Con Chó Của Pavlov

Chương 33




"Năm đó không phải hắn đẩy cậu xuống lầu à?" Tạ Hành cố gắng nhớ lại: "Cậu lăn từ trên cầu thang xuống, hôn mê rất lâu, còn gãy xương chân..."

Quả bóng tennis màu xanh lá lăn vào trong góc, trong tay Phương Duy trống rỗng, không hiểu: "Là sao?"

Tạ Hành nghi ngờ nhìn cậu: "Hồi năm lớp mười hai cậu ngã cầu thang, hôn mê bất tỉnh, đi nước ngoài trị, cậu quên rồi à?"

Phương Duy cũng nghi hoặc nhìn hắn, không chắc chắn nói: "Tớ còn nhớ, nhưng lần đó do tớ lỡ tự ngã..."

Nhớ lại chuyện cũ khó tránh khỏi sẽ lẫn lộn, Tạ Hành đột nhiên nhớ ra mọi chuyện, lập tức che trán giấu diếm: "Không không không, tớ hiểu lầm rồi."

Ánh mắt Phương Duy tối sầm lại: "Hiểu lầm cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?"

Tạ Hành định lừa cho qua, nhưng Phương Duy nghe thấy có gì đó không ổn, bèn truy vấn ngọn nguồn. Tạ Hành vò đầu bứt tóc, nói: "Khi đó Trương Thành Dương, cậu còn nhớ người này không, một người rất cao trong lớp mình, đội trưởng đội bóng rổ trường mình, nói nhìn thấy Chu, Chu cái gì đó đẩy cậu..."

"Không, anh ấy không đẩy tớ." Phương Duy không hề biết năm đó đã có sự hiểu lầm như vậy: "Tớ ở trên lầu nói chuyện với Chu Duệ Quân, anh ấy cũng không đẩy tớ..."

Hắn không đẩy, mà chỉ sốt ruột giơ tay lên, còn Phương Duy lui về phía sau một bước, ngã xuống cầu thang.

"Lúc ấy tên Trương Thành Dương kia nói cậu ta nhìn thấy Chu Duệ Quân đẩy cậu."

Phương Duy đột nhiên lớn tiếng phản bác: "Không phải!"

"Không phải thì thôi." Tạ Hành xua tay.

Phương Duy sững sờ trước tin tức đột ngột và chậm trễ này, không tin được nói: "Sao mọi người lại cho rằng anh ấy đẩy tớ? Không thể nào."

Tạ Hành nói: "Yên tâm đi, không phải hiểu lầm gì lớn đâu..."

"Không." Phương Duy đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, hung hăng hỏi: "Sau đó anh ấy đã bỏ học, chuyện này có liên quan không?"

Tạ Hành đảo mắt, Phương Duy đã quen biết hắn nhiều năm, biết đây là dấu hiệu hắn sắp bịa chuyện liền nắm lấy cánh tay hắn, nắm rất chặt, đến mức lộ ra cả nếp nhăn: "Nói thật đi!"

Cậu hiếm khi tỏ ra mạnh mẽ như vậy, ngay cả Tạ Hành cũng kinh ngạc: "Cũng hơi liên quan. Mọi người đều cho rằng là cậu ta đẩy cậu, mẹ nuôi cũng cho là như vậy. Lúc đó trường học đều nghĩ nhân cách của Chu, Chu gì đó có vấn đề..."

Phương Duy được hắn xác nhận, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, bờ môi run run mấy lần, lặp đi lặp lại một câu: "Không phải như vậy mà..."

"Thực ra mọi người cũng không làm gì cả. Nguyên nhân chính là do nhà trường nghe đồn rằng cậu ta có nhân phẩm không tốt nên yêu cầu cậu ta thôi học."

"Vậy tại sao không có ai nói gì với tớ? Từ khi tớ trở lại trường học cũng không có ai nhắc tới?"

Tạ Hành ngẩn ra, Phương Duy nắm lấy sơ hở, cả giận nói: "Cậu còn có chuyện gì chưa nói ra đúng không?"

"Ài." Tạ Hành thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, là Chu..." Hắn vẫn chưa nhớ được tên: "Ngày đó khi Chu gì đó bỏ học, Trương Thành Dương nói thật ra hôm đó cậu ta thấy rất rõ Chu không đẩy cậu, nhưng cậu ta không thích Chu nên nói dối, không ngờ mọi người đều tin."

Ngày hôm đó Chu Duệ Quân nghỉ học, bố mẹ hắn cũng đến làm ầm ĩ lên, một đôi nam nữ trung niên khóc lóc om sòm, trở thành một cảnh tượng đặc sắc trong khuôn viên trường, rất nhiều học sinh xúm lại xì xào bàn tán. Trương Thành Dương cũng ở đó, cười rất tươi, nhìn Chu Duệ Quân đang lặng lẽ cúi đầu đứng ở giữa đám đông, nói: "Thật ra nó không đẩy Phương Duy."

Tạ Hành đứng ở bên cạnh cậu ta, nghe thấy rõ ràng nhất: "Cái gì?"

Trương Thành Dương vừa nói vừa cười, bả vai run lên: "Nó không đẩy Phương Duy, tao nói dối thôi, không ngờ mọi người đều tin."

Phương Duy nhéo lòng bàn tay mình, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng không là gì so với đau đớn trong lòng cậu: "Thì ra các cậu đều biết, các cậu đều biết các cậu đã sai với anh ấy nhưng không ai đứng lên?!"

Tạ Hành li3m li3m đôi môi khô khốc: "Khi đó mọi người đều không thích cậu ta lắm, cho nên..."

Phương Duy đấm vào cánh tay hắn: "Sao các cậu có thể như vậy!"

Tạ Hành nắm lấy tay cậu: "Được rồi, chuyện đã qua rồi, mấu chốt là hiện tại vì sao cậu ta lại yêu cậu? Nhất định là có ác ý, khi đó, khi đó..."

"Lúc đó còn có chuyện gì?" Phương Duy cảm thấy hiện tại cậu có nghe thấy chuyện gì cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.

"Lúc đó có lời đồn sau khi cậu tỉnh lại còn làm chứng là cậu ta đẩy cậu." Tạ Hành vò mẻ không sợ nứt, nói hết ra: "Tuy tớ biết cậu luôn hôn mê nhưng tất cả mọi người đều tin, chắc cậu ta cũng tin rồi. Vậy nên bây giờ cậu ta yêu cậu nhất định là vì âm mưu gì đó! Lừa tiền lừa sắc vân vân!"

Phương Duy kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng, Tạ Hành lay cậu: "Phương Phương, cậu ta nhất định có ác ý, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ phải hỏi cho kỹ, cậu đừng mắc lừa..."

"Tránh ra!" Phương Duy hất tay ra: "Tớ tự biết, không cần cậu quan tâm."

"Này, sao lại tức giận?"

Phương Duy không thể tiêu hóa nhiều như vậy, trời đất như đã thay đổi, sự thật trở thành một lời nói dối, lời nói dối lại trở thành sự thật. Tạ Hành vẫn đang lảm nhảm bên tai nhưng Phương Duy lại không nghe được từ nào, cậu liên tục vẫy tay, chạy trốn, cố gắng thoát khỏi giọng nói làm cho cậu khó chịu và cái gọi là sự thật.

"Phương Duy, Phương Duy, cậu đi đâu vậy? Trời còn đang mưa!" Tạ Hành đuổi theo cậu, trong cơn mưa nặng hạt, Phương Duy vẫy gọi một chiếc taxi rồi biến mất trong màn mưa vô tận.

Sự hỗn loạn kéo dài cuối cùng cũng bị phá vỡ, trái tim của Phương Duy giờ là một mớ hỗn độn, nhưng đầu óc cậu thì hiếm khi tỉnh táo. Cậu không nhớ mình về nhà bằng cách nào, khi tỉnh lại, trên tay cậu đang cầm một lọ thuốc. Đó là thuốc đau đầu mà của Chu Duệ Quân mà cậu đã uống cách đây không lâu.

Nhưng thuốc đau đầu không chữa được cơn đau đầu, ngược lại còn mang đến cảm giác thèm khát khó chịu suốt đêm.

"Cầm thuốc này làm gì?" Cậu tự hỏi mình.

Dù tên đã trên dây, Chu Duệ Quân cũng luôn phải đi tắm trước, mỗi lần trước khi làm đều có một khoảng thời gian một hai phút trống rỗng...

Tạ Hành nói Chu Duệ Quân bỏ học vì hắn đẩy cậu, rõ ràng là không phải, nhưng mọi người đều cho là như vậy, nên có lẽ Chu Duệ Quân cũng nghĩ như vậy.

Vậy thì việc sau khi gặp lại cậu theo đuổi hắn đối với hắn là gì? Chân tướng của việc quen nhau yêu nhau trong thời gian dài là gì? Là một lời nói dối khác sao?

Phương Duy gần như bị trí tưởng tượng của mình làm cho phát điên. Tay cậu khẽ run, cầm lọ thuốc lên rồi buông xuống, còn chưa đặt xuống thì lại thình lình cầm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu chợt nhớ mình có một người bạn lâu ngày không gặp, cậu ấy mở một phòng khám tư nhân ở trung tâm thành phố, gia đình giàu có quyền thế nên trang thiết bị máy móc rất tân tiến, kiểm tra một viên thuốc không khó.

Từ Giang Thiên cầm viên thuốc nhìn hồi lâu mà vẫn không xác định được, liền nói: "Nếu không vội thì chờ tớ hai phút."

Phương Duy không ngờ rằng cậu thật sự đã đi tìm Từ Giang Thiên, mỉm cười đồng ý.

Quá trình chờ đợi rất dài, mấy lần cậu muốn rời đi nhưng chân lại như đã cắm rễ, không nhúc nhích được. Khi cánh cửa trước mặt bị đẩy ra, cậu đột ngột đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Từ Giang Thiên không biết tại sao cậu lại căng thẳng, bèn cười nói: "Không phải thuốc gì hại người đâu, đừng sợ."

Phương Duy muốn cười nhưng không cười nổi, Từ Giang Thiên vỗ vai cậu, nói với giọng điệu không đứng đắn: "Cô gái nào đưa cho cậu cái này? Không phải là lên xe trước rồi mua vé xe bổ sung sau, muốn làm phu nhân của cậu ba nhà họ Phương chứ?"

Phương Duy vẫn không hiểu ra sao, đầu óc cậu không xoay chuyển được, không biết ý tứ của Từ Giang Thiên. Giang Thiên lại đi tới, trả thuốc cho cậu, nhẹ giọng trêu chọc: "Cậu nên nhờ bọn Tạ Hành phân biệt giúp cậu, người nào hay chơi là nhận ra được ngay. Trợ hứng thôi, không gây tổn thương gì."

"Trợ hứng?" Phương Duy ngước mắt nhìn cậu ta, lại thấp giọng nói.

Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi nóng ẩm, viên thuốc đã bắt đầu nóng chảy ra, dính vào da thịt như sắp bốc cháy. Bên ngoài cửa sổ là mưa bão, cần gạt nước di chuyển máy móc.

"Đến rồi cậu ơi." Sau khi đỗ xe, tài xế taxi nhắc nhở.

"À, ồ. Cảm ơn." Phương Duy lấy lại tinh thần, mở cửa bước ra ngoài.

"Này, cậu chưa đưa tiền?" Tài xế xe taxi hét qua cửa sổ.

Cơn mưa nặng hạt trút xuống người cậu, Phương Duy xoay người trong cơn mưa, đôi mắt sũng nước không có tinh thần: "Xin lỗi, tôi quên mất." Cậu vội vàng đi tới xe trả tiền, nhưng lại không để ý có xe máy đi qua, suýt chút nữa là bị đâm. Chủ nhân của chiếc xe máy nóng tính, mắng hai câu khó nghe.

Phương Duy không để ý, trả tiền xe rồi về nhà, thuốc trong tay cậu đã biến thành bột nước, giống như một đống dòi ghê tởm bám vào lòng bàn tay.

Bây giờ đã là bảy giờ tối, Chu Duệ Quân tan làm cũng không về nhà luôn. Phương Duy rửa tay rất nhiều lần, cho đến khi da đỏ ửng đau nhức mới dừng lại. Đèn trong nhà không bật, thi thoảng có tia sét đánh xuống làm sáng lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, cậu cầm di động bấm gọi.

Chu Duệ Quân nói hắn đang ăn tối với đồng nghiệp, tối nay sẽ về. Phương Duy mở miệng, thật lâu sau mới nói: "Khi nào thì anh về?"

"Tôi ăn tối với đồng nghiệp, sẽ hơi muộn."

Phương Duy không cúp điện thoại, cậu nắm chặt nó trong tay: "Về sớm chút nhé, em muốn cho anh xem cái này."

Bên kia không tỏ vẻ mong chờ gì, nói "Biết rồi" qua loa rồi trực tiếp cúp điện thoại. Tiếng "tút tút" biến mất, Phương Duy cảm thấy lạnh thấu xương, cuộn tròn trên ghế sô pha một lúc lâu không cử động.

Sau một lát, toàn thân lạnh cứng, cậu mở điện thoại ra bấm lần nữa, lần này đợi một lúc mới có người trả lời. Phương Duy há miệng, chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nữ nói "A lô".

Giống như là phản xạ đầu gối, cậu lập tức nhận ra Tưởng Tiệp, hít thở không thông, lập tức cúp điện thoại.

*Phản xạ đầu gối là cái này nha: https://loigiaihay.com/ngoi-tren-ghe-de-thong-chan-xuong-lay-bua-y-te-bua-cao-su-go-nhe-vao-gan-xuong-banh-che-thay-co-hien-tuong-gi-xay-ra-c67a32585.html

Tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, trong lòng buồn bực đến mức không thở nổi. Lần này cậu có cảm giác như mình đã đợi rất lâu, cho đến khi trời tối hẳn và cơn mưa cũng đã dần tạnh. Toàn thân Phương Duy không nóng, cậu cuộn tròn bất động trên sô pha. Cuối cùng, cậu cũng nghe thấy tiếng mở cửa sột soạt trong bóng tối, mùi rượu lập tức tràn ngập căn phòng, Chu Duệ Quân về muộn, lúc này đang vừa thay giày vừa bật đèn ở cửa ra vào.

"Anh về rồi à?" Phương Duy hỏi.

Chu Duệ Quân buông chìa khóa, đi vào nhà, nhìn thấy đồ ăn nguội lạnh trên bàn thì hỏi: "Em không ăn cơm à?"

"Em không muốn ăn."

Chu Duệ Quân tưởng cậu lại bị bệnh thiếu gia, chê không ăn được đồ ăn mang đi. "Vậy em đừng đặt nữa, lãng phí tiền bạc."

Sau khi sống chung, Chu Duệ Quân giao một phần tiền lương của mình cho Phương Duy, cậu chủ nhỏ tiêu tiền không kiểm soát, hơi không để ý một chút là rỗng túi.

"Một bữa ăn cũng không tốn bao nhiêu. Đúng rồi, sao vừa rồi anh không nghe điện thoại?"

Chu Duệ Quân ấn thái dương, sau đó sờ sờ túi áo: "Lúc quay về anh để quên trên xe đồng nghiệp."

Ánh mắt Phương Duy tối sầm lại "Ồ" một tiếng.

Chu Duệ Quân uống nhiều quá, tai không rõ mắt không rõ nên không phát hiện ra cậu có gì không ổn, cởi cà vạt ngồi xuống bên cạnh cậu. Đột nhiên, Phương Duy giống như một con chim sợ hãi nhảy dựng lên, tránh sang một bên, Chu Duệ Quân không thèm để ý, cầm lấy điều khiển từ xa, vặn nhỏ âm lượng TV một chút: "Đau đầu." Ánh mắt hắn dừng lại ở cái hộp trên bàn trà: "Đây là cái gì?"

Đó là chuyển phát nhanh mà Phương Duy lấy từ phòng bảo vệ, được đặt trên bàn không mở ra. Phương Duy li3m đôi môi khô khốc, trái cổ nhấp nhô hai lần mới nói: "Quà cho anh."

Chu Duệ Quân nghi ngờ liếc nhìn cậu, hắn uống nhiều nên động tác chậm chạp, hồi lâu mới mở được hộp, bên trong là một mô hình được làm rất công phu. Khi nhìn thấy nó, đầu tiên hắn cười một tiếng, rồi mới cầm lấy lắc lắc: "Tặng thứ này sao?"

"Anh không thích à?" Phương Duy mang theo chút mong đợi cuối cùng nhìn hắn.

"Em nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?" Chu Duệ Quân cau mày.

"Anh không thích à?" Lông mi Phương Duy giật giật, hỏi cùng một câu.

"Thích gì? Thích em lãng phí tiền của tôi hả?" Chu Duệ Quân tùy ý ném đi.

Mô hình bị ném một tiếng xuống đất, trái tim của Phương Duy cũng chùng xuống theo âm thanh đó: "Em mua cái này bằng tiền của mình."

"Ồ, vậy à?" Chu Duệ Quân nói qua loa: "Nửa cuối tháng rồi mà em còn được phát lương à?"

Phương Duy muốn đứng dậy nhặt mô hình lên, vào lúc đụng phải kim loại lạnh lẽo trong hốc mắt bỗng tuôn ra một luồng khí nóng, cậu nghẹn ngào: "Anh không thấy khi trước em tăng ca cả đêm, không thấy tấm lòng muốn chuẩn bị quà của em à?"

Chu Duệ Quân mở mắt ra, Phương Duy nhặt mô hình, ném vào vách tường, một tiếng vang lớn vang lên: "Em làm gì anh cũng không thích, anh cũng cảm thấy sai hết, đúng không? Tặng quà cho anh anh cũng không vui, muốn anh vui mà chỉ đổi được mấy câu nói ác ý của anh."

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu lớn tiếng như vậy, Chu Duệ Quân không khỏi giật mình: "Em nổi giận cái gì?"

Phương Duy siết chặt hai tay, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng đều nghẹn ở cổ họng, chỉ biết thở hổn hển. Chu Duệ Quân nhìn cậu, hai người thật lâu không nói gì, cuối cùng Chu Duệ Quân không kiên nhẫn đi vào phòng ngủ tắm rửa.

Cùng với tiếng nước chảy róc rách, Phương Duy ngồi một mình trên sô pha, nghi hoặc cùng sợ hãi giống như sợi tơ sền sệt, quấn chặt lấy cậu. Mô hình bị hỏng nằm rải rác trên sàn, các cạnh sắc nhọn như muốn đâm xuyên qua cậu, ánh sáng quá chói khiến cậu hoảng sợ. Cậu vội vàng tắt đèn, khi bóng tối bao trùm lấy mình, cậu cảm thấy một cảm giác an toàn khó tả đến mức làm cậu suýt rơi nước mắt.

Quá mệt mỏi, trong cơn buồn ngủ mơ màng Phương Duy cảm thấy vừa khô vừa nóng, cậu há miệng muốn thở, nhưng miệng và mũi đều bị chặn lại, giống như người sắp chết đuối, tứ chi giãy giụa, nhưng lại bị đ è xuống. Tất cả đều rất nặng rất nặng, rất ngạt thở... Trong bóng tối dày đặc, một người nồng nặc mùi rượu và nước súc miệng đè lên người cậu, đầu lưỡi len vào sâu trong họng cậu, đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Phương Duy nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời như dã thú. Cậu bình tĩnh nhìn trong khi bàn tay nóng rực trên người từ ngực trượt xuống bụng.

D ái tai bị li3m, hơi thở nóng ẩm làm Phương Duy nóng bừng, rất nhanh sau đó cậu phản ứng lại. Cậu giơ tay lên muốn ôm Chu Duệ Quân, lại cảm thấy thứ kia của đối phương đang dần nóng lên giữa lúc hai người đang ma sát...

Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay tuôn ra những thứ màu trắng, nhớp nháp, cảm giác đó như lan tràn đến cổ họng...

"Shh." Chu Duệ Quân đột nhiên bị hất xuống đất, nửa người dưới bị cong đầu gối đạp một cái. Vẻ mặt hắn đau đớn vặn vẹo, còn chưa kịp nổi giận đã thấy kẻ đầu têu lảo đảo đi về phía thùng rác, nôn từng đợt.

Chu Duệ Quân âm thầm dịu cảm xúc lại rồi mới chầm chậm đi qua, đá đá vào lưng Phương Duy: "Em đang làm gì đấy?"

Phương Duy vẫn đang nôn như thể muốn nôn ra tất cả nội tạng của mình, hơi nước tích tụ trong mắt cậu. Chu Duệ Quân nghiêng đầu cười cười, lại đá một cái, lần này hắn không khống chế được sức lực, Phương Duy suýt chút nữa bị đá ngã, Chu Duệ Quân không chút lưu tình, chỉ trịch thượng hỏi: "Sao thế? Buồn nôn tôi à?"

Phương Duy chậm rãi ngẩng đầu lên, một nửa khuôn mặt sáng ngời, một nửa còn lại ẩn ở trong bóng tối.

"Tối nay anh không ăn tối với đồng nghiệp mà là với Tưởng Tiệp đúng không?"

Chu Duệ Quân dừng lại một chút, li3m li3m vết thương vừa bị Phương Duy cắn trên môi: "Lại ồn ào với tôi vì chuyện này?"

Khi mới quen nhau không bao lâu bọn họ cũng cãi vã vì chiếc đồng hồ để quên ở chỗ Tưởng Tiệp, từ đó trở đi Chu Duệ Quân còn tưởng cậu đã rút ra được bài học rồi chứ.

Phương Duy lắc đầu: "Hai người có quan hệ gì?"

"Nghi ngờ tôi à?"

"Cô ấy nói hai người là bạn tình, vẫn luôn là như vậy."

Chu Duệ Quân cười lạnh: "Cô ấy nói với em như thế? Cái gì em cũng tin à."

Phương Duy ngẩng đầu nhìn hắn, như muốn nhìn xem trên khuôn mặt kia có lộ ra khuyết điểm hay áy náy gì, nhưng lại không có một tia vết nứt nào, cậu đành phải vạch trận: "Mẹ anh cũng nói, bảo anh đừng ở chung không rõ ràng với cô ấy, nếu có thể xác định được quan hệ thì xác định đi. Đây là ý gì?"

"Em xem điện thoại của tôi đấy à?"

Phương Duy không phủ nhận. Chu Duệ Quân nghiêng đầu phun nước bọt: "Giỏi thật."

Phương Duy chăm chú nhìn hắn, gằn từng chữ hỏi: "Cho nên trong mắt cha mẹ anh, người anh ở chung là Tưởng Tiệp. Em vì anh mà đoạn tuyệt với gia đình, còn anh thì che giấu sự tồn tại của em."

"Tới tận bây giờ tôi chưa từng nói với em là tôi đã nói với mọi người trong nhà về em." Chu Duệ Quân phản bác: "Không phải toàn là em hiểu lầm à?"

Phương Duy cúi đầu cười khổ, thì ra là do cậu tự mình đa tình.

Chu Duệ Quân bóp đầu mũi, thấy tình hình này không tiếp tục được liền không kiên nhẫn nói: "Không làm thì thôi."

Hắn nhấc chân muốn rời đi, Phương Duy ở đằng sau hỏi: "Anh đi đâu?"

Chu Duệ Quân quay lại cười khẩy, như thể là nhìn thấu được cậu, nói một cách châm chọc: "Đừng lo lắng, chỉ đi vệ sinh thôi, không phải đến chỗ của Tưởng Tiệp."

Phương Duy cũng không dễ cho qua như thường ngày, ánh mắt thâm thúy nhìn hạ bộ của hắn: "Thuốc có tác dụng nhanh như vậy à?"

Lời nói bình tĩnh của cậu khiến khuôn mặt của Chu Duệ Quân thay đổi lần đầu tiên trong đêm nay.

Chu Duệ Quân nhìn hạ bộ của hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Duy: "Ý em là sao?"

Ngăn kéo ở ngay sau lưng, tay dùng sức một chút là mở ra được, nhưng Phương Duy phải kéo mấy lần mới mở ra được vì run, lọ thuốc ở sâu bên trong nhất lộ ra trong không khí, cậu xoay cổ tay cầm lên.

Chu Duệ Quân nheo mắt.

"Thuốc đau đầu anh để trong tủ phòng ngủ, buổi chiều em đã đếm, bên trong có mười sáu viên thuốc, em lấy một viên, còn lại mười lăm viên?" Phương Duy cầm bình thuốc, suýt không cầm nổi trong tay: "Anh nghĩ bây giờ còn bao nhiêu viên?"

Trong lúc nhất thời cả hai đều im lặng.

Phương Duy há miệng mấy lần, mới hỏi: "Em không hiểu, rốt cuộc những thứ này là sao?"

"Thuốc đau đầu, em không biết là sao?"

Phương Duy tung ra đòn sấm sét: "Khi anh với Tưởng Tiệp... cũng cần uống thuốc này à?"

Mọi thứ đều đã được phơi bày, không còn chỗ để che giấu nữa. Chu Duệ Quân cúi đầu im lặng một lát, sau đó cười nói: "Tôi với phụ nữ thì đương nhiên sẽ cứng, chỉ có với cậu mới phải uống."

Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhưng Phương Duy nghe hắn nói như vậy thì vẫn cảm thấy khó thở, miễn cưỡng cầm bình thuốc lên: "Vì sao?"

"Còn chưa đủ rõ ràng à? Muốn tôi nói ra à?" Chu Duệ Quân cười nửa miệng: "Tôi phải dựa vào lọ thuốc trong tay cậu mới có thể miễn cưỡng cứng với cậu được, mới làm cậu..."

"Anh im đi!" Phương Duy đột nhiên lớn tiếng cắt ngang hắn, ngẩng đầu cố nén nước mắt: "Em còn tưởng anh với Tưởng Tiệp chỉ là chia tay không dứt khoát mà thôi, nhưng hóa ra còn nhiều hơn thế, xa hơn thế nhiều. Rốt cuộc em đã làm gì mà anh lại muốn đùa giỡn em như thế?!" Câu cuối cùng cậu nói đã là kêu to.

"Cậu không làm gì cả, chỉ là tôi muốn chơi đùa cậu như vậy thôi, không được à?" Chu Duệ Quân nghiêng đầu cười nói.

"Anh không ngại uống thuốc à?"

"Ai bảo cậu không hấp dẫn được tôi chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ cậu không biết gì mà hưởng thụ..."

"Đừng nói, đừng nói nữa." Phương Duy thô bạo ngắt lời hắn, dường như là thở không ra hơi, khuôn mặt Chu Duệ Quân trong mắt càng ngày càng mơ hồ.

Trong ánh đèn lờ mờ, bóng của Chu Duệ Quân dán vào bức tường phía sau, giống như quái vật chập chờn theo ánh đèn. Không để ý hắn liền lao từ trên tường xuống, bóp chặt cổ cậu. Cổ họng giống như bị một bàn tay bóp chặt, thật lâu sau Phương Duy mới mở miệng: "Có phải vì chuyện anh nghỉ học nên anh mới đối xử với em như vậy không?"

Chu Duệ Quân buông tay, điếu thuốc đang châm suýt chút nữa rơi xuống đất.

Phương Duy nói thêm: "Là vì khi ấy em hại anh phải nghỉ học."

"Sao cậu biết?"

Phương Duy nghẹn ngào trong giây lát, "Hôm nay Tạ Hành nói em mới biết, nhưng em không biết, Chu Duệ Quân, xưa nay em chưa từng biết là như vậy. Khi đó em luôn hôn mê, cho tới bây giờ em chưa từng nói với ai là anh đẩy em."

"Cho nên?"

"Cho nên tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Cuối cùng Phương Duy không nhịn được mà rống to một tiếng. Trái tim bị kéo mạnh, toàn bộ đều đang chảy máu. Cậu đau đớn đến mức suýt ngạt thở: "Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Anh trả thù cô gái kia, c ởi sạch cô ta nhét vào trong rừng cây vì cô ta lan truyền ảnh nud3 của bạn gái anh. Nhưng em, nhưng em không làm gì cả... không biết gì cả..."

Chu Duệ Quân đối xử với cậu như vậy, không giống như trả thù cô gái năm đó, lần đó hắn chọn c ởi sạch cô ta rồi ném vào rừng, còn lần này hắn chọn hủy hoại sự chân thành và tình cảm của Phương Duy.

Lúc này Chu Duệ Quân đã không còn tâm trạng để ý làm sao cậu biết chuyện lột s@ch ném vào rừng cây, hắn chỉ nhìn dáng vẻ suy sụp khóc lóc của cậu, tàn nhẫn nói: "Tôi biết là cậu không biết gì cả."

Ban đầu Phương Duy không hiểu, mấy giây sau mới lùi lại một bước, nức nở nói: "Ý anh là sao? Anh biết là em không biết chuyện..."

"Cậu biết không? Tôi ghét nhất là dáng vẻ tự cho mình vô tội này của cậu."

"Chẳng lẽ em không vô tội?"

"Cậu vô tội? Khi bố mẹ cậu gây áp lực với ban giám hiệu nhà trường, khi mẹ tôi giải thích chân tướng, cầu xin bọn họ nhưng bọn họ lại đóng cổng không gặp, tại sao chưa từng nghĩ lại đến sự vô tội của tôi?"

Phương Duy mở to hai mắt, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, cậu ngơ ngác nói: "Em không biết..."

Chu Duệ Quân từng bước ép sát, không cho cậu cơ hội th ở dốc: "Đúng, cậu không biết, cái gì cũng không biết." Chu Duệ Quân sắc bén cười: "Người như bọn cậu đều là như vậy, chỉ cần mình không phải là người cầm dao thì sẽ mãi mãi tự cho là mình sạch sẽ."

Phương Duy bị những gì hắn nói làm cho sững sờ, nhìn thấy sự căm ghét và chế giễu không thể che giấu trong đôi mắt sắc bén lạ lẫm kia, cũng nhìn thấy vách đá bốn phía. Cảm xúc của cậu bị vây hãm trong câu nói này, không còn lối thoát.

Thì ra sự thật là như thế này.

"Thì ra là thế, thì ra là thế." Phương Duy bật cười, nụ cười dần dần mất khống chế mà nở rộng ra: "Cho nên ở trong mắt anh, em chính là hung thủ."

Chu Duệ Quân quay mặt đi không nói gì.

Phương Duy điên cuồng cười to, khuôn mặt lại vặn vẹo, biến thành khóc lớn, cuối cùng trong lòng cậu vẫn còn có một chút hy vọng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh... anh có từng thích em không?" Trong lúc ở với nhau, có từng thích cậu một chút không?

Chu Duệ Quân tàn nhẫn cắt đứt suy nghĩ của cậu, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Ánh sáng trong mắt Phương Duy đã hoàn toàn bị dập tắt.

"Cậu nghĩ tôi sẽ thích người như cậu sao? Hả?"

Chút mộng tưởng cuối cùng của cậu cũng bị đối phương tàn nhẫn dập tắt. Trong những ngày ở bên nhau, thực ra Phương Duy đã hơi hiểu rõ Chu Duệ Quân không hẳn là quá thích mình. Nhưng cậu mặc kệ, bởi vì chỉ cần Chu Duệ Quân thích cậu một chút là đã đủ rồi,cậu chỉ cần chút xíu thích đó mà thôi, nhưng hiện tại, một chút hắn cũng không thích cậu.

Phương Duy hoàn toàn bị đánh bại, khóc gào như người điên: "Tại sao lại là em? Tại sao lại phải đối xử với em như vậy?" Em thích anh như thế! Tại sao, tại sao lại có người nỡ lòng làm tổn thương một mối quan hệ và một người thật lòng yêu mình như vậy!

"Bởi vì cậu rẻ tiền." Chu Duệ Quân tiến lên hai bước, áp bách cậu, lời nói ra khỏi miệng như đao, chưa bao giờ sợ làm tổn thương những người yêu mến hắn: "Cậu giống như con chó dễ dàng nắm lấy, đánh đấm mắng mỏ cũng không dám chống cự mà chỉ dám làm bộ sủa hai tiếng, được cho một khúc xương là có thể lập tức mềm lòng. Tự cậu nói xem có rẻ tiền không?"

Hắn đã từng đầu hàng thế giới này, không muốn đối đầu với nó nữa. Cũng như hắn đã vô số lần muốn tha cho Phương Duy. Nhưng người này căn bản không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì mà cứ luôn nhào tới, vẫy đuôi mừng chủ. Rẻ tiền, mẹ nó quá rẻ tiền. Rẻ tiền đến nỗi Chu Duệ Quân lần lượt không nhịn được muốn nhìn thấy cậu đau khổ, khó chịu và dáng vẻ hi vọng của cậu bị tan vỡ.

Phương Duy giống như bị lăng trì, một mảnh chân thành nhiệt tình của cậu bị xúc phạm, tùy ý vũ nhục trong từng chữ. Tất cả biến thành khó xử, mà cậu lại không biết phải làm gì.

Ngay từ đầu đây đã là một sự lừa dối được xây dựng bởi những lời dối trá. Tình yêu là một ảo ảnh. Khi những đám mây được bóc ra, sự thật đã sớm bị che giấu từ những lần thiếu kiên nhẫn, những lời nói cay nghiệt, những lần bạo lực lạnh lùng trong quá khứ. Tiếng chuông của Chu Duệ Quân vang lên, Phương Duy thực sự giống như một con chó thấp hèn. Điều buồn cười là không phải cậu không biết, mà là cậu sẵn sàng mù quáng trong tình yêu.

Đáng tiếc, tình yêu là giả, cái gì cũng là giả.

Phương Duy nghe thấy có cái gì đó vỡ vụn, những cảm xúc thuần khiết hoàn hảo đã bị phá hủy đến mức không thể nhận ra. Cậu rất sợ, cuối cùng cậu cũng đã sợ, sợ tình yêu, sợ ánh sáng, sợ người trước mặt mà cậu từng yêu chân thành.

Cậu giơ tay đánh Chu Duệ Quân, không ngừng hét lên, ác ý lần đầu tiên được sinh ra: "Tại sao anh lại nói như vậy? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Đáng đời anh, đáng đời anh bị như vậy! Anh đáng bị đuổi học, bị người khác phá hủy tương lai!"

Lọ thuốc luôn được nắm chặt rơi phịch xuống sàn nhưng không ai để ý.

Chu Duệ Quân dễ dàng chế trụ tay chân của cậu, đột nhiên cười lạnh nói: "Bây giờ câu phô trương giơ nắm đấm thì có ích lợi gì? Tôi chỉ cần vung tay ném một khúc xương, chẳng phải cậu lại không cần mặt mũi mà dịu lại như thường à? "

Cũng giống như vô số lần trong quá khứ.

Phương Duy nghe xong lời của hắn thì đột nhiên dừng lại, toàn thân mệt mỏi, xương sống không chống đỡ cho cậu đứng thẳng được nữa, chỉ có thể dựa vào tường mới có thể đứng vững. Đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt vẫn còn ươn ướt, bộ dạng vô cùng xấu hổ. Còn Chu Duệ Quân thì vẫn luôn là dáng vẻ không quan tâm kia.

"Không, không. Tôi làm đi3m đủ rồi."

Chu Duệ Quân lạnh lùng nhìn cậu, chỉ thấy Phương Duy mệt mỏi nhắm mắt lại: "Mục đích của anh đã đạt được rồi."

Đã đến lúc mọi thứ phải kết thúc.

Hận thù bén rễ sinh sôi, yêu thương tan thành mây khói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.