơi, cha không cần mẹ sao?

Triệu Hi Thành không hiểu ra sao, nhìn Chu Thiến:

- Là sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Hi Tuấn cũng đi đến bên Thế Duy an ủi cậu bé

Nên làm gì với kẻ xấu xa kia đây? Trước mặt Tống Thiệu Vân lại đi tố cáo cô ta? Hi Thành lúc này có lẽ sẽ giận cô ta nhưng khi anh tỉnh táo lại thì sao có thể có cái nhìn tốt về cô? Huống chi mình còn muốn tiếp cận với anh thêm. Nhưng không nói thì quá có lỗi với chính mình… cơ hội tốt thế này…. Có lẽ, Hi Thành sẽ chia tay cô ta cũng chưa biết chừng…

Chu Thiến có chút khó xử, cô cúi đầu, khẽ liếc nhìn Tống Thiệu Vân, tỏ vẻ biết mà không dám nói, như thế cũng đủ khiến người ta cảm thấy việc này có liên quan đến Tống Thiệu Vân.

Triệu Hi Thành thấy vẻ mặt của cô thì vội quay sang nhìn Tống Thiệu Vân, vẻ mặt lạnh như băng sương:

- Em đã nói gì với Thế Duy sao?

Mặt Tống Thiệu Vân tái mét, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thiến rồi lại quay đầu nhìn về phía Triệu Hi Thành đầy vẻ vô tội:

- Em có nói gì đâu, em chỉ nói chuyện phiếm với Chu tiểu thư thôi, Thế Duy lại đột nhiên khóc òa lên, chắc là thằng bé hiểu nhẩm em.

Thế Duy ngẩng đầu khỏi lòng Triệu Hi Thành chỉ vào Tống Thiệu Vân nói:

- Dì ấy nói muốn làm mẹ con, cha ơi, chẳng phải con có mẹ sao? Oa.. oa

Thế Duy khóc càng thêm đau lòng. Cho tới giờ, người của Triệu gia ai cũng nói với cậu rằng mẹ cậu bé xinh đẹp, tốt bụng cỡ nào. Cho nên dù Thế Duy ra đời đã mất mẹ thì trong lòng cậu bé, mẹ là thần thánh, không thể xâm phạm. Hiện giờ, người dì mà cậu bé không thích kia muốn làm mẹ cậu bé, cậu bé đột nhiên cảm thấy mẹ mình sẽ bị vứt bỏ, cho nên mới đau lòng như vậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.