Con Chó Của Pavlov

Chương 19




Liên tiếp mấy ngày Phương Duy đều nghi thần nghi quỷ, chú ý kĩ càng động tĩnh của Chu Duệ Quân. Đối phương không đi lấy đồng hồ cậu càng lo nghĩ, giống như trên đầu có treo một thanh gươm, sự lo sợ không biết khi nào nó rơi xuống liên tục quấn lấy cậu.

Buổi tối cậu đi ăn ngoài với Chu Duệ Quân, nhà hàng mới mở, hương vị lại bình thường, hai người cũng không ăn được mấy miếng. Điện thoại của Phương Duy kêu, Đàm Tây Nguyên gọi tới, hỏi tài liệu nọ có ở công ty không để anh qua cầm, xem lại phương án thiết kế.

Đàm Tây Nguyên nói hai câu lại bị ngắt một lần, bên kia đang cãi nhau, bận rộn vô cùng. Phương Duy nói: "Anh đã bận như vậy thì công việc cứ giao cho bọn em, mấy ngày này anh không cần quan tâm đâu."

Đàm Tây Nguyên dịu dàng nhưng kiên định nói: "Không sao, ở bệnh viện hoài cũng không có gì làm."

Hẳn là y tá đến, bên kia đang kiểm tra, Đàm Tây Nguyên nói với người ta mấy câu. Phương Duy nghe thấy, thở dài: "Vậy anh đừng về công ty lấy, để em đưa qua cho anh."

"Em đang ở công ty tăng ca à?"

"Em đang ăn cơm ở nhà hàng đối diện công ty, ăn xong rồi ạ, anh gửi địa chỉ bệnh viện cho em đi." Phương Duy vừa nói chuyện vừa nhìn Chu Duệ Quân, người đối diện đốt thuốc, nhìn lại cậu.

Phương Duy cúp điện thoại, hỏi: "Anh Đàm - cấp trên của em, đang chăm sóc người trong nhà mà còn muốn cố làm việc, em đưa tài liệu cho anh ấy. Hai chúng ta đi chung đi, cũng không xa lắm."

Chu Duệ Quân một tay hút thuốc, một tay nghịch điện thoại, nói: "Em đi đi, bạn anh tìm anh đánh bài rồi."

Phương Duy có dự cảm không lành: "Bạn nào?"

Chu Duệ Quân liếc cậu một cái: "Bạn bình thường."

Tuy không nói rõ nhưng Phương Duy đã nhận định là tối nay hẳn là hắn đi tìm Tưởng Tiệp đánh bài, tâm tình cậu lập tức rơi xuống đáy vực, ép buộc nói: "Vậy anh đi đến bệnh viện với em trước đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi đánh bài, được không?"

"Ba người bọn họ đang vội chơi, em tự đi đi." Chu Duệ Quân chậm rãi hút hai hơi thuốc lá.

Trước đây Phương Duy rất thích dáng vẻ này của hắn, hững hờ làm người ta say mê, nhưng bây giờ dáng vẻ đó lại làm cho cậu không vui.

"Vậy giao tài liệu xong em đi tìm anh."

"Không cần."

Phương Duy kiên trì nói: "Em đi tìm anh nhé."

Ngữ điệu của Chu Duệ Quân trong nháy mắt trở nên lạnh lùng: "Anh đã nói là không cần."

Giọng hắn không cao cũng không gay gắt, nhưng Phương Duy cũng không dám làm nũng nữa, đành phải để Chu Duệ Quân đi, còn cậu thì một mình đi đến bệnh viện đưa tài liệu.

Người nhà Đàm Tây Nguyên phải nhập viện gấp, đã hai ngày rồi anh không đến làm việc, Phương Duy vừa nhìn thấy anh liền phát hiện anh đã trở nên hơi gầy, chỉ trong mấy ngày mà anh đã mất hết tinh thần.

Ban đầu tâm trạng của Phương Duy không tốt, sắc mặt cũng khó coi, nhưng thấy Đàm Tây Nguyên còn buồn bã hơn mình, cậu lập tức động viên an ủi.

"Sao thế? Ở trong là bố anh đang nằm viện ạ?" Phương Duy đưa tài liệu và trái cây mua trên đường cho Đàm Tây Nguyên.

Đàm Tây Nguyên nhận lấy, đóng cửa phòng bệnh lại: "Em khách sáo quá, còn mang hoa quả đến nữa."

"Đàn anh, hai ngày nay anh có ngủ không? Em thấy tinh thần anh không tốt lắm." Phương Duy nhìn quầng thâm dưới mắt anh: "Công việc cứ giao cho bọn em, mấy ngày nay anh không cần bận rộn đâu."

"Không sao đâu." Đàm Tây Nguyên an ủi cậu, chuyển đề tài, "Phiền em phải đi một chuyến, cảm ơn em nhé."

Phương Duy khoát tay, nhận ra anh hơi mệt mỏi bèn chào tạm biệt anh. Xuống dưới lầu cậu lại dừng lại, mua ít đồ ăn và cà phê rồi lại quay lại.

Đàm Tây Nguyên không vào phòng bệnh mà ngồi trên chiếc ghế dài trong góc bệnh viện lật giở tài liệu, ánh sáng nhợt nhạt chiếu ra một bóng dáng mảnh khảnh kì dị. Hình như anh hơi mệt mỏi, xem chưa được hai trang đã dụi mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phương Duy đứng ở đằng xa nhìn một lát, chuẩn bị nhẹ chân nhẹ tay đi trước.

Nhưng bỗng có một y tá đi ngang qua, gặp được Đàm Tây Nguyên thì trò chuyện vài câu, giọng nói không rõ ràng, Phương Duy chỉ có thể nghe thấy những từ chính là phí phẫu thuật và nguồn thận.

Đàm Tây Nguyên miễn cưỡng cười, sau khi y tá rời đi, anh xoa bóp thái dương, hiếm khi tỏ ra mỏi mệt và bất lực.

Phương Duy đi về phía trước, người đang ngồi cảm giác được có người tới gần, ngẩng đầu hỏi: "Sao em lại quay lại?"

Phương Duy đưa túi: "Em mua sandwich và cà phê, anh chưa ăn tối đúng không?"

Đàm Tây Nguyên sửng sốt, rất muốn cười, nhưng hiếm khi anh không bật cười, nụ cười trên khóe môi hiện lên được một nửa lại trở về, trầm giọng nói: "Cám ơn."

Phương Duy tinh ý nhận ra rằng bây giờ Đàm Tây Nguyên không cần an ủi bằng lời nói, vì vậy cậu chỉ im lặng ngồi ăn bánh sandwich với anh, sau đó đứng dậy nói: "Vậy em đi trước đây anh Đàm."

"Ừm, cám ơn." Đàm Tây Nguyên vỗ vai cậu.

Phương Duy đi mấy mét rồi đột nhiên quay đầu lại nói: "Nếu như cần giúp chuyện gì thì anh có thể tìm em."

Đàm Tây Nguyên nhìn cậu chăm chú, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Khi Phương Duy ra khỏi bệnh viện, có một người nồng nặc mùi rượu đi ngang qua cậu, Phương Duy nhăn mũi, nhưng trời tối quá, hai người cũng không để ý đến nhau.

Tạ Hành nhảy lên bậc thang, bước chân nhanh nhẹn, vừa ngâm nga vừa đi vào trong bệnh viện.

Từ bệnh viện trở về căn hộ ở chung với Chu Duệ Quân tại đường Vân Đình thì đã gần mười giờ, căn phòng tối đen như mực, Phương Duy bật đèn và TV lên, ngồi trên ghế sô pha đợi người trở về. Mãi đến mười một giờ cũng không có động tĩnh gì, cậu chờ không nổi, do dự chừng mười phút rồi vẫn bấm điện thoại.

Lần đầu không nhận, Phương Duy lại gọi lại, giọng nói của Chu Duệ Quân vang lên: "Chuyện gì vậy?"

"Sao anh còn chưa về?" Phương Duy hỏi.

"Anh đánh bài xong rồi về nhà, không qua chỗ em đâu, em đi ngủ trước đi." Chu Duệ Quân nói.

Trong khi hắn đang nói, Phương Duy nghe thấy tiếng cười hào sảng của phụ nữ, trực giác Phương Duy mách bảo rằng đó là Tưởng Tiệp.

"Em đến đón anh, đêm nay anh tới đi." Phương Duy năn nỉ.

Chu Duệ Quân im lặng một lúc: "Không, em đi ngủ đi." Nói xong liền cúp điện thoại.

Nghe tiếng bíp bíp của điện thoại di động, Phương Duy cảm thấy hơi hoảng hốt và buồn bã. Cậu đi đi lại lại trong phòng vài lần, đồng hồ đã gần điểm mười hai giờ đêm. Cậu nhiều lần tự thuyết phục mình rằng cậu có quyền hỏi lịch trình của Chu Duệ Quân rồi lại gọi một cú qua. Cậu hỏi hắn đánh tới mấy giờ.

Lần này dường như Chu Duệ Quân đã tức giận, không kiên nhẫn nói: "Còn một lát nữa."

"Tối nay anh tới đây được không?" Phương Duynói: "Em không muốn ở đây một mình."

Chu Duệ Quân đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, em đi ngủ sớm chút đi, đêm nay chắc anh đánh tới rạng sáng."

Nghe có vẻ dỗ dành nhưng trong lời nói không hề thể hiện sẽ thỏa hiệp trước lời cầu xin của Phương Duy, quả nhiên, câu tiếp theo của Chu Duệ Quân chính là: "Đừng gọi nữa, để anh yên lặng đánh bài một lát được không?"

Phương Duy cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu vừa nếm được vị ngọt của tình yêu rồi trong nháy mắt lại nếm được vị chua không ngờ tới. Cậu lo lắng đi lại trong nhà, vô cùng nôn nóng.

Nửa giờ sau, điện thoại di động của Chu Duệ Quân lại vang lên, Tưởng Tiệp ra Bảy Đồng, cười nói: "Tối nay anh bị kiểm tra à? Ai mà gọi điện thoại thường xuyên vậy."

Chu Duệ Quân liếc nhìn cô, mỉm cười mở điện thoại ra, là một tin nhắn WeChat.

Dù là văn bản cũng có thể tạo ra cảm giác hình tượng, giống như là bộ dáng đáng thương của Phương Duy đang ở ngay trước mắt hắn: "Em bị trật cổ tay, đau quá..."

WeChat không được trả lời, Phương Duy nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt, màn hình tối đi cậu liền bật sáng, làm đi làm lại nhiều lần mãi đến khi đôi mắt cay cay.

Cậu nản lòng, dựa vào ghế sofa bất động.

Không biết qua bao lâu mới nghe thấy tiếng bản lề cửa kêu lạch cạch hai lần. Trong phòng tối om, đèn không bật, Chu Duệ Quân bật đèn lên, nhìn thấy Phương Duy ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, đầu chôn vào giữa hai gối, một tư thế tủi thân.

Nghe thấy tiếng động, cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ướt át nhìn qua, nhất thời không nói chuyện.

Chu Duệ Quân đặt chìa khóa xuống, đi tới, thuận miệng hỏi: "Không phải anh bảo em đi ngủ trước à?"

Phương Duy nhìn thẳng vào hắn, Chu Duệ Quân cau mày: "Sao vậy?"

Phương Duy vẫn không nói chuyện, Chu Duệ Quân nhìn theo ánh mắt của cậu, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm cổ tay của hắn. Trên cổ tay không trống mà đeo một cái đồng hồ màu bạc.

"Buổi tối khi chúng ta ăn chung không có." Cuối cùng Phương Duy cũng mở miệng, giọng khàn chưa từng thấy.

Chu Duệ Quân biến sắc, nhận ra: "Em kiểm tra điện thoại của tôi à?"

Phương Duy chỉ vô tình nhìn thoáng qua, nhưng lúc này cậu cũng không thèm phủ nhận, dù là cố ý hay vô tình xem, sự thật là khi ăn cơm với cậu Chu Duệ Quân không hề đeo đồng hồ, nhưng lúc này hắn lại mang - nói rõ đối phương đã đi tới chỗ của Tưởng Tiệp, mà bây giờ đã là hai giờ sáng.

Chu Duệ Quân cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận, hỏi: "Vậy thì sao? Em muốn nói gì?"

"Sao lại quên đồng hồ?" Phương Duyngước mắt nhìn hắn: "Chỉ là đánh bài mà thôi, sao lại quên đồng hồ?"

Chu Duệ Quân cười lạnh một tiếng, ném điện thoại di động cho cậu, điện thoại di động không cẩn thận đụng vào cổ tay Phương Duy, cậu nhăn mặt lại vì đau.

Chu Duệ Quân chỉ cho rằng cậu đang giả vờ giả vịt, ngữ điệu không tốt: "Em nghi ngờ cái gì? Anh và Tưởng Tiệp sao? Em xem điện thoại đi, tìm ra được manh mối gì anh sẽ không chống chế đâu!"

Sắc mặt Chu Duệ Quân nặng nề, Phương Duy xoa xoa cổ tay đau nhức lắc đầu: "Em chỉ hỏi thử thôi."

Chu Duệ Quân cười lạnh: "Hỏi thử?"

"Mấy tuần nay anh cứ đi tới chỗ Tưởng Tiệp, em hỏi chút không được sao?"

"Chơi bài với bạn mà em cũng nghi ngờ? Quan hệ của em với sếp em cũng rất tốt, em làm sai anh ta tăng ca với em một tuần, không cầm tài liệu em mang qua cho anh ta. Anh có thể hỏi quan hệ của hai người là gì không?" Sắc mặt Chu Duệ Quân u ám.

Phương Duy phản bác: "Cái đó thì khác, anh Đàm và em chỉ là bạn bè thôi. Hơn nữa, Tưởng Tiệp là người khác giới, hai người thân thiết như vậy..."

Chu Duệ Quân ngắt lời cậu: "Em có biết em đang nói gì không?"

Phương Duy hơi ngừng lại, máy móc xoa xoa cổ tay, cậu nhận ra mình đang tiêu chuẩn kép.

Nhìn thấy động tác của cậu, Chu Duệ Quân đột nhiên cúi người nắm lấy cổ tay cậu, Phương Duy Vi sửng sốt, chỗ bị hắn nắm đột lập tức đau nhức. Đối phương không chút lưu tình nắm chặt cổ tay của cậu, dùng sức bóp mạnh: "Trật à? Không phải gạt anh à?"

Phương Duy muốn rút ra, nhưng sự khác biệt về sức mạnh khiến sự cố gắng của cậu chỉ là vô dụng, và căn bản không nhúc nhích chút nào. Cậu đau đến sắp khóc, nhăn mặt rên: "Trật thật, đau quá. Anh đừng làm vậy..."

Chu Duệ Quân thấy dáng vẻ cậu không giống giả bộ, cuối cùng mới buông ra, lúc này mới nhìn thấy quả nhiên là cổ tay của cậu bị sưng đỏ.

Khóe mắt Phương Duy đỏ ửng: "Em không lừa anh."

Chu Duệ Quân nhéo mũi cậu, quỳ xuống nhìn cổ tay cậu, giọng dịu dàng: "Sao lại bị trật?"

Thấy thái độ của hắn đã dịu đi, Phương Duy được đà lấn tới, giận hắn thô bạo bóp cổ tay mình, mím môi không nói.

Đồng hồ trong phòng khách vang lên báo giờ đúng, đã ba giờ sáng. Chu Duệ Quân liếc cậu một cái, mất hứng dỗ, đứng dậy nói: "Muộn lắm rồi, ngủ đi, anh đi tắm đây."

Phương Duy sửng sốt, mới nhõng nhẽo tí mà hắn đã mất kiên nhẫn rồi? Cậu ngửa đầu nhìn bóng lưng đi xa của Chu Duệ Quân, tay đau như lửa đốt nhưng dường như đối phương cũng không thèm để ý chút nào.

Cho đến khi đi ngủ cũng vậy, Chu Duệ Quân nằm xuống nhắm mắt lại, không nói một lời. Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Phương Duy nghe thấy thì cảm thấy vô cùng tủi thân, nhịn thật lâu vẫn không chịu được, do dự đưa tay đi lắc cánh tay người bên cạnh mình, mềm giọng nũng nịu: "Đau quá không ngủ được."

Ban đầu Chu Duệ Quân không động đậy, Phương Duy liên tục lắc cánh tay hắn cho đến khi nhụt chí mới chậm lại.

Vừa định bỏ cuộc, Chu Duệ Quân đột nhiên đứng dậy xuống giường. Phương Duy sửng sốt, lập tức đứng dậy, cậu còn tưởng rằng đối phương mất kiên nhẫn muốn ra ngoài ngủ, nóng lòng định nói gì đó nhưng cổ họng như bị một miếng giẻ chặn lại, hoàn toàn nói không nên lời. Nỗi lo lắng bao trùm lấy cậu, cậu ngồi trên giường, nắm chặt chăn.

Không bao lâu sau, Chu Duệ Quân bưng nước và thuốc trở lại: "Thuốc giảm đau."

Phương Duy dùng mu bàn tay lau mặt, vươn tay ra nhưng không lấy nước mà nắm lấy tay Chu Duệ Quân, dịu dàng nói: "Anh không giận chứ?"

Chu Duệ Quân buồn cười: "Lần này cãi nhau do em gây ra, bây giờ chỉ muốn nói câu này à?"

"... Em xin lỗi." Phương Duy thấp giọng xin lỗi.

Chu Duệ Quân không nói gì, cho cậu uống nước rồi nằm xuống ngủ.

Phương Duy lo lắng cả đêm nên ngủ không ngon, cuối cùng sáng hôm sau dậy muộn, Chu Duệ Quân đã đi làm từ sớm. Cậu mệt mỏi vô cùng, bèn bắt taxi đến công ty, trên đường đi lại nhận được điện thoại của Đàm Tây Nguyên, báo cho cậu biết hôm nay cấp trên sẽ đến thị sát, phải làm chút công tác chuẩn bị.

Phương Duy đồng ý, Đàm Tây Nguyên phân công việc xong cũng không tắt điện thoại, Phương Duy "a lô" hai lần, hỏi: "Anh Đàm, anh còn có chuyện gì không?"

Đàm Tây Nguyên im lặng một lúc lâu rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Bây giờ em có dư dả không?" Anh che mắt, cố gắng lắm mới nói ra được. Đã lâu rồi không khó chịu như vậy.

Mấy năm nay anh làm việc chăm chỉ, dành dụm được một số tiền. Nhưng nhà luôn là tâm bệnh của chú Trang, ông nhất quyết đòi mua nhà, nói Đàm Tây Nguyên đã đến tuổi, cũng nên cân nhắc chuyện lập gia đình, yêu đương kết hôn lại không thể làm khổ con gái nhà người ta. Đàm Tây Nguyên không lay chuyển được ông, vì vậy đành phải dồn hết số tiền tiết kiệm của mình ra để trả tiền cọc trong vòng mấy tháng, sắp lấy được nhà tới tay thì bệnh tình của chú Trang chuyển biến xấu, quả thật là sứt đầu mẻ trán.

Phương Duy chuyển tiền, giọng Đàm Tây Nguyên tha thiết cảm ơn làm cậu hơi luống cuống, vội vàng nói: "Cũng không mất nhiều tiền, hi vọng chú phẫu thuật thuận lợi ạ."

"Anh sẽ trả lại sớm."

"Không sao đâu, anh đừng lo lắng."

Sau khi cúp điện thoại, Phương Duy đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập giống như máu của thành phố đang không ngừng chảy ở phía dưới. Sáng thức dậy, cậu gửi tin nhắn cho Chu Duệ Vân, nói buổi tối cùng nhau ăn cơm nhưng đầu dây bên kia trả lời là bận. Lúc đầu cậu cũng hơi buồn nhưng bây giờ so sánh với người khác, cậu cảm thấy nỗi khổ của mình cũng không tính là gì. Tra tấn trong tình yêu cũng là tình yêu, yêu luôn tốt đẹp, hạnh phúc hơn nhiều so với sinh lão bệnh tử.

Hai ngày liên tiếp Chu Duệ Quân đều nói hắn bận, thi thoảng Phương Duy lại gọi điện và gửi tin nhắn cho hắn, Chu Duệ Quân đều sẽ nhận nhưng lại không thân thiện. Hẳn là chiến tranh lạnh không có khói lửa.

Buổi tối sau khi tan làm lại gặp được một vị khách không ngờ đến, ban đầu Phương Duy không nhìn rõ, còn tưởng là Chu Duệ Quân chủ động đến đón, hóa ra lại là Tạ Hành.

Tạ Hành nhìn thấy cậu liền bực bội: "Ô, cậu Phương chi mạnh đã tan làm rồi."

Phương Duy cau mày: "Sao cậu lại nói chuyện như vậy?"

"Lên xe trước đi." Tạ Hành nói, "Hôm nay cậu tự lái à? Đậu ở đây đi, lên xe tớ."

Tay Phương Duy còn chưa khỏi hẳn nên không lái xe, sau khi lên xe Tạ Hành, cậu bắt đầu thắt dây an toàn: "Hôm nay tới tìm tớ làm gì?"

"Cậu nghĩ là tại sao?" Tạ Hành ném một viên kẹo cao su vào miệng: "Cậu cho Đàm Tây Nguyên mượn tiền đúng không?"

Phương Duy nhìn hắn khó hiểu: "Làm sao cậu biết?"

Đúng lúc đèn đỏ, Tạ Hành vươn tay nhéo mặt cậu: "Kế hoạch hoàn hảo của anh đây bị cậu làm rối loạn rồi."

Phương Duy bối rối.

Tạ Hành kể lại toàn bộ câu chuyện: "Tớ định lấy tiền bao anh ta một khoảng thời gian, cậu thì hay rồi, vô cùng vui vẻ cho anh ta mượn tiền."

"Bao anh ấy?" Phương Duylặp lại hai chữ: "Cậu mang thủ đoạn chơi với mấy sao nhỏ ra áp dụng cho anh Đàm à?"

Tạ Hành nhướng mày khịt mũi.

Phương Duy cúi gằm mặt: "Người ta chơi với cậu là do người ta tình nguyện, nhưng anh Đàm thì không thích, cậu đừng trêu chọc anh ấy nữa được không?"

"Tớ phát hiện gần đây cậu càng lúc càng hướng ra ngoài rồi đó." Tạ Hành nghe vậy thì không vui: "Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, sao lại không bằng người mới quen vài tháng thế?"

Phương Duy không trả lời.

"Cậu phải theo tớ, lấy lại số tiền cậu đã cho mượn càng sớm càng tốt đi, coi như là làm ơn cho tớ được chứ?"

Hai ngày nay Phương Duy tủi thân nhiều chuyện, nghe được lời này tủi thân liền hóa thành tức giận, giọng sắc bén chưa từng có: "Tiền người ta lấy đi cứu mạng trong mắt cậu là công cụ lợi dụng để mang người khác ra giải trí à?"

Tạ Hành đạp phanh, chiếc xe đột ngột dừng lại, hắn không vui nói: "Phương Duy, cậu làm sao thế? Nói chuyện với tớ bằng giọng điệu như vậy à? Còn giáo huấn tớ nữa, cố tình gây chuyện với tớ đúng không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.