(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Đồng kề sát mặt vào thành tô, dùng màn khói trắng bốc lên hong đôi mắt khóc sưng như quả hạch.
Vu Thời Thiên cau mày nhưng nhếch khóe miệng. Anh thấy Tô Đồng lấy tô mì gói làm máy xông mặt trông cưng hết biết.
“Sao anh không đánh thức em? Trời tối hù rồi.” Tô Đồng vừa xông mắt vừa ngửi mùi mì, bụng réo inh ỏi.
“Em ngủ say như heo con, anh có dám lay đâu? Với lại anh cũng ngủ mất, dậy trước em không bao lâu à.”
Vu Thời Thiên vào nhà tắm, vặn vòi đến mức nóng nhất, lấy khăn nhúng nước ấm, vắt khô chín phần.
Anh vòng về nhà ăn đưa khăn nóng cho Tô Đồng: “Dùng cái này đi, ai đời lại xông mắt bằng mì gói?”
Lúc nhận khăn nó vẫn nóng phỏng tay, Tô Đồng để hạ nhiệt chút rồi đắp lên mắt. Đôi mắt thấm hơi ấm, giọng nói cũng được ủi cho mềm ra: “Dậy sớm là không lỡ bữa đồ Nhật rồi…”
Vu Thời Thiên kéo ghế ngồi xuống, đôi đũa đảo mì vài bận, hai miếng thịt cháy sém chìm xuống đáy: “Thấy chạnh lòng ghê. Vì món Nhật mà em đành đoạn bỏ mì gói của anh.”
“Không không. Mì gói ngon số dách, nhất là mì do thầy Vu nấu.” Tay trái Tô Đồng vẫn cầm khăn đắp mắt, tay phải cầm đũa gắp mì cho vào miệng sì sụp, phát ra tiếng tán thưởng theo kiểu ca ngợi quê hương: “Woa, ngon quá đi.”
Vu Thời Thiên bật cười, gắp miếng trứng chiên sứt sẹo nhưng chí ít không khét lên phần mì của Tô Đồng: “Ăn thêm miếng nữa để bổ sung đạm cho đôi mắt nào.”
Từ bữa sáng ăn bánh cuốn tới giờ hai người chưa bỏ bụng thêm gì, giữa chừng còn vận động hùng hục, thành ra người nào cũng đói tới mức bụng lép kẹp, hai tô mì to chả mấy chốc đã thấy đáy.
Vu Thời Thiên dọn chén đũa, Tô Đồng kết nối loa Bluetooth để phát nhạc. Vẫn là dòng nhạc xưa đầy hoài niệm của những năm 80 – 90. Mỗi một đoạn ca đều mang hơi hướng thời đại.
Cô dùng máy laptop trong phòng khách để hoàn thành công việc hôm nay.
Máy tính Vu Thời Thiên để không nên cô không cần tự xách máy tới mỗi khi ghé qua. Dữ liệu thì được đồng bộ hóa qua mạng.
Ló đầu ra khỏi bếp, Vu Thời Thiên hỏi: “Tô Đồng ơi, anh được uống bia không em?”
“Được chứ, anh muốn uống thì uống thôi.” “Ồ, vậy em uống trà không?”
“Ừm ừm, trà lài là được ạ. Em cảm ơn.”
Vu Thời Thiên cầm một chai Corona với một ly sứ ra ghế sô pha. Bia sủi bọt và trà thơm nghi ngút khói đặt sát rạt trên bàn trà.
Anh ngồi xuống cạnh Tô Đồng, xáp lại gần xem em viết gì vào “Nhật ký” hôm nay.
Anh có follow cả Weibo lẫn tài khoản chính của Tô Đồng. Lần đầu tiên thấy Weibo em có hơn 100k người theo dõi, Vu Thời Thiên há hốc tợn. Nội dung trên Weibo hầu hết là các bài ghi chú về tiểu thuyết, Vu Thời Thiên mù tịt, trong khi nội dung trên tài khoản chính chủ yếu là các bài tản mạn về cuộc sống cá nhân, mặt này thì Vu Thời Thiên rành. Anh tốn hai ngày trời đọc hết những bài trên ấy.
“Bữa nay em định viết gì?” Vu Thời Thiên đáp tay lên lưng ghế sô pha, chốc chốc nghịch mái tóc người con gái.
Tô Đồng giơ cổ tay lên trước mặt anh: “Anh ngửi xem, còn thơm không?”
Hít hà, hãy còn loáng thoáng mùi hương như hồi trên xe ban sáng, Vu Thời Thiên gật đầu: “Còn chút chút.”
“Đây là nước hoa dạng sáp từ tiệm của một chị. Chị ấy gửi tặng em vài mùi, em dùng thử thấy ổn ổn nên định quảng cáo giúp chị ấy.” Tô Đồng mở bài văn đã soạn từ tối qua rồi chỉnh sửa lần cuối.
“Bé con nhà mình sao đỉnh quá ta? Biết tiếp thị gián tiếp luôn? Bắt đầu kiếm tiền rồi hở?” Vén mái tóc em ra sau tai, Vu Thời Thiên nhếch khóe miệng, cúi đầu tìm mùi hương ngòn ngọt sau vành tai cô gái.
“Đừng quậy, chờ em soạn bài xong đã.” Tô Đồng sợ ngứa cực. Sau tai nhạy cảm đến độ chỉ cần anh thở ra hơi là cô xụi người.
Cô vội xê cái đầu cạnh cổ ra, tiếp tục di hai ngón tay trên chuột cảm ứng: “Em không thu tiền của chị ấy mà chỉ đề cử mấy món mình thích thôi.
Với cả chị ấy đang khó khăn, hàng ngày đi làm khuya khoắt lắm. Hồi trước em nghe chị ấy kể bị lừa tiền nên giờ phải làm bục mặt trả nợ…
Em định giúp chị chút đỉnh, chủ yếu là nước hoa khô em còn tiếp thị được, những món khác… Em không tiện lắm…”
“Món khác là món gì? Bất hợp pháp hả?” Vu Thời Thiên miết vành tai lành lạnh của em, đợi một hồi không thấy ai ư hử. Dòm tới mới hay gương mặt nhỏ nhắn trắng như sứ phơn phớt sắc hồng hoa đào.
Điều này khiến Vu Thời Thiên sinh tò mò.
Tô Đồng đăng bài xong thì vào nhà vệ sinh, Vu Thời Thiên bấm vào tài khoản cô vừa quảng cáo, cuối bài là số Wechat của 「roseslave」 – cửa hàng vừa được Tô Đồng đề cập.
Số WeChat cá nhân của anh đã đầy nên đành xóa bừa một tên rồi thêm số cửa hàng kia.
Hầu như một giây là thông qua, ảnh đại diện WeChat là đóa hồng như ngọn lửa cháy rực trong đêm tối.
Nhấn vào Moments, Vu Thời Thiên nhướng mày ngay khi nhìn thấy bài đăng mới nhất.
Ấy chà chà, cô bé thế mà…
Lúc vòng về, Tô Đồng định kiểm tra xem có tin trả lời nào từ “Hạ Hoa” trong hộp thư tài khoản chính không. Mấy hôm nay cô kiên trì nhắn tin cho số WeChat kia, có khi thăm hỏi ngày ba bữa, có khi tỉ tê vài câu về cuộc sống hàng ngày và tâm trạng của mình.
Chớm ôm máy ngồi xuống thì nghe người kế bên vừa lướt di động vừa lẩm bẩm: “… Động cơ đôi cộng hưởng và kích thích, tai thỏ liếm hạt đậu mật… sau khi sạc pin dùng được sáu tiếng. Đề cử cho người chơi nâng cấp chuộng cảm giác va chạm toàn bộ bên trong…”
Người thiếu nữ có da mặt mỏng, nhoáng cái mặt đỏ như trái cà chua: “Anh, anh…”
“Vuốt mèo Rock and Roll? Chim chọc đậu? Hơ… Dạo này đồ chơi toàn có tên hay vậy hả? Tô Đồng, em mua qua mấy thứ này chưa?” Vu Thời Thiên vô cùng hứng thú nhìn đống đồ chơi có hệ màu macaron. Anh chưa từng tìm hiểu về chúng, đó giờ luôn tự lực cánh sinh để thắng trận bằng kỹ xảo.
“Em, em… ứ nói cho anh…” Tô Đồng lại biến thành bé cà lăm, một bé cà lăm có gương mặt đỏ chót.
Vu Thời Thiên cầm máy tính trên đùi cô ném sang một bên, bế bé nói lắp lên đùi, đưa tay dò vào chiếc váy ngủ trắng tinh vuốt ve bắp chân trơn nhẵn, giọng nói biếng nhác nhưng hết đỗi khêu gợi: “Nói anh nghe nào, bé yêu mua món gì rồi? Vuốt mèo hay bé chim? Hửm?”
Âm gió sau cùng kia hẳn là tiếng ca của Siren nhỉ? Sợi lông chim khẽ khàng khều vào tai, từng đợt gãi vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Tô Đồng.
Nhóc thủy thủ mới ra khơi nào cưỡng được cám dỗ của thủy quái, sau chót em thành thật trả lời: “Hồi trước có mua con chim…”
“Chơi thích không? Kể anh nghe xem, em chơi thế nào?” Vu Thời Thiên buông di động, hai tay bưng lấy cặp v* căng mọng của người thiếu nữ, mỗi tay véo niết một bầu.
Ý đồ mơi tình đến là rõ, Tô Đồng không chối đẩy mà để mặc thủy triều dâng lên giữa hai người.
Dẫu bắt đầu thở dồn nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời Vu Thời Thiên: “Đó là kiểu mút, đặt ở chỗ hạt đậu, miệng con chim sẽ hút lấy nó, từng chút từng chút…”
Cô mua món ấy hồi hè, do chị bé Nguyễn Mân viết bài giới thiệu cuốn quá – 「Những cô gái thiếu vắng đời sống tình dục vẫn đạt được cực khoái」.
“Ửm? So với anh thì sao? Anh liếm em sướng hơn hay con chim làm sướng hơn?” Vu Thời Thiên hỏi bằng giọng khàn khàn trong khi cắn tai cô, đầu ngón tay nặn bóp mạnh hơn.
Anh biết Tô Đồng tiếp thu vấn đề tình dục ở mức độ cao, không già mồm hay ra vẻ ỡm ờ trên giường, nhưng Vu Thời Thiên chưa từng mường tượng dáng vẻ cô bé trông ra sao khi “tự sướng”.
Hình ảnh ấy mang cảm giác từa tựa chiếc đai vớ trắng vừa thuần khiết vừa d*m dục dưới lớp váy đen của nữ tu, huyệt hồng nhét trứng rung phát tiếng rè rè ứa dịch mật đẫm vớ trắng ra màu trong suốt, chảy thành hàng nước ở má đùi và lan xuống mắt cá chân mảnh khảnh đương run lẩy bẩy, thấm vào giày da đen.
Hầy, toang rồi. Vu Thời Thiên tưởng tượng Tô Đồng nghịch đồ chơi thôi mà nó đã cứng rõ đau.
Tô Đồng đang vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề toi mạng này thế nào. Thú thực, đầu lưỡi mềm của người đàn ông lâng lâng lắm, nhưng
cái thú của đồ chơi thì chỉ có người xài qua mới thấm được.
Sau chót, cô e thầy Vu nổi cơn ghen với đồ chơi người lớn nên chồm lên hôn môi anh, quẫy mông cạ trên bộ phận dựng đứng: “Anh đó, anh làm sướng…”
Vu Thời Thiên nghe ra ý lấy lòng, nhéo mạnh nụ hoa đang bung nở giữa kẽ tay: “Bé ngoan không được xạo sự.”
Bụng dưới Tô Đồng co rúm, kém cỏi mà phun ra dịch hoa, quần lót chẳng mấy đã ướt nhẹp, cô không dám dối gạt cho qua: “… Đều sướng hết.”
Vu Thời Thiên ồ, đưa tay trống dò vào quần lót, đầu ngón tay sờ vào là thấy cả vùng lênh láng. Nhóc con này thật là càng ngày càng mẫn cảm.
Anh không đút vào cũng không sờ lên hạt tình nhạy cảm nhất mà chỉ quét qua quét lại nơi khe hoa ướt át hé mở bởi tư thế quỳ, đoạn cười khẽ: “Sao đây ta, môi trường sống của chú già khắc nghiệt ghê. Sợ đám nhóc trên trường bu quanh em như ruồi nhặng, giờ còn phải lo giành tình thương với đống đồ chơi nữa.”
Tô Đồng chống thẳng đùi, nắc mình hòng cho tâm hoa chạm tới những ngón tay gây loạn kia, nhưng khổ nỗi Vu Thời Thiên không cho cô như ý, chốc tiến chốc lùi tránh đi bộ phận mẫn cảm.
Cô đỏ mặt, ấm ức lên án: “Nãy em nói anh mà anh có tin đâu.”
Vu Thời Thiên e đùa quá trớn sẽ chọc giận cô bé, đành ngoan ngoãn xoa lên hạt tình đang chờ được an ủi. Chỗ ấy đã nhô ra khỏi nếp gấp, nó tròn nhẵn mum múp trông cưng dã man. Anh quệt ít nước từ cửa mình rồi đánh vòng lên âm v.ật, khóe miệng vẫn nhuốm nét cười: “Chẳng phải anh đang lo địa vị mình bị thay thế đó sao?”
“Thay gì mà thay… Chim đâu thể…” Tô Đồng rầm rì, vòng tay qua cổ anh, thoáng ưỡn ngực sấn tới trước mặt anh, hai núm v* được vò đến se đứng nhô thành đầu ti nổi bần bật trên nền váy trắng.
Vừa trong sáng vừa gợi cảm có ai không yêu? Vu Thời Thiên e là mình mê đứ đừ cái vẻ này của Tô Đồng. Anh há miệng ngậm lấy viên lồi trên váy ngủ, nước dãi nhanh chóng loang ra mặt vải bông. Anh bú mút gặm cắn qua lớp vải ẩm mãi đến khi ướt rượt một bên mới đi nút tiếp bên còn lại.
Vải dệt bán thấm nước che đi hai đầu núm đỏ mọng khiến chúng như trái dâu tây bọc trong thạch nưa trong veo, như đóa hồng đỏ lặng nở trong
sân sau của tu viện, là sắc màu của sự d*m dục ẩn tàng.
Ngón tay buông tha cho hạt châu đã sưng tấy đỏ au, vòng về cửa mình ướt sũng sượi chọc vào nhẹ nhẹ. Vu Thời Thiên chưa quên ban nãy Tô Đồng có lời chưa dứt, anh hỏi: “Chim không thể làm gì?”
Cô gái đã có phần mê tơi. Hàng mi run run, rắc hằng hà tinh tú vào con ngươi đen láy. Cô ghé vào tai anh thỏ thẻ ba chữ.
Vu Thời Thiên trộm nhủ – Ắt đây là tiếng ca của Siren nhỉ?
Anh triệt để cảm nhận được cảm giác nhà cũ bốc cháy là như thế nào. Mấy hớp bia vừa uống vào trong người dường như bị ba chữ này phựt lửa tức thì. Ngọn lửa bốc tận trời, đốt lan đến khóe mắt giữa mày.
Anh muốn cởi phăng quần xộc thẳng vào trong cái bím nhẵn thín khít khao ấy dập tơi bời, nhưng lý trí sót lại mách bảo phòng khách không có bao cao su, anh đành phải bế cô bé hãy phe phẩy mông sải vội vào phòng ngủ.
Vầng trăng sáng lặng nép mình sau áng mây, như thể không nghe thấy tiếng hót véo von của chim sơn ca, cũng như tiếng sóng biển quất tới tấp lên vỏ sò, lẫn tiếng thở hồng hộc của thú hoang gặp phải con mồi yêu thích.
Họ hôn môi. Họ ôm ấp. Họ làm tình. Họ thay phiên nhau in dấu ấn lên người đối phương.
Nhiệt độ tăng đột biến trong phòng ngủ như chực chờ nung chảy hết thảy, nung chảy chênh lệch mười bảy năm thành hồ nước xuân.
Máy tính trên sô pha trong phòng khách tiến vào trạng thái ngủ vì để không quá lâu. Đáy chai bia tụ một vòng nước, trà đã nguội một nửa, lá trà lửng lơ trong nước.
Hai chiếc di động trên bàn trà sáng lên cùng lúc. Máy trong chế độ tắt tiếng rung nửa phút, sau thì dừng, để lại cuộc gọi nhỡ cho mỗi người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");