Con Chó Của Pavlov

Chương 35




Một đêm này rốt cuộc có mấy người được ngủ yên bình thì không ai biết được. Ngày hôm sau Chu Duệ Quân ở cổng đơn vị đợi Đổng Binh, anh ta là nhân viên trong tiệm Tưởng Tiệp, đến đưa điện thoại bị Chu Duệ Quân làm rơi.

"Tưởng Tiệp đâu? Sao không đích thân đến đưa?" Chu Duệ Quân nhận điện thoại.

"Chị Tưởng không vui." Đổng Binh đi xe máy đến, cởi mũ, nhai kẹo cao su cười: "Nói hôm qua chị ấy tốt bụng từ trong chăn dậy tiếp anh, kết quả anh không những không ngủ lại mà rơi di động cũng không chịu tự tới lấy, còn muốn chị ấy tự qua đưa cho anh, nằm mơ đi."

Chu Duệ Quân nhếch khóe môi: "Nóng như vậy à?"

"Anh Quân, anh nói thật đi, có phải anh gặp chuyện gì không? Trước kia thường xuyên đến báo danh ở chỗ chị Tưởng mà." Đổng Binh đụng đụng vai hắn: "Gần đây lại không thấy bóng dáng anh đâu, đừng nói chị Tưởng giận, bọn tôi nhìn vào mắt cũng thấy kì lạ. Thiên tiên nào làm anh kiềm chế lại rồi?"

Khuôn mặt Phương Duy chợt lóe lên trong đầu, ánh mắt Chu Duệ Quân trở nên nặng nề, không muốn nói thêm nữa. Hắn khoát tay: "Tôi vội đi làm, không nói chuyện nữa, cậu về chuyển lời cho Tưởng Tiệp, rảnh tôi sẽ tới."

Đổng Binh vỗ đùi: "Được! Câu này tôi thích chuyển!"

Chu Duệ Quân vào cơ quan, mọi người đều đã đến gần hết, đang cùng nhau chúc mừng một vị đồng nghiệp khi trước cùng cương vị đã được thăng chức. Chu Duệ Quân đứng ở phía ngoài đám người một lúc lâu, mặt không biểu cảm định đi về phía văn phòng. Mấy người giám đốc Thẩm ở cách đó mấy bước nhìn sang hắn, Chu Duệ Quân mới nhận ra, thái độ khác thường không thèm chào hỏi. Nhưng giám đốc Thẩm cũng không thèm để ý, chỉ cách đám người chộp lấy tay hắn, híp mắt cười.

Chu Duệ Quân nhìn mấy giây rồi đi ra ngoài, không quay đầu lại nhìn lấy một lần.

Phương Duy làm việc cũng không được suôn sẻ. Dù cậu muốn toàn thân toàn tâm nhào vào công việc nhưng vẫn phạm sai lầm trong lúc rối loạn, mấy ngày liên tiếp không làm xong việc mà còn phản tác dụng. Lần này phạm sai lầm khá lớn nên khi tan làm cậu được trực tiếp gọi đến văn phòng lãnh đạo. Tổng giám đốc của công ty là một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, khi giáo huấn không giận mà tự uy. Phương Duy vào công ty nhờ vào quan hệ, lúc đó khi nào giám đốc nhìn thấy cậu cũng cười tủm tỉm, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.

"Cậu có biết sai lầm của cậu làm cho công ty tổn thất bao nhiêu không?"

Phương Duy cúi đầu: "Xin lỗi."

"Tôi không muốn nghe câu này."

Phương Duy kêu lên: "Chú Nhiếp, cháu..."

Nhiếp Chi Thành lắc đầu: "Bây giờ đang ở trong công ty, chúng ta là cấp trên cấp dưới."

Trong lòng Phương Duy run lên: "Giám đốc Nhiếp."

"Không thể cứ ỷ mình vào công ty vì quan hệ được, cứ lười biếng như thế này, công ty chúng ta cũng có các quy tắc và quy định riêng. Cậu cũng đã tới được mấy tháng, sao vẫn phạm sai lầm cấp thấp này?" Nhiếp Chi Thành giáo huấn.

Phương duy có miệng khó cãi, cúi đầu xuống không nói gì.

Cánh cửa bị gõ, Đàm Tây Nguyên bước vào: "Giám đốc Nhiếp, anh tìm tôi..."

"Đúng rồi đó, để cậu nhìn xem học trò do cậu dạy đã phạm sai lầm gì?" Nhiếp Chi Thành ném kế hoạch ra trước mặt anh.

Đàm Tây Nguyên mím môi: "Xin lỗi giám đốc Nhiếp, tôi sẽ cố hết sức cứu vãn..."

"Tiểu Đàm, công ty không phải là để cho các cậu lấy ra luyện đề sửa sai." Nhiếp Chi Thành nghiêm nghị ngắt lời anh.

Nhiếp Chi Thành trước giờ luôn là một người khẩu phật tâm xà, hiếm khi bày ra vẻ mặt khó coi, lúc này lại cho mọi người thấy tất cả, Đàm Tây Nguyên rơi vào im lặng. Phương Duy nghe ra được mấu chốt, không nhịn được nói: "Đây là lỗi của tôi, không liên quan gì đến anh Đàm."

"Không liên quan?" Nhiếp Chi Thành dựa vào ghế, chỉ vào tài liệu trên bàn. "Chữ ký trên này cũng không chỉ có của mình cậu."

"Chuyện đó..."

"Phương Duy." Đàm Tây Nguyên kéo tay cậu, khẽ lắc đầu ra hiệu cậu đừng nói nữa.

Hai người rời khỏi văn phòng giám đốc, Phương Duy ủ rũ: "Anh Đàm, xin lỗi, em làm anh bị liên lụy..."

Đàm Tây Nguyên lắc đầu: "Không có gì."

"Chú Nhiếp có ý gì? Trước đây chú ấy không như thế..." Tâm trạng Phương Duy sa sút.

Đàm Tây Nguyên nói đùa: "Có thể là gần đây tâm trạng ông ấy không tốt, vừa lúc ra tay với em và anh."

Phương Duy nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên hiểu ra: "Có phải vì bố mẹ của em không?"

Vậy thì lần làm khó dễ này đến cũng quá muộn rồi.

Đàm Tây Nguyên không nói gì, nghĩa là ngầm thừa nhận. Các bánh răng trong đầu Phương Duy chậm rãi chuyển động: "Thật sự là bố mẹ em...? Sao bây giờ mới?"

"Trước đó đã có mấy lần, bị anh chặn lại, lần này không chặn được..." Đàm Tây Nguyên nói sự thật: "Xin lỗi."

Phương Duy nhanh chóng lắc đầu, nhất thời sợ hãi: "Không, không, em phải xin lỗi mới đúng. Cảm ơn anh Đàm... Em, thật sự không biết chuyện này."

Trước đó cậu chỉ lo yêu đương, không quan tâm đ ến thế giới bên ngoài, càng không nhìn ra có người đã chặn nhiều nguy hiểm cho cậu như vậy.

Đàm Tây Nguyên vỗ vỗ cậu, mỉm cười dịu dàng: "Dù sao đi nữa cũng là do anh dạy ra, anh có thể không che chở nhiều một chút à?"

Phương Duy nghẹn lời, thật lâu mới nói: "Cảm ơn anh."

"Đừng nói mấy chuyện này nữa." Đàm Tây Nguyên đi trước về phía văn phòng. "Hai ngày nay anh đã xem nhà giúp em, lát nữa sẽ gửi cho em địa chỉ. Em tự đi xem được không? Hay là anh đi cùng?"

Phương Duy đuổi theo sau, nhìn bóng lưng Đàm Tây Nguyên, đột nhiên dừng lại: "Anh Đàm, em sẽ từ chức."

Đàm Tây Nguyên dừng bước, xoay người lại: "Sao thế?"

"Khi nãy em hiểu ý của giám đốc Nhiếp, ông ta muốn làm khó dễ em nhưng chuyện này không liên quan tới anh." Phương Duy miễn cưỡng cười: "Em tiếp tục ở lại đây sẽ mang lại nhiều phiền phức cho anh... Dù, dù hình như là em đã mang đến rất nhiều."

"Em đừng nghĩ nhiều..." Đàm Tây Nguyên nói.

Phương Duy kiên trì lắc đầu.

"Hay là..." Đàm Tây Nguyên do dự: "Em nói với bố mẹ là em chia tay rồi, đừng làm khó dễ em nữa..."

Được rồi, đây căn bản không phải là một ý hay, bản thân Đàm Tây Nguyên nói ra cũng không hề hùng hồn chút nào. Quả nhiên Phương Duy lắc đầu: "Không liên quan đến những chuyện này, với lại đúng là em đã phạm sai lầm trong công việc."

Phương Duy mới cảm nhận được không có sự che chở của gia tộc thì cậu không có chút năng lực nào, chỉ có thể mặc người sắp xếp, còn liên lụy người khác. Cậu không thể làm tiếp công việc do bố mẹ mang tới này được nữa.

Đàm Tây Nguyên thở ra, cuộc sống gần đây của anh cũng là một mớ hỗn độn. Trang Việt đã nhiều ngày không nói chuyện với anh, cuối cùng cũng không đi học đại học A mà báo danh đại học C. Đàm Tây Nguyên không biết điều này rốt cuộc là tốt hay là xấu, anh không có thời gian để nghĩ về nó.

"Vậy cũng phải đợi thêm mấy ngày, ít nhất phải đợi em tìm thấy nhà hoặc công việc mới đã." Đàm Tây Nguyên thuyết phục.

Phương Duy gật đầu. Trong cuộc đời cậu chưa từng có giờ khắc nào mà cậu cảm ơn một người nhiều như lúc này. Nếu không có Đàm Tây Nguyên, cậu thực sự không biết phải làm gì. Rõ ràng khi trước cậu muốn trốn thoát khỏi sự chăm sóc và giúp đỡ của cha mẹ mình, nhưng bây giờ cậu lại đang ỷ lại rất nhiều vào sự trợ giúp của Đàm Tây Nguyên. Từ trước tới nay cậu vốn không phải là có người có khả năng quyết đoán cao, cộng thêm sự đả kích của Chu Duệ Quân đã làm cho cậu hoàn toàn bị đánh bại.

Không thể gục ngã, quyết không thể. Phương Duy ngẩng đầu lên hít vào, kiên trì hơn chút nữa là ổn.

Đàm Tây Nguyên làm việc rất nhanh, chưa được mấy ngày đã tìm được căn nhà thích hợp, nhưng Phương Duy không có đủ tiền để trả cọc, cuối cùng vẫn là Đàm Tây Nguyên giúp cậu ứng trước, anh nói cậu đừng vội, tìm một nơi chuyển vào trước là chuyện cần thiết nhất.

"Với lại anh còn nợ em mấy chục vạn mà."

Phương Duy trước giờ không có khái niệm gì liên quan tới tiền bạc, chi tiêu cũng không nhớ kĩ, lúc này cậu mới nhớ ra trước đó bố dượng của anh Đàm làm phẫu thuật, cậu thật sự đã cho anh mượn một khoản tiền, chỉ là bây giờ tra cứu kĩ lại thì đó hẳn là tiền của bố mẹ cậu. Vừa nghĩ rằng quan hệ giữa mình với người nhà rất có thể sẽ bị cắt đứt sau khi mình hai mươi tuổi, cậu không khỏi nhớ lại mấy năm qua bố mẹ Phương yêu thương mình vô điều kiện như thế này, nhưng rất nhanh, cậu lại nhớ tới sự ép buộc dưới những yêu thương đó, còn hãm hại người khác...

Phương Duy hất đầu, không còn sức lực suy nghĩ những chuyện này nữa: "Em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh, đã có công ty gọi em đi phỏng vấn rồi."

Đàm Tây Nguyên nói không vội. Nhưng Phương Duy lần đầu tiên trải nghiệm sự bất lực dưới "cường quyền", trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi công ty này.

Thứ ba là một ngày trời nắng. Buổi chiều nắng rất lớn, chiếu vào một nửa mặt đất phòng chơi bi-a. Trong không khí tung bay, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ bé bằng mắt thường, bên trong truyền đến tiếng cười đứt quãng.

Tầng tiếp theo của nhà máy sửa chữa của Tưởng Tiệp có một nửa là nhà để xe, được cô sửa thành phòng chơi bi-a. Bình thường có khá ít người tới, hầu hết bạn bè đến chơi. Khi Chu Duệ Quân bước vào, Tưởng Tiệp đang chơi bi -a với một cậu bé. Bầu không khí khá mờ ám. Cô luôn có thủ đoạn nào đó, chọc cho cậu bé kia đỏ mặt tới tận mang tai.

"Sao anh lại tới đây?" Tưởng Tiệp nhìn thấy hắn, cơ thể đang dựa trên bàn bi-a duỗi thẳng dậy.

Chu Duệ Quân liếc nhìn họ, thuận tay cầm một cây cơ lên quơ, ngoài miệng nói: "Tới chơi một lúc."

Tưởng Tiệp hơi hạ mắt xuống, nói với cậu bé bên cạnh: "Không đúng lúc rồi, bạn chị tới, hôm nay không mời em ăn cơm được, hôm khác nhé."

Cậu bé quơ hai tay: "Không sao đâu không sao đâu."

Tưởng Tiệp lại nói chuyện với cậu một lát, sau đó quay mặt sang Chu Duệ Quân: "Anh chơi trước đi, em tiễn cậu ấy đã."

Cậu bé rất lịch sự, gật đầu với Chu Duệ Quân. Lúc này Chu Duệ Quân mới nhìn cậu một chút, vẻ bề ngoài ngây ngô, mặc áo sơ mi quần jeans bình thường, quần jean thông thường, chắc là một sinh viên đại học ở gần đó.

Tưởng Tiệp tiễn cậu lên xe rồi mới quay trở lại phòng bi-a. Có một vài vị khách đang chơi bên trong. Chu Duệ Quân đang ngồi trên cái ghế bên cạnh hút thuốc, thấy cô quay lại, hắn ngước mắt lên từ làn khói, hỏi: "Quấy rầy em à?"

Tưởng Tiệp cười, nửa thật nửa giả trả lời: "Chỉ cần anh chịu đến thì quấy rầy em bao nhiêu lần cũng được."

Chu Duệ Quân biết Tưởng Tiệp có những người khác ngoài hắn, nhưng chỉ là chuyện râu ria. Bọn họ chỉ có mối quan hệ lên giường với nhau, còn lại đều không liên quan gì. Nghe vậy, hắn nở nụ cười: "Lần sau khi đến anh sẽ báo trước, có việc thì em thông báo."

Lời này của hắn khá ân cần, nhưng nụ cười ở khóe miệng Tưởng Tiệp lại cứng lại trong giây lát. Sao mà cô không hiểu được, vì không yêu nên mới có thể hào phòng. Tưởng Tiệp nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, vươn tay ra đoạt lấy điếu thuốc trong miệng đối phương: "Được rồi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm em vậy?"

"Không phải em nói lâu rồi anh không tới à?"

"Ồ, bây giờ em tiện miệng nói một câu cũng có tác dụng như thế à."

Chu Duệ Quân bóp tắt thuốc lá, không nói chuyện. Tưởng Tiệp liếc hắn hai lần, khói tan đi mới nhìn thấy màu xanh ở dưới mắt và cằm hắn: "Sao râu cũng không cạo mà ra ngoài rồi?" Tưởng Tiệp đưa tay ra chạm vào cằm hắn, nhìn đồng hồ trên tường, nghĩ: "Đúng rồi, hôm nay không phải thứ ba à, sao anh không đi làm?"

Chu Duệ Quân hất tay cô ra, nửa chừng lại bắt lấy, hỏi một câu không liên quan: "Tối có nấu cơm không?"

Tưởng Tiệp biết trong lòng hắn có chuyện không muốn nói ra, liền quan tâm thuận theo hắn, sẵn giọng: "Lại tới chỗ em ăn uống chùa."

Ăn uống cũng không chỉ đồ ăn, mà còn có thứ khác nữa.

Màn đêm rơi xuống, đèn trong phòng ngủ được bật lên. Sau khi tắm, Tưởng Tiệp khoác áo choàng vào rồi đi ra. Chu Duệ Quân đang nhìn vào điện thoại di động nên không nhận ra cô đã ra ngoài. Tưởng Tiệp nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc lâu rồi hỏi: "Đến chỗ em nửa ngày rồi mà sao điện thoại chưa vang tiếng nào."

Chu Duệ Quân ngước nhìn cô, tắt điện thoại: "Vang cái gì?"

"Sao hôm nay cậu bạn kia của anh không kiểm tra công việc nữa?" Tưởng Tiệp cong môi cười.

Chu Duệ Quân ném điện thoại sang một bên: "Chia tay lâu rồi."

Giọng hắn không lớn, cộng thêm tivi ồn ào nên một lát sau Tưởng Tiệp mới nghe rõ, không khỏi xùy một tiếng: "Chẳng trách có thời gian đến tìm em."

Chu Duệ Quân nói: "Tìm em thì liên quan gì đến cậu ta?"

"Anh ở với cậu ta lâu như vậy cũng không tới tìm em một lần." Tưởng Tiệp nghịch móng tay của mình, hờ hững hỏi: "Sao đột nhiên chia tay rồi?"

Chu Duệ Quân rõ ràng không muốn trả lời, sắc mặt hắn trở nên nặng nề: "Anh tìm em không phải để nói chuyện này."

Tưởng Tiệp dừng lại, vươn tay ra cuốn lấy cổ Chu Duệ Quân, nằm trên người hắn hà hơi như lan: "Được rồi, không nói nữa."

Ánh đèn đột nhiên biến mất, bóng tối và d*c vọng cùng nhau ập tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.