Buổi tối, tắm cho Thế Duy xong, dỗ cậu bé lên giường ngủ, Chu Thiến thấy còn sớm mà cũng chẳng có tâm tình đọc sách nên đi xuống lầu, ra hoa viên tản bộ.
Ánh trăng như nước chiếu vào hậu hoa viên, chiếu lên lớp lá cây dày lấp loáng. Chu Thiến đi về phía lương đình, thưởng thức ánh trăng sáng, hương thơm cỏ cây, cảm thấy thật vui vẻ, thoải mái
Chu Thiến tựa vào cây cột sơn son, nhìn từng gốc cây ngọn cỏ trong hoa viên, hồi tưởng lại trước kia khi mình cùng Hi Thành ở đây nắm tay tản bộ, thì thầm nhỏ nhẹ, dịu dàng ôn nhu. Khi đó, ánh mắt anh nhìn cô còn dịu dàng hơn ánh trăng kia nhưng bây giờ… Chu Thiến thở dài, chỉ e còn lạnh hơn băng tuyết…
Không sao, Chu Thiến thầm tự cổ vũ mình. Giờ mới tiếp xúc được mấy ngày, chỉ cần ở chung lâu, tiếp xúc nhiều thì nhất định Hi Thành sẽ chú ý đến mình. Nhưng điều đáng mừng là, cô phát hiện Thế Duy là đứa trẻ ngoan, trước kia ngang bướng hoàn toàn là vì người lớn chiều hư, chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, kiên nhẫn giảng giải thì nhất định cậu bé sẽ thành đứa trẻ ai thấy cũng yêu. Chỉ mấy ngày thôi mà Thế Duy đã thay đổi rất nhiều rồi đó thôi
Bất kể cuối cùng Hi Thành có chấp nhận cô hay không, bất kể cô có thể trở lại bên Hi Thành và con hay không, lần này trở về Triệu gia tuyệt đối là đáng giá!
Đang nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ
Chu Thiến quay đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn chậm rãi hiện ra trước mắt, đến gần mới nhìn rõ đó là Triệu Hi Tuấn.
- Hi!
Chu Thiến nhẹ nhàng chào hỏi, khẽ mỉm cười.
Nghe thấy tiếng, Triệu Hi Tuấn ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ ở đây còn có người, thấy là Chu Thiến thì mỉm cười chào, anh bước tới ghế đá cẩm thạch mà ngồi bên cạnh Chu Thiến
- Muộn thế rồi còn chưa ngủ? Chu Thiến hỏi
- Ngủ suốt chiều nên giờ bị mất giấc, còn cô? Triệu Hi Thành hỏi lại
- Tôi cũng không ngủ được
- Sao thế? Có tâm sự? Thế Duy rất bướng bỉnh à?
Chu Thiến vội lắc đầu:
- Không đâu, Thế Duy ngoan lắm, tôi rất thích thằng bé
Đúng là có tâm sự chẳng qua nếu nói ra chỉ sợ anh sẽ sợ chết khiếp mất
- Cô và Thế Duy thật có duyên, Thế Duy chưa từng gần gũi với người ngoài nào như thế cả
- Có lẽ tôi có phép thuật. Chu Thiến nháy mắt tinh nghịch nói
Triệu Hi Tuấn cúi đầu cười, tóc trước trán khẽ lay động, mắt phượng lưu chuyển dưới ánh trăng. Anh ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, dưới ánh trăng, mái tóc cô bóng lên dưới ánh trăng, khuôn mặt biến mất trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời. Anh nhìn cô lẳng lặng cười, rõ ràng là ngũ quan bình thường nhưng vì nụ cười nhu hòa của cô mà lại có vẻ động lòng người vô cùng. Triệu Hi Tuấn hơi động tâm, vì sao lúc này Chu Thiến lại khiến anh có cảm giác đặc biệt quen thuộc vậy? Tình cảnh này như đã từng trải qua ở đâu rồi?
- Chu Thiến, chúng ta đã từng gặp chưa
Anh hỏi theo bản năng, có lẽ cô ấy mê ca nhạc sao?
Chu Thiến ngẩn ra, cẩn thận nghĩ, khối cơ thể này hẳn sẽ không gặp Hi Tuấn rồi cho nên lắc đầu:
- Không có, tôi đã gặp anh nhiều lần nhưng chắc chắn là anh chưa từng thấy tôi
Triệu Hi Tuấn nghĩ là cô nói chuyện thấy anh trong Thiệu Vân cho nên nghi hoặc gật đầu.
Triệu Hi Tuấn cười:
- Nhưng tôi lại thấy cô rất quen thuộc.
Lòng Chu Thiến khẽ động nhìn anh, rất quen thuộc? Hi Tuấn, cậu có thể tìm được bóng dáng Thiệu Lâm qua tôi không?
Hiển nhiên Triệu Hi Thành không đem chuyện này vào lòng, tùy tiện hỏi cô:
- Tôi thấy cô rất có cách dỗ dành trẻ con, cô là giáo viên mầm non sao?
- Không, tôi chỉ là rất thích trẻ con cho nên hay đọc sách về phương diện này
Chu Thiến nhìn thẳng vào anh:
- Trước kia tôi là stylist
- Stylist?
Triệu Hi Tuấn có chút chấn động, một lát sau, anh quay đầu nhìn ra phía trước:
- Trước kia tôi cũng có người bạn làm stylist, cô ấy là người rất tài hoa, đã từng mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui
Giọng anh thật nhẹ nhàng, giữa ban đêm yên tĩnh này như phủ thêm một tầng bi thương
Chu Thiến biết anh đang nhắc đến mình, nhìn vẻ mặt cô đơn của anh, Chu Thiến cũng rất khó chịu. Cô vẫn chỉ luôn lo lắng đến cảm xúc của Hi Thành và con nhưng không nghĩ đến những người bạn bên mình cũng sẽ rất đau lòng. Như Tiểu Mạt, như Tư Mẫn, như Hi Tuấn vậy. Cô đột nhiên cảm thấy kích động, hận không thể nói chuyện của mình cho rõ ràng nhưng lý trí của cô lại khắc chế lại, đây chưa phải lúc thích hợp. Cô tự nói với mình
Chu Thiến lặng lẽ vỗ vỗ vai anh:
- Cô ấy nhất định cũng rất vui vì có người bạn như anh
Triệu Hi Tuấn nhìn đôi bàn tay trên vai mình, đôi tay này không đẹp như đôi tay ấy nhưng vẫn mang đến cho anh sự ấm áp ngày nào
- Không, tôi chưa từng làm được gì cho cô ấy? Luôn luôn là cô ấy giúp đỡ, cổ vũ tôi, là lúc cô ấy cần giúp đỡ nhất thì tôi chỉ là kẻ bất lực, tôi không xứng là bạn của cô ấy
- Hi Tuấn, nếu hai người thực sự là bạn thì cô ấy nhất định sẽ không vui khi anh nói như vậy
Chu Thiến không nghĩ ngợi gì, buột miệng mà gọi tên anh, vừa nói xong đã thấy mình lỗ mãng nhưng thấy Hi Tuấn có vẻ không để ý thì mới yên lòng.
Triệu Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô:
- Cô nói đúng, chưa bao giờ cô ấy để ý xem mình phải trả giá bao nhiêu, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được báo đáp thế nào. Nếu cô ấy thấy tôi nói thế này, nhất định sẽ không vui
Nụ cười của anh có chút hoảng hốt, ánh mắt lại nhìn về nơi xa xắm như đang chìm đắm trong đoạn quá khứ nào đó.
Chu Thiến nhìn đồng hồ, bất tri bất giác cô đã ngồi ở đây hơn một tiếng, nên về nghỉ ngơi đi thôi. Cô đứng lên nói với Triệu Hi Tuấn:
- Triệu tiên sinh, ngại quá, mai tôi phải dậy sớm, Thế Duy và cha đi công viên, tôi phải chuẩn bị sớm. Tôi về nghỉ trước.
Triệu Hi Tuấn cũng đứng lên, bóng người cao lớn bao phủ lấy cô, lúc này Chu Thiến mới phát hiện mình chỉ cao đến bả vai anh thì buồn bực…
- Được, tôi cũng về phòng, cùng đi thôi.
Bọn họ sóng vai rời khỏi hoa viên, lúc tới gần đại sảnh, Triệu Hi Tuấn đột nhiên nói:
- Về sau cô cứ gọi tôi là Hi Tuấn đi. Bạn bè tôi đều gọi tôi như vậy, tôi thích nói chuyện phiếm với cô, tôi mong chúng ta có thể thành bạn bè.
Mặt Chu Thiến đỏ lên, hẳn là anh đã nghe thấy… Cô cười ngại ngùng nói:
- Tôi không quen gọi người khác là thiếu gia, cảm thấy như đang ở xã hội phong kiến vậy…
Triệu Hi Tuấn cười to, sau vỗ vỗ bả vai cô rồi đi vào.
Chu Thiến không biết là mình nói lại buồn cười như vậy, nhìn anh cười thoải mái như thế thì cảm thấy có chút lạ, lẩm bẩm đôi câu rồi cũng đi theo lên
Phòng của Hi Tuấn vẫn là ở tầng hai, lúc vào phòng còn vẫy tay với Chu Thiến. Chu Thiến cũng vẫy tay lại với anh mà mỉm cười. Nụ cười này vẫn đọng trên môi, mãi đến khi lên tầng ba, nhìn thấy Triệu Hi Thành đang tựa vào vách tượng, lạnh lùng nhìn cô thì nụ cười mới tắt lịm.