Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 46: Sinh nhật vui vẻ 【H】




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhưng, nhưng em không – …”

Hơi thở nóng rẫy của người đàn ông khều cần cổ phát ngứa. Tô Đồng rúm vai. Sợi dây đai trắng muốt lỏng lẻo cuối cùng cũng trượt dọc theo cánh tay và đáp thõng ở khuỷu tay. Chiếc áo lót ren đong đưa giữa không trung. Cặp v* trắng nõn lộ ra ngoài, chóp ti như quả phúc bồn tử chín rộ vào thu.

Cô yếu ớt khoác tay lên bả vai Vu Thời Thiên, thoáng ưỡn ngực, gắng vặn eo sao cho giảm bớt cảm giác căng đầy trong huyệt.

Nhưng bé bướm vừa đạt cực khoái hãy còn mẫn cảm lắm. Đầu khấc chỉ sượt nhẹ ma sát trong hốc thôi cũng đủ thổi bùng đốm lửa từ đốt xương cụt lan tràn lên ót.

Loáng cái Tô Đồng xụi eo, ngả vào vai Vu Thời Thiên rầm rì loạn xạ: “Không được, sâu quá… hết sức rồi…”

Động trai tức thì xoắn rít lấy gậy gộc. Mép trai ướt sũng liếm mút làm Vu Thời Thiên chỉ biết nhắm mắt nghiến răng thở dồn dập.

Mười ngón tay bấu lấy cặp đào mọng, thịt mông non nớt tràn ra kẽ tay. Mảnh thịt trắng ngần điểm tô sắc đỏ của dục tình, tựa như rưới nước xốt caramel sôi sục lên bánh pudding trơn mềm.

“Vẫn chịu được mà… Đừng thít chặt vậy. Chú già có tự chủ kém lắm, nhỡ em kẹp quá chú bắn thì sao?”

Vu Thời Thiên chịu đựng qua cơn mẫn cảm nhất, anh bắt đầu trêu cợt cô bé, cái tay tâng cánh mông từng chặp: “Đó, cứ thế, rồi em cứ tìm điểm mình thích nguấy vào, miễn em thấy sướng là được…”

Anh miễn cưỡng thả mông cô gái, cởi chiếc áo lót lòng thòng khỏi cùi chỏ. Ngón tay chai sần vê nắn hai viên núm đỏ au, bóp nó rồi véo nhẹ.

Trên người cô gái còn sót mỗi chiếc váy xếp ly đen, trong khi trên người anh thừa lại chiếc hoodie cùng màu.

Lớp váy đen che khuất nơi hai người giao hợp. Vu Thời Thiên vén tà nhét vào đai váy, anh hạ tầm mắt nhìn mảnh trai múp míp căng tới ửng đỏ cọ vào đám lông xoăn của mình. Dịch thể trào ra khỏi huyệt bị cây gậy o ép dính lên nhúm lông sẫm màu, phiếm nước sáng loáng.

Anh thở hắt ra. Sao bé con mềm như miếng đậu hủ non vậy?

Tô Đồng nheo đôi mắt mờ sương, trông theo tầm mắt của Vu Thời Thiên, cô cả thẹn mặt nóng rần, giơ tay che mắt người đàn ông: “Anh đừng nhìn mà…”

Vu Thời Thiên vâng lời nhắm mắt lại, ngả đầu vào lưng ghế, đặt toàn bộ sự chú ý vào giữa háng.

Có lẽ do cả chiều Tô Đồng ở trong tiệm bánh nên cơ thể em ngào ngạt vị bơ ngọt lịm. Mùi sữa mịn thoang thoảng từ cổ tay phớt qua chóp mũi Vu Thời Thiên, hao hao mùi váng sữa được bán ở tiệm quà vặt trước cổng trường. Nuốt vào miệng chẳng mấy chốc là tan, theo đó là vị sữa ngọt thấm vào lòng.

Ban đầu Tô Đồng chỉ thoáng nhích mông qua lại, cạ cây gậy vào những điểm mình thấy thoải mái, dần dà sinh ra cảm giác khoan khoái, miệng em rầm rì gọi tên Vu Thời Thiên.

Vu Thời Thiên không được phép dõi xem, đành phải cẩn thận cảm nhận thứ dịch nóng ẩm xối lên quy đ*u cách lớp màng mỏng. Nó ấm áp và nhầy nhụa khiến anh sướng ná thở.

Nhưng cái kiểu cọ xát rề rà này như vuốt mèo khều vào lòng. Hết nhịn nổi, anh hẩy hông vài cái súc vào vùng bọt sóng nọ.

Quả đúng là bọt biển. Quy đ*u rúc vào chút là nó lại chảy nước, bao bọc anh trong dòng suối sữa mù sương.

“Ưm a, aaa… Anh đừng có động!” Tô Đồng bị thúc cho ngả phục lên người Vu Thời, núm v* bị ép cà lên mặt vải hoodie ram ráp. Cô bất mãn ngước mặt cắn cái cằm lún phún râu của người đàn ông.

Vu Thời Thiên bật cười phập phồng lồng ngực. Hai bàn tay từ eo quành về cặp mông ưa thích vỗ bôm bốp. Nhờ mất đi thị giác mà anh càng cảm nhận rõ sóng gợn nhộn nhạo trên cặp đào nẫn thịt: “Rồi rồi rồi, y em hết. Tự em làm đi.”

Cô đỡ vai Vu Thời Thiên từ từ ngồi xổm, ngón chân giẫm ra vết lõm trên sô pha, em “tốt bụng” rào trước: “Em- em bắt đầu nha.”

Vu Thời Thiên cười nãy giờ nhưng vẫn nghiêm túc trả lời cô: “Được thôi, anh sẵn sàng rồi.”

Con sò bắt đầu nuốt lấy gậy th*t. Tô Đồng không dám ngồi quá sâu nhưng rồi cô nhanh chóng nắm được mánh khóe, lần nào quy đ*u cũng hếch lên nghiền đúng chuẩn vào điểm mẫn cảm khiến cô rùng mình.

Cơn khoái cảm giục cô ra sức thít chặt âm h*. Cơn sóng tình vừa dứt nay lại tụ trong cơ thể, đốt ngón tay túm trắng bệch chiếc áo hoodie. Cô cắn chặt môi hòng giữ chút rụt rè cuối cùng, nhưng chẳng mấy mà nó đã tan tác vì tư thế ngồi mỗi lúc một sâu.

Cô gái oằn lưng lên đỉnh lần nữa. Những giọt nước mắt ấm áp và tiếng rên nỉ non đồng loạt rơi xuống, thấm qua cổ áo hoodie đọng vào xương quai xanh, ủi nét ngây ngô và lóng ngóng lên lồng ngực phập phồng của Vu Thời Thiên.

Cô rục người ghé vào vai anh, lắng nghe nhịp tim gần như lao xuyên qua khung xương ức. Chỉ cần ngước mắt là thấy được yết hầu run run của anh.

Cô nhắm mắt, thè lưỡi ra khỏi miệng, vượt qua luồng hơi ẩm giữa cả hai rồi liếm lên “Trái táo của Adam”.

Môi mút mát, đầu lưỡi đánh vòng, hàm răng gặm nhẹ, cô thực hành những kiến thức mới học được trong hai ngày qua.

Nghe thấy Vu Thời Thiên rên từng tiếng nối từng tiếng, cô gái trẻ ra chiều suy nghĩ, đoạn vòng ra mạn cổ anh toan lưu lại dấu hiệu “check- in” nơi đó.

Ngặt nỗi da anh chàng dày cộm, cô mút lưỡi tê rần mà trên đó chỉ có vết đỏ nhợt nhạt. Nghĩ sao cũng thấy bất công, dấu hôn hôm kia chưa biến

mất mà nay anh đã trồng dấu mới.

Vu Thời Thiên đưa tay chuyển cằm em, hôn lên cái môi đang bĩu ra: “Muốn để dấu trên người anh lắm hả?”

Tô Đồng lắc đầu nhưng rồi chóng gật đầu. Cô chỉ là một cô gái đang sa vào tình yêu cuồng nhiệt, cũng sẽ có lòng chiếm hữu mà thôi.

Vu Thời Thiên dò tay xuống, trét ngón tay vào nơi hai người giao hợp, bôi ít dịch thể lên chỗ Tô Đồng vừa mút hôn. Khóe miệng anh đượm vẻ ranh mãnh: “Thế là xong, thấm hết vị của bé ngoan rồi.”

*

Tiếng nước d*m dục ngập ngụa sắc tình xen lẫn tiếng ú ớ lụn vụn vang vọng trong phòng khách. Dương v*t đưa đẩy một cách thuận lợi trong khe mật, thỉnh thoảng rút ra ngoài, để thừa chỏm đầu ngay cửa mình rồi lao xộc vào chỗ sâu nhất.

Hai cái đùi mềm xụi của Tô Đồng chống không vững, đôi bím tóc huơ huơ tung hẩy trên không theo đà thọc vào rút ra của người đàn ông, đuôi tóc hất về thường đập lên bầu v*.

Nếu không nhờ Vu Thời Thiên ghìm eo thì cô đã quỳ rạp trên sô pha mấy lần. Móng tay tròn trịa găm vào đệm ghế, vẽ ra từng đường trắng trên bề mặt da sẫm màu.

Nóng dã man nóng. Vu Thời Thiên cởi phăng chiếc áo hoodie dài tay, lần nữa quắp vòng eo nhũn ra của cô. Bàn tay thô ráp mơn trớn lên phần xương bướm mỹ lệ mướt mồ hôi sau gáy.

Vu Thời Thiên không khỏi mường tượng – Hẳn cánh bướm mọc ra từ đây nhỉ.

Ngón tay lần theo xương sống run rẩy dò xuống, nhét tà váy tuột ra do xóc nảy về bên hông. Túi trứng và bụng dưới thúc mông cô gái như quả đào chín mọng.

Tô Đồng không còn cách nào giữ được sự tỉnh táo, trong đầu chỉ sót lại ý nghĩ – Cứ theo đà này mình sẽ bị Vu Thời Thiên giã nát mất.

Giã nát múi thịt chín rục, giã nát dịch ngọt, giã nát tiếng rên mướt mồ hồi, giã nát linh hồn cô.

Cô không biết rằng, đó cũng là mong muốn của Vu Thời Thiên.

Muốn nghiền hư cô, để nước mắt và dịch hoa chỉ chảy ra vì anh, để từng tiếng rên rỉ bọc trong nước xốt caramel chỉ mỗi anh nghe thấy, để anh là người duy nhất nếm được vị ngọt của cô.

Từng chút dục vọng chiếm hữu thiêu đốt lồng ngực. Anh cúi mình, đưa tay nắm lấy cặp tròn lẳn đương đung đưa, thở dốc bên tai Tô Đồng: “Bé ngoan ơi, anh sắp bắn rồi.”

Tô Đồng không thốt nên lời hoàn chỉnh, chỉ biết nức nở và gật đầu lia lịa. Tiếng thở dồn dập của người đàn ông quá trí mạng, từng đợt bong bóng dày đặc nổ lốp bốp bên tai. Tai đạt cực khoái ngay trước cả mật huyệt.

Trên bức tường màu tuyết trắng là bóng hai người dán nhau khít rịt, đẹp đẽ như những thước phim đen trắng của thập niên bốn mươi năm mươi, thảng như giữ lấy hơi thở diễm tình và triền miên cố định tại thời khắc này.

*

Cửa sổ sát đất tại phòng khách mở toang, gió đầu thu nhấc tung bức màn nhưng không thể thôi bay men tình đong đầy trong phòng.

Hai người hú hí xong nhưng chả thèm súc rửa. Vu Thời Thiên lấy chăn bọc Tô Đồng ôm lên đùi, trong khi mình vẫn trần trùng trục, tay cầm dĩa bánh kem to tướng, đút cô bé khóc la than đói trong đợt cao trào sau chót.

Tô Đồng cắn miếng nhỏ, còn anh ăn ngập họng, chả mấy hồi đã ăn xong.

Cô gái khàn giọng hỏi anh ngon không. Anh liếm sạch bách bơ kem trên đĩa giấy, rồi hôn cô bằng cái miệng nức mùi sữa.

Anh tháo dây cột trên bím tóc Tô Đồng, luồn ngón tay vào suối tóc dài vuốt ve, vừa mơn man phần tóc mềm mượt sau gáy vừa hỏi: “Tối qua em có ngủ ở ký túc xá có ngon không?”

Tô Đồng kéo chăn trước ngực khoác lên người Vu Thời Thiên, muốn san sẻ hơi ấm với anh: “Tại sao anh hỏi vậy?”

“Vì không có anh ngủ cùng nên sợ em gặp ác mộng, mơ thấy chuyện tồi tệ.” Vu Thời Thiên kéo chăn lên vai mặc nó buông thõng, bàn tay ôm lấy phần eo non mềm bên trong thảm, kéo người sát vào mình.

“Em không nhớ cảnh trong mơ nhưng chắc không phải là ác mộng đâu.” Bầu v* ép sát ngực anh, Tô Đồng quắp tay lên cổ anh, sờ túm mái tóc ngắn cũn gai gai như có như không.

Nhìn thấy những bức ảnh chụp buổi sinh hoạt tối hôm đó trong group nhóm, Tô Đồng vẫn thấy ghê tởm. Nhất là những anh chị năm ba quen

thân với Trịnh Minh Khoan hay bông đùa gọi gã là “daddy”, cô phải gắng lắm mới đè nén được ý định tiết lộ bộ mặt thật của Trịnh Minh Khoan ra công chúng.

Chẳng bao lâu sau khi đặt chân vào thế giới người lớn mà cô đã vấp phải hố, rồi sẽ có những va vấp khác trong nay mai, kỳ này may mắn cô vượt qua được, nhưng liệu tương lai thì sao? Nhỡ gặp thêm nhiều trắc trở, liệu khi ấy cô có còn giữ được bản tâm, tiếp tục là chính mình không?

Liệu cô có trở thành một Hứa Mộng Nhã khác?

Vu Thời Thiên nhận thấy sự im lặng hiếm hoi của cô, ngón tay mân mê da thịt mềm nhẵn sau gáy em: “Có khó chịu ở đâu thì cứ nói ra, đừng giấu kín trong lòng. Lúc này đây em được làm bé con mà không cần phải gò ép bản thân thái quá đâu.”

Anh luôn luôn nhớ đến nụ cười tạm biệt mẹ của Tô Đồng tại lễ

viếng. Trái tim em phải mạnh mẽ nhường nào mới có thể nặn ra nụ cười ngay thời khắc ấy?

Tô Đồng khẽ gật đầu. Em ngước lên nhìn vào đôi mắt ươn ướt của người đàn ông: “Thầy Vu, không phải hồi ở siêu thị anh đã dặn em đừng quên bản tâm ư?”

“Ừm, sao vậy?”

“Một trong những ý định nguyên sơ của em chính là thích anh.”

Tô Đồng hy vọng dẫu nhiều năm về sau, cô vẫn còn khắc ghi mối tình khiến trái tim đau đớn và tái tê này.

Dù lý do phải lòng Vu Thời Thiên giờ nghe có hơi buồn cười, nhưng nếu không nhờ niềm thương mến có phần hài hước ban đầu thì đã không có cảnh hai người ôm ấp nhau ngày hôm nay.

Cô muốn nhớ như in bản tâm này mãi đến khi bạc mái đầu.

Đúng là già rồi không nghe nổi lời tình tứ thẳng thừng, Vu Thời Thiên nhất thời nghẹn họng.

Anh hôn lên khóe mắt một mực ửng đỏ của cô gái, cầm lòng không đậu anh thốt hỏi: “Thật ra thì rốt cuộc tại sao em thích anh vậy?”

Tô Đồng lắc đầu, có vài việc con gái vẫn nên giữ bí mật.

Cô dùng nụ hôn lấp kín môi người đàn ông, đoạn thỏ thẻ: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.