Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 47: Gió tiếp tục thổi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Đồng khom lưng cột dây giày da đen. Khi đứng lên, làn váy xõa xuống, vừa khéo che đôi chân cân xứng. Cô bẻ ve áo mộc nhĩ màu trắng, tháo đi nơ đen ở viền cổ rồi thắt lại. Hôm nay cô có phần ám ảnh cưỡng chế, kể cả chiều dài dải ruy băng cũng phải so cho bằng nhau.

Kẹp tóc hình cúc non gắn gần tai, nay cô không thắt bím tóc, mái tóc đen dài buông thõng trên vai.

Khuôn viên trường sáng Thứ Bảy thật yên tĩnh và thanh bình, nghe rõ cả tiếng chim chóc vỗ cánh. Nắng mai mờ ảo quyện với hương cỏ thoang thoảng.

Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh đã về nhà vào cuối tuần, phòng ký túc chỉ còn mỗi mình Tô Đồng. Cô cầm một tuýp trắng nhỏ từ khu đồ dưỡng da, vặn nắp đen, bóp ít kem dưỡng bán tinh dầu lên cổ tay.

Hai cổ tay cọ xát xoa đều lên da, thoa từ vành tai đến sườn cổ.

Đó là mùi hương của hoa cam bọc trong sáp ong, đượm hương trầm ngòn ngọt, một mùi thích hợp cho mùa thu đông.

Vừa thoa xong kem dưỡng, màn hình di động trên bàn sáng lên. Sau khi bắt máy, Vu Thời Thiên báo anh đến dưới lầu ký túc xá rồi.

Cô đáp vâng. Cúp máy, cô lấy chiếc vòng ngọc trai đeo lên cổ. Cuốn lịch trên bàn bị gió thổi tung, cô giở đến tờ hôm nay, ngón tay gõ nhẹ lên dòng chữ trên đó.

「Lễ hải táng của mẹ」

Khi cô lên xe, Vu Thời Thiên cau mày: “Sao mặc đồ phong phanh vậy em? Gió biển lạnh lắm.”

Đầu tháng Mười Một, tuy nhiệt độ ở thị trấn miền Nam xuống thấp nhưng không rét bằng các thành phố phía Bắc, trời trở gió thì khoác thêm áo mỏng là được. Tô Đồng đưa mu bàn tay cọ khẽ lên mặt người đàn ông: “Tay em ấm lắm, không lạnh mà.”

Vu Thời Thiên nắm lấy cổ tay em đưa đến mũi ngửi: “Ừm, không lạnh, còn thơm nức nữa.”

Cả hai chưa ai ăn sáng, rời khỏi cổng trường, Vu Thời Thiên tìm một tiệm bánh cuốn. Lúc cầm khăn giấy lau bàn thì anh phát giác Tô Đồng nhìn mình chằm chặp.

“Sao thế? Nhìn anh hoài vậy, u mê vẻ đẹp của anh à?” Anh vứt khăn giấy vào sọt, mỉm cười.

“Không hẳn.” Tô Đồng đã quen cái điệu bỗ bã của anh: “Vì chưa thấy anh ăn mặc đứng đắn bao giờ nên nhìn kĩ chút.”

Không chỉ nhìn kĩ mà cô còn mở di động chụp hình. Hiện giờ khỏi thập thò, cô đã có thể chụp một cách quang minh chính đại.

Ánh sáng trong tiệm lờ mờ, nắng trời xuyên qua hơi nước bốc lên từ lồng hấp, mạ lên người đàn ông một tầng sáng vàng.

Bộ đồ tây thuần đen không dễ chỉnh độ phơi sáng trong điều kiện ngược nắng, ngón tay di qua lại trên thanh phơi sáng vài lần mới ra một tấm ưng ý. Nhìn Vu Thời Thiên bận sơ mi trắng cài cúc nghiêm chỉnh đến viên thứ hai trong bức hình, cô mím môi cười.

“Hơ, anh ngay trước mặt em đây này. Em không cười với anh mà cười với tấm hình là sao?” Vu Thời Thiên thấy cổ vẫn thít quá nên cởi thêm viên nữa.

“Rồi rồi, đừng tự ghen với mình mà.” Tô Đồng tắt máy, cô nháy mắt với anh: “Có điều, hình như bộ này hơi rộng thì phải?”

“Anh đặt làm nó mấy năm trước để dự thảm đỏ cho tiệc thường niên của các tạp chí, cả mấy bữa tiệc tối nữa. Anh cũng không ngờ nó rộng rinh.”

Vu Thời Thiên gom lại vạt áo. Hôm qua lấy đồ về từ tiệm giặt là anh có tròng thử, cảm giác áo vét rộng hơn, ngay cả thắt lưng quần âu cũng lỏng ra tẹo.

Anh cố moi trong góc xó tủ đồ mới kiếm ra được dây nịt, thế mà nó khóa vào tít lỗ sau cùng của thắt lưng.

Hai tháng kèm riêng quả không vô ích.

Hai người ăn bận trang trọng khá là lạc quẻ với tiệm bánh cuốn vỉa hè lúc tảng sáng, chủ quán ngó họ mấy bận rồi đặt hai đĩa bánh cuốn bò lên bàn.

“Vậy nhỡ năm nay anh cần tham gia những sự kiện đó thì phải đặt đồ mới nhỉ?” Tô Đồng hỏi trong lúc nhận đũa.

“Anh chả muốn tham gia. Một tay nhiếp ảnh hết thời bỏ nghề hơn một năm, tới đó còn phải giả lả xã giao.”

“Ồ.”

Tô Đồng không hỏi về công việc của Vu Thời Thiên. Theo cô, mấy năm trước Vu Thời Thiên đã bay khắp thế giới mệt biết bao, giờ cứ nghỉ ngơi cho thỏa một hai năm. Vả lại, đâu phải anh từ bỏ nhiếp ảnh, anh chỉ ngừng nhận việc mà thôi.

Chỉ khi nghỉ đủ, bạn mới có sức bắt đầu lại lần nữa.

Nửa tiếng sau, bọn họ tới nhà tang lễ thành phố S. Những thân nhân tham gia hải táng hôm nay đều tập trung tại đây trước.

Tám giờ rưỡi, lễ tiễn biệt tập thể bắt đầu. Tiếng nhạc thong thả và trang nghiêm vang lên trong lễ đường. Tô Đồng cúi đầu mặc niệm, tay phải ve vuốt ve mặt ngọc trai trên xương quai xanh từng vòng nối từng vòng.

Mỗi lần sờ một vòng, cô sẽ nhẩm trong lòng một câu – Con ổn lắm, mẹ chớ lo.

Trong khi đó, Vu Thời Thiên một mực nắm bàn tay trái của cô, mười ngón tay đan vào nhau như dây leo.

Chín giờ, gió bắt đầu nổi lên, lay chiếc phà chuyên dụng cho việc hải táng đong đưa không ngớt. Tấm vải xanh lam treo lơ lửng trên hàng rào tầng hai của con phà bị gió thổi tung, cánh hoa rơi tán loạn đầy đất.

Gió cứ thổi tiếp, như thể tưởng niệm ai.

Chớm lên thuyền, thoáng chốc Tô Đồng chưa quen với việc tàu lắc lư nên thân mình lung lay, cô ôm chặt “Hộp an lạc” theo bản năng. Giây tiếp theo, Vu Thời Thiên ôm lấy vai cô từ đằng sau.

Lễ hải táng năm nay sử dụng hộp các-tông phân hủy sinh học thân thiện với môi trường để đựng tro cốt người thân đã khuất, được nhân viên công tác gọi là “Hộp an lạc”.

Sự kiện được chia thành ca sáng và ca chiều với tổng số lượng tham gia gần năm trăm người, tiễn đi hơn ba trăm tro cốt người thân.

Phà chầm chậm ra khơi. Từng tốp người nhà thả hộp vào làn nước xanh thẳm theo sự sắp xếp của nhân viên. Tô Đồng cầm số khúc cuối. Cô đứng bên ngoài nhìn nhóm thân nhân đưa hộp hoặc nghẹn ngào, hoặc khóc lóc thảm thiết, hoặc mỉm cười rơm rớm.

Gió biển thổi mạnh hơn, phất bay mái tóc và làn váy cô gái, làm rối tung dải lụa đen trên ngực cô.

Vu Thời Thiên cởi áo khoác đen choàng lên vai cô. Bộ đồ tây chênh cỡ với anh càng rộng thùng thình với Tô Đồng.

“Xíu nữa đừng khóc nha.” Thấy em chẳng nói chẳng rằng, Vu Thời Thiên bông đùa một câu hòng xoa dịu bầu không khí bi thương.

Vu Thời Thiên biết mình không nhìn nổi Tô Đồng rơi lệ, ngoại trừ lúc trên giường.

“Dạ, không khóc đâu!” Tô Đồng đứng thẳng lưng, tự xốc tinh thần.

Tự dưng Vu Thời Thiên thấy không ổn. Em ấy muốn khóc thì khóc thôi, cố nghẹn cũng không hay. Anh định nói thêm vài lời thì nhân viên đã kêu họ vào.

Chiếc hộp đựng tro be bé màu xanh lam trượt xuống đại dương bằng đường chuyển di cốt chuyên dụng. Biển xanh cuồn cuộn sóng bạc. Hồn và hoa mang theo nhung nhớ cùng sà vào biển thẳm.

Tô Đồng không khóc, nhưng điều đó lại khiến Vu Thời Thiên thấy mũi mình cay xè.

Lúc thuyền cập bờ thì trời đã chiếu rạng. Cả hai chậm rãi nối gót đám đông. Tô Đồng cởi áo khoác trả Vu Thời Thiên, anh nhận nhưng không mặc lại.

Giữa trưa hơi oi.

Hôm nay là ngày đặc thù, anh muốn dẫn Tô Đồng đi ăn ngon.

Bé con chưa từng đòi hỏi ở anh điều chi. Mỗi lần đi ăn ngoài hàng, em chưa khi nào xét nét hoàn cảnh hay điều kiện vệ sinh. Em ăn được món gà quay lò gạch tại vùng ngoại ô cách một tiếng lái xe, cũng không chê quán mì trộn của bác già núp mình trong các con hẻm giữa lòng thành thị.

Có rất nhiều nhà hàng tại gia và quán omakase mở tại thành phố S. Bình thường lẻ loi anh lười đi ăn hoành tráng, nhưng hôm nay anh muốn dắt cô ăn một bữa ra trò.

Omakase: Bữa ăn theo phong cách Omakase là thay vì tự gọi món như thông thường, bạn sẽ hoàn toàn giao phó bữa ăn của bạn vào đầu bếp và để họ là người quyết định chọn món ăn nào phù hợp với bạn.

Lên xe, anh nhắn tin cho Lý Trì, nhờ nó đặt bàn hộ tại một tiệm omakase vào giữa trưa hoặc tối nay. Nhờ ăn riết mà Lý Trì “đeo ba lô ngược”, thành ra không nhà hàng nào mới mở thoát khỏi lòng bàn tay của nó.

Lý Trì mau mắn cực. Dừng ở đèn đỏ thứ hai là anh đã nhận được cuộc gọi từ nó.

“Mấy tiệm kín rồi, trưa không có bàn trống, nhưng tối nay có nhà thừa hai ghế, chịu không mày?”

“Ờ, đặt giúp tao đi.”

Giữ chỗ tại kiểu nhà hàng tư gia này cần phải đặt cọc trước, anh chuyển tiền cho Lý Trì, chả mấy hồi thì nhận được thông báo đặt chỗ thành công.

Buổi tối giải quyết xong, còn cữ trưa phải nghĩ thêm. Anh hỏi Tô Đồng muốn ăn gì.

Tô Đồng chẳng thiết ăn, em nói chi bằng mình về nhà nấu mì đi.

Vu Thời Thiên thích cách gọi “Về nhà” này.

Thật ra nhà anh chả có gì để ăn, tủ lạnh trống trơn. Bọn họ đã hẹn nhau mai đi siêu thị.

Tô Đồng mới lấy hai quả trứng gà cuối cùng trong tủ lạnh thì được Vu Thời Thiên mời ra nhà bếp. Anh xắn tay áo bảo mình sẽ tự tay nấu mì ăn liền cho cô.

Vu Thời Thiên mở tủ chạn trên đỉnh đầu toan lấy hộp thịt băm, thình lình có con gì đen thùi bay tới trước mặt anh.

Nó thoáng qua cái vèo nhưng đủ để anh biết là gì. Cảnh báo sợ hãi lóe lên trong tâm trí, tiếng đập cánh lạch phạch khiến mình mẩy anh sởn da gà lạnh cả sống lưng.

Nghe thấy tiếng hét to, Tô Đồng vội vã chạy vào phòng bếp thì thấy Vu Thời Thiên ôm cánh tay chà xát không ngừng, ngó sang mặt tường ốp gạch, một con bọ khủng miền Nam đang bò trên đó.

Đầu chưa kịp nảy số thì cơ thể đã cử động trước, cô khom lưng cầm dép, bộp một phát tiễn vong con bọ.

Vu Thời Thiên không cách nào kiềm chế nỗi sợ với côn trùng. Môi trường xung quanh ngôi nhà cũ anh ở thuở nhỏ khá là tệ, giờ anh không thể nhớ rõ những gì đã trải qua, chỉ biết từ bé mình đã hãi mấy thứ này. Cái phòng ký túc hồi đại học như ổ chó, anh cũng chả buồn che giấu, nhỡ có đụng trúng thì nhờ bạn cùng phòng xử lý.

Nhưng trước mặt cô bé, anh đâu muốn làm thằng hèn. Tiếng la kia là bản năng kháng cự của cơ thể, anh vẫn đang cố nghĩ xem có vũ khí nào giải quyết được con thiên địch này không.

Ai dè Tô Đồng thần tốc hơn anh nhiều, giơ tay cắt xuống hết sức lưu loát.

Anh trố mắt dòm Tô Đồng rút hai tờ giấy bếp, thành thạo bọc lấy xác bọ ra khỏi nhà bếp, không lâu sau đó là tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.

Sau khi vòng về, Tô Đồng dùng khăn giấy dày thấm nước và xà phòng lau cặn bẩn trên bệ bếp.

Vu Thời Thiên không rảnh lo ê mặt, anh gãi cần cổ phát ngứa, hỏi Tô Đồng: “Bé ơi em không sợ gián hả?”

Tô Đồng khựng mình, em vứt khăn giấy vào thùng rác rồi vặn vòi nước rửa tay: “Em từng sợ.”

“Thế sao giờ hết sợ rồi?” Vu Thời Thiên cũng thò lại gần rửa tay, nhưng không lường được câu tiếp theo của Tô Đồng khiến anh điếng người.

“Vì mẹ còn sợ hơn em. Trong nhà chỉ có em và bà ấy, phải có một người không sợ mới được.”

Nước chảy lạnh tanh, nhưng lời cô gái nói càng thêm buốt lòng. Vu Thời Thiên tắt vòi, những giọt nước sót lại rơi xuống bồn inox. Tong tỏng.

Tiếp theo lại có một tiếng khác.

Đó là vòi nước mắt của cô gái được vặn ra.

Tô Đồng đưa mu bàn tay chưa lau khô che đi khóe mắt rơi lệ, em lầm rầm: “Kỳ ghê… Hồi nãy không khóc trên thuyền, giờ khóc cái gì…”

Nước mắt rơi vào bồn, hòa cùng nước máy rồi từ từ lặng thinh trôi xuống cống.

Vu Thời Thiên bế cô bé đang khóc đến phát run lên bệ, vỗ lưng em và thì thầm dỗ: “Chúng mình không nhịn nữa, muốn khóc thì khóc thôi, nhe em?”

Tô Đồng hãy rơm rớm nước mắt, cô ngẩng mặt chủ động hôn Vu Thời Thiên. Chiếc lưỡi mềm trúc trắc dò vào miệng anh, mơi đầu lưỡi kia, đồng thời ngón tay cởi từng cúc áo trên ngực anh.

Cô có phần gấp gáp, chớm tháo nửa chừng đã hấp tấp chạm vào lồng ngực nóng bỏng, dường như có làm thế mới hấp thụ được năng lượng.

Vu Thời Thiên dựa vào cô, mãi đến khi ngón tay của người con gái xẹt qua đầu ti, anh mới nhận ra nụ hôn này chuyển hướng.

Áo sơmi cởi nửa hạn chế phạm vi cử động của Tô Đồng, cô rút tay ra luôn và tiếp tục châm lửa khắp người Vu Thời Thiên.

Sự khiêu khích càn quấy và ngây ngô gây Vu Thời Thiên bốc hỏa, anh hỏi cô: “… Tô Đồng, em có ăn mì nữa không?”

“Chút, chút nữa ăn… em… Vu Thời Thiên, em muốn làm…”

Cô gái khóc nức nở, không sao kiềm được nước mắt. Cô bức thiết tìm một việc khác để ngăn mình lại, ngăn cô hồi tưởng về những tháng ngày xưa hai mẹ con gần như sống nương tựa vào nhau.

Vu Thời Thiên không thể nhìn Tô Đồng rơi lệ. Buông tiếng thở dài, anh bế cô lên, cho hai chân cô quắp eo mình rồi sải vội vào phòng ngủ.

Theo em, theo em, theo em hết.

Tựa như đang phát tiết điều chi, từng tiếng rên của Tô Đồng xen lẫn tiếng khóc bi thiết. Vu Thời Thiên chỉ biết vùi đầu dập vào cơ thể cô hồi nông hồi sâu. Dằn thật sâu, dằn thật mạnh, chỉ thiết nện cho nỗi bi thương của cô tan tác thành từng mảnh, chừa lại những tiếng rên rỉ gợi tình.

Anh hỏi Tô Đồng – Bé yêu, vầy đủ chưa em.

Cô gái bình thường có ham muốn thấp nay rầm rì mãi – Chưa đủ, chưa đủ. Vu Thời Thiên sâu hơn nữa đi.

Lúc lên đỉnh, cô ghì chặt lấy anh, hai cẳng chân thon run rẩy khóa rít lấy eo anh. Anh kệ xác những vết quào đớn đau trên lưng, cúi đầu hôn lên da thịt mềm mại nơi khóe mắt sũng nước, hôn lên làn môi chúm chím phát ra tiếng ri rí như muỗi kêu.

Cây hàng rút đi mang theo một vũng nhớp nháp, Vu Thời Thiên nghĩ bụng em khóc lóc với tiết ra hẳn là khát lắm, anh vừa tháo bao vừa vào bếp rót nước.

Khi trở về thì Tô Đồng đã thiếp đi.

Anh nhúng ướt khăn lau gương mặt tèm nhem và phần thân dưới đầm đìa dịch thể giúp cô. Ga trải giường hết đường thay, đành chùi qua loa rồi kéo chăn quấn chặt cô bé.

Xối sơ thân mình, quay về bếp, nhìn gói mì mới mở với trứng gà, anh gãi đầu.

Về giường nằm cạnh Tô Đồng, anh lấy di động nhắn tin cho Lý Trì báo tối nay không đi nữa, nhường bữa ăn Nhật cho nó với bà xã.

Lý Trì hỏi anh tại sao, Vu Thời Thiên lau đi giọt lệ sót trên khóe mắt Tô Đồng, trả lời nó.

“Đêm nay tao phải ở nhà nấu mì cho người ta.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.